Ta Là Võ Học Gia (Dịch Full)

Chương 1015 - Chương 1017: Đủ Mọi Loại Cách Thức Chiến Đấu

Trang 508# 2

 

 

 

Chương 1017: Đủ mọi loại cách thức chiến đấu
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===




"??"

Nghe 2012 nói, Võ Động Càn Khôn hơi sững sờ, không đợi Võ Động Càn Khôn kịp phản ứng chuyện gì xảy ra, chỉ nghe tiếng mũi tên xé gió và từng tiếng âm thanh phép thuật vang lên.

Đám người Duy Võ Độc Tôn cuống quít ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy mũi tên phép thuật che kín cả bầu trời, từ bốn phương tám hướng bay tới.

Đầm lầy Lạc Nhật là nơi có địa hình kết hợp giữa đầm lầy và rừng rậm, đường đi vô cùng lầy lội. Không có Pháp sư hệ Băng mở đường, người chơi Duy Võ Độc Tôn di chuyển rất là chậm chạp, trực tiếp biến thành bia ngắm của toàn bộ nghề nghiệp đánh tầm xa của thành Dư Huy.

Lúc này Duy Võ Độc Tôn chẳng qua chỉ có bảy, tám ngàn người. Còn số lượng người chơi thành Dư Huy nhiều hơn khoảng mười lần. Huống hồ đám người Duy Võ Độc Tôn không có nghề nghiệp đánh tầm xa nên không có chút sức chống cự nào. Bị hết lượt hỏa lực này đến lượt hỏa lực khác của thành Dư Huy công kích, không tới mười phút, toàn bộ quân lính của Duy Võ Độc Tôn đã bị tiêu diệt.

"Con mẹ nó, không hổ là Vô Kỵ lão đại, kế sách này thật là trâu bò, vậy mà chỉ mấy hiệp đã tàn sát hết bọn người Duy Võ Độc Tôn."

Trận đầu đại thắng, mà đối phương lại là một kẻ địch mạnh như Duy Võ Độc Tôn, mọi người thành Dư Huy vô cùng hưng phấn. Nhất là 2012, nhìn thấy dưới sự tập kích của mình mấy vạn người Duy Võ Độc Tôn ngay cả mười phút cũng không có chịu đựng nổi thì mũi đã phổng to như muốn nổ. Lập tức đắc ý khoe khoang với bọn Huyết Sắc Chiến Kỳ.

"Mẹ nó!"

Thời điểm nhận được tin của 2012, Huyết Sắc Chiến Kỳ cũng không mai phục bên ngoài Khe núi Lạc Nhật mà là trốn trong Rừng rậm Lạc Nhật theo dõi tình hình kẻ địch.

Bởi vì vẫn chưa nhận được mệnh lệnh tấn công từ Vô Kỵ, Huyết Sắc Chiến Kỳ chỉ có thể trơ mắt nhìn địch nhân đi qua đi lại ở trước mặt, không thể ra tay.

Lúc này lại nhìn thấy bộ dáng đắc ý của 2012, Huyết Sắc Chiến Kỳ vô cùng buồn bực. Dù sao mình cũng là lão đại của công hội số hai thành Dư Huy, lúc này lại bị hội trưởng của một công hội nhỏ đoạt danh tiếng, Huyết Sắc Chiến Kỳ làm sao có thể nhịn được. Thế là hắn ta gửi một tin nhắn cho Vô Kỵ hỏi: "Vô Kỵ lão đại, chúng ta còn chưa đánh sao?"

"Bọn chúng đi qua khe núi Lạc Nhật chưa?" Vô Kỵ hỏi.

“Đã có không ít người tiến vào rừng rậm Lạc Nhật.”

"Có thể!" Vô Kỵ nói: "Làm nổ bẫy rập! Cho Thích khách gây hỗn loạn."

"Được!"

Nhận tin nhắn của Vô Kỵ, Huyết Sắc Chiến Kỳ kích động hạ lệnh.

Cùng lúc đó, bên trong khe núi Lạc Nhật, đột nhiên vang lên từng tiếng nổ lớn.

Ngay khi những người chơi từ bên ngoài đang tiến quân ở phía trước nghe thấy âm thanh sau lưng, trong lòng giật mình vội vàng xoay người. Lúc này, bỗng nhiên xuất hiện một đám Thích khách không biết từ chỗ nào xông ra, vừa xuất hiện đã tiến vào giữa đoàn người.

Những người chơi xâm lược thành Dư Huy này, không cùng đến từ các công hội và thành chính nên bọn họ không quen biết. Thấy có Thích khách chạy tới lập tức loạn tung cả lên, bắt đầu công kích lẫn nhau.

Lúc này, quân tiên phong trong rừng rậm Lạc Nhật cũng nghe bóng gió, vừa mới biết sau lưng mình có kẻ địch trong lòng mọi người đều sợ hãi, hoảng hốt chạy bừa muốn quay trở lại.

Nhưng mà nhóm quân tiên phong này còn chưa đi ra Rừng rậm Lạc Nhật, bỗng nhiên một đám Chiến sĩ không biết từ nơi nào xông ra, cắt đứt đường đi của bọn họ.

Cùng lúc đó, có không biết bao nhiêu người trên tàng cây nhảy xuống, trực tiếp bao vây toàn bộ nhóm quân tiên phong này.

Sau khi người chơi thành Dư Huy xử lý toàn bộ mục tiêu trong rừng, những nhóm người xâm nhập Khe núi Lạc Nhật cũng được Thích khách thành Dư Huy dẫn dụ tới nơi này.

Chiến sĩ giữ cửa thả ra một cái lỗ hổng để cho những người chơi này tiếng vào, sau đó bao vây đám người này lại rồi làm thịt cả lũ.

Địa hình khe núi Lạc Nhật và đầm lầy Lạc Nhật cũng không giống nhau. Bởi vì đầm lầy Lạc Nhật địa hình nhỏ hẹp, cho dù là ẩn núp hay mai phục đều tương đối dễ dàng.

Còn khe núi Lạc Nhật ngoại trừ có hẻm núi kia ra, những chỗ khác đều là gò đất, nơi mai phục thích hợp nhất chính là lân cận rừng rậm Lạc Nhật.

Hơn nữa khe núi Lạc Nhật là lối vào vô cùng thích hợp để cho số đông người chơi tiến vào thành Dư Huy. So với đầm lầy Lạc Nhật, nơi này khó phòng thủ hơn nhiều, cho nên nhất định phải chia kẻ địch thành từng nhóm mới có thể ngăn chặn, sau đó trong nháy mắt tiêu diệt đối thủ.

Dưới sự chỉ huy của Vô Kỵ, Huyết Sắc Chiến Kỳ và 2012 lần lượt lấy được thắng lợi, đồng thời cũng học xong đấu pháp của Vô Kỵ.

Vì vậy làm việc tự nhiên là xe nhẹ đường quen.

Người xâm nhập đúng là nhiều thật nhưng toàn là tự mình hành động, sức chiến đấu cực kỳ rời rạc, có thể trực tiếp đánh nhau với người chơi của thành Dư Huy cũng không nhiều.

Hoàn toàn không cần Vô Kỵ chỉ huy nữa, mọi người cứ y như vậy mà làm. Dưới nhân số tuyệt đối, chỉ cần bỏ ra cái giá vô cùng nhỏ, Huyết Sắc Chiến Kỳ và 2012 đều ngăn toàn bộ người xâm nhập ở lối vào.

So với hai cửa đầm lầy Lạc Nhật và khe núi Lạc Nhật, bên dãy núi Lạc Nhật yên ắng hơn nhiều.

Không có cách nào, phía bên kia của dãy núi Lạc Nhật thế nhưng là trận doanh Hắc Ám.

Lần này Thành Dư Huy đã gây ra mâu thuẫn nội bộ, trận doanh Hắc Ám xem trò vui còn không kịp, đương nhiên sẽ không nhúng tay vào.

Với lại, từ dãy núi Lạc Nhật tới cửa vào thành Dư Huy chỉ có một con đường núi rộng vài mét, có thể nói là một người cũng đã đủ giữ cửa. Chỉ cần người xâm nhập có chút đầu óc, sẽ không chọn con đường chẳng khác gì đi chịu chết này.

Vì lý do như vậy, Vô Kỵ mới để cho Đội Trưởng Đừng Nổ Súng mang chưa đầy một vạn người thủ ở đây.

Nhìn thấy thông báo Huyết Sắc Chiến Kỳ và 2012 liên tục đánh lui người xâm nhập, tâm tình của mọi người bên Đội Trưởng Đừng Nổ Súng thì khỏi nói, nhao nhao chửi mắng Vô Kỵ lấy việc công để báo thù riêng gây khó dễ cho Kiếm Chỉ Thương Khung.



Suốt hai giờ chiến đấu, từ mười một giờ đêm đánh tới rạng sáng. Dưới tình huống người chơi thành Dư Huy chiếm cứ hết thiên thời địa lợi nhân hoà, người xâm nhập không thể tiến lên nửa bước.

Ngay lúc này hệ thống thông báo ngưng chiến lần thứ nhất.

Mở ra kết giới Thành Dư Huy, ngưng chiến đến tám giờ sáng ngày mai.

Xem ra hệ thống còn có tính người, biết không thể bắt mọi người chơi game suốt đêm.

Nhìn thấy thông báo, rốt cuộc Vương Vũ thở dài một hơi, vội vàng thoát trò chơi đi ngủ.

Mặc dù tinh thần mọi người thành Dư Huy vô cùng hăng hái, nhưng nghĩ tới trận chiến sẽ còn kéo dài, thế là cũng nhao nhao thoát trò chơi nghỉ ngơi dưỡng sức.

Thế nhưng lúc này, những người chơi gặp phải mai phục ở thành Dư Huy kia lại không chịu ngồi yên.

Hai giờ chiến đấu, có thể nói người chơi xâm lấn thương vong vô số, căn bản ngay cả mặt của kẻ địch còn chưa thấy đã bị quét ngang một lượt.

Nhân số có nhiều hơn nữa cũng không gánh nổi cách chết như thế này.

Nhân dịp nghỉ ngơi, mọi người nhao nhao tìm bản đồ nghiên cứu thử còn có đường nào khác vào thành Dư Huy hay không.

Mà lúc này Đội Trưởng Đừng Nổ Súng đang lôi kéo Vô Kỵ không cho hắn hạ tuyến.

"Vô Kỵ lão đại, trước kia đúng là hai bên có chút không hợp, nhưng bọn ta cũng muốn vì thành Dư Huy ra một phần lực, ngươi không thể đối xử với bọn ta như vậy. Suốt hai giờ, bọn ta ngay cả một người cũng không gặp được." Đội Trưởng Đừng Nổ Súng nói như sắp khóc.

Bản thân hắn ta thế nhưng là mang theo gần một vạn người canh giữ ở Dãy núi Lạc Nhật. Kết quả là hai giờ qua đi, một địch nhân cũng không giết được, ở nơi đó làm cu ly hai giờ giống như kẻ đần.

Thực sự Vô Kỵ bị Đội Trưởng Đừng Nổ Súng dây dưa không có cách nào liền hỏi: "Ta kêu các ngươi chặt củi đều đã chặt xong hết chưa?"

"Chặt, trong vòng hai giờ bọn ta cũng không làm gì khác, hiện tại ở chỗ đó nhìn đâu đâu cũng thấy củi." Đội Trưởng Đừng Nổ Súng nói: "Dù gì bọn ta cũng là công hội lớn, ngươi không thể để cho bọn ta làm lính tiếp viện được, với lại trong trò chơi này cũng sử dụng củi sao?"

Vô Kỵ gật đầu nói: "Sử dụng chứ, hơn nữa còn có tác dụng rất lớn!"


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment