Trang 509# 1
Chương 1018: Cửa vào thứ ba
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
Binh pháp có nói, không đánh trận chiến khi chưa chuẩn bị.
Bởi vì ngay từ đầu những người chơi còn chưa nắm rõ tình huống trong trong thành Dư Huy mà đã tùy tiện tấn công. Hậu quả vừa tới biên giới thành Dư Huy lập tức bị người chơi thành Dư Huy đánh một đòn phủ đầu, nguyên một đám tổn thất nặng nề.
Qua việc này bọn họ cũng coi như học được chút kinh nghiệm, sau khi ngưng chiến, những người chơi này bắt đầu chuẩn bị cho đợt tấn công tiếp theo.
Từ lúc trời vừa rạng sáng cho tới tám giờ, có chừng 7 tiếng đồng hồ, vì vậy thời gian dư giả để mọi người chuẩn bị.
Trên diễn đàn, hầu như tất cả người chơi trong trò chơi đều đang bàn luận về chuyện này.
Thế nhưng, những người chơi không có bản đồ thành Dư Huy giống như bọn người Vương Vũ. Cho nên nghiên cứu cả đêm, những người này không những không tìm ra được cái gì mà còn mắng chửi lẫn nhau vì những quan điểm trái ngược.
Đúng là, thế giới vô cùng huyền ảo.
Trong lúc tiếng mắng chửi ngày càng kịch liệt, tất cả mọi người không chịu được nữa đang muốn đi ngủ, đột nhiên trên trang nhất của diễn đàn xuất hiện một bài đăng.
Tài liệu quan trọng, bản đồ thành Dư Huy, là tài liệu cần thiết khi tiến đánh thành Dư Huy.
Bài đăng mới xuất hiện, ngay lập tức thu hút ánh mắt của những người chơi đang mắng chửi lẫn nhau.
Ồ, mọi người đang vì tìm không ra bản đồ thành Dư Huy mà hao tổn tâm trí, tấm bản đồ này xuất hiện giống như là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi...
Thế là tất cả mọi người không cầm lòng được ấn mở bài đăng, không tới hai mươi phút, bài đăng này đã có lượt xem nhiều nhất ở trang chủ.
Nhưng mà sau khi người chơi ấn mở lại sụp đổ, móa nó! Muốn xem bản đồ phải mất phí!
Phí cũng không quá cao, một lần xem một vàng... Thế nhưng thời buổi bây giờ lừa đảo nhiều, không ai muốn mất tiền oan uổng.
Đương nhiên, đây chẳng qua là đối người chơi bình thường còn đối với các người chơi của các công hôi lớn mà nói, một vàng cũng không tính là gì. Với lại một người có bản đồ thì cả cộng hội cũng có thể sử dụng, do đó sẽ không ai vì một vàng mà đau lòng làm gì.
Ví dụ như hội trưởng Ao Rượu Rừng Thịt, rất thoải mái trả tiền, sau đó ai cũng có được một tấm bản đồ thành Dư Huy được chụp lại từ màn hình.
Mặc dù chụp màn hình có hơi mờ, nhưng là có dù sao có cũng còn hơn không.
Sau khi những lãnh đạo của các công hội lớn này nghiên cứu qua một lần rốt cuộc phát hiện con đường thứ ba để tiến vào thành Dư Huy. Đúng vào lúc này trời cũng vừa sáng, thời hạn ngưng chiến đã kết thúc.
Đám người chơi dành cả một đêm để lên dây cót tinh thần, mở ra đợt tấn công thứ hai đối với thành Dư Huy.
Những người chơi không mua địa đồ thành Dư Huy kia vẫn tiến công dựa vào lộ luyến của ngày hôm qua giống như những con ruồi không đầu, sau đó bị giết... Kẻ trước vừa ngã xuống, kẻ sau đã tiến lên, liên tục làm không biết chán.
Nhưng mà những người chơi trong các công hội lớn đã mua bản đồ. Dựa vào quá trình chiến đấu của cả ngày hôm qua cùng với việc nghiên cứu địa đồ, giờ phút này bọn họ đã nắm rõ địa hình thành Dư Huy như lòng bàn tay.
Đầm lầy Lạc Nhật, có rừng rậm dễ bị mai phục, có đầm lầy dễ bị thả diều, còn có quái cao cấp dễ dàng bị hãm hại, tiêu biểu cho địa hình dễ thủ khó công.
Khe núi Lạc Nhật mặc dù lớn hơn một chút, so với đầm lầy Lạc Nhật thì dễ công hơn, nhưng phía sau có rừng rậm Lạc Nhật rậm rạp giống như quái thú đang chực ăn người, cực kì nguy hiểm.
Nước Mỹ binh lực mạnh mẽ đấy, chiến đấu trong rừng còn không phải bị người Việt Nam dọa cho hết hồn... Nói thế nào đây cũng là sân nhà của thành Dư Huy, dưới ưu thế địa lý điển hình như thế, không ai dám đi lên chịu chết.
Bởi vậy, những người chơi của các thành chính và công hội lớn nhao nhao đi đường vòng tới trận doanh Hắc Ám, định tấn công từ dãy núi Lạc Nhật.
Dù sao dãy núi Lạc Nhật nằm gần trận doanh Hắc Ám, sẽ không có ai ngờ tới sẽ có người đi qua từ chỗ này.
Hơn nữa, những công hội lớn này cũng không phải ăn chay. Trải qua chiến đấu ngày hôm qua, họ đã có chút lý giải đối với mai phục ở hai cửa vào kia. Nhìn vào tốc độ người chơi bỏ mạng, chắc là đã có thể tính toán được nhân số cụ thể của địch nhân.
Thực lực tổng hợp của thành Dư Huy số liệu thống kê vừa mới công bố xong, chẳng qua chỉ khoảng ba trăm ngàn người.
Không nói đến sau khi nhận được nhiệm vụ có bao nhiêu người hạ tuyến trốn tránh. Coi như tất cả người thành Dư Huy đều có tâm huyết, ba mươi vạn người không ai bỏ chạy. Nhưng lúc này hai cái lối vào kia đã có gần hai trăm ngàn người, lại trừ một ít người chơi đang thủ thành ra, những nơi khác làm sao đủ nhân lực để bố trí phòng thủ?
Sau khi suy diễn một hồi, nhiều công hội nhao nhao đi tới trận doanh Hắc Ám mượn đường.
Nếu là bình thường, người chơi trận doanh Hắc Ám nhìn thấy người chơi trận doanh Quang Minh nhất định sẽ tiến hành mai phục. Nhưng tình huống lúc này có chút đặc biệt, hầu như tất cả các công hội lớn của trận doan Quang Minh đều ở đây, nhân số so với dân địa phương còn nhiều hơn gấp đôi, hiển nhiên không ai dám chủ động gây chuyện.
Việc này càng làm cho những công hội lớn phách lối kiêu căng, trùng trùng điệp điệp tới dưới chân dãy núi Lạc Nhật.
Lúc này Đội Trưởng Đừng Nổ Súng đang mang người đốn cây, đột nhiên nhận được tin tức của Vô Kỵ: "Cẩn thận một chút, có một ít người đang tới chỗ ngươi?"
"Thật sao?" Nghe Vô Kỵ nói, Đội Trưởng Đừng Nổ Súng mừng rỡ, vội vàng leo lên chỗ cao nhìn ra phía xa, vừa nhìn thiếu chút nữa hắn bị dọa khóc.
Tất cả người chơi của các công hội lớn cộng lại, khoảng chừng hơn một trăm vạn.
Hơn một trăm vạn người là nhiều hay ít? Đội Trưởng Đừng Nổ Súng cũng không biết, nhưng Đội Trưởng Đừng Nổ Súng từ trên cao nhìn xuống, một đống người đông nghìn nghịt đang đứng ở cửa khe núi, căn bản ngay cả phần đuôi ở chỗ nào cũng không thấy được.
"Ngài quá khiêm nhường, mẹ nó cái này không phải một chút, đây là toàn bộ thì có." Đội Trưởng Đừng Nổ Súng nước mắt đầy mặt.
Hôm qua một người không đến, vậy mà hôm nay mẹ nó toàn bộ tới, những tên này bị điên rồi.
Vô Kỵ cười nói: "Tạm được, cũng chưa phải là toàn bộ, sự sống còn của thành Dư Huy đều nằm trong tay ngươi, cứ theo ta nói mà làm!"
"Biết rồi!" Đội Trưởng Đừng Nổ Súng chắc chắn gật đầu.
Trong thời gian Đội Trưởng Đừng Nổ Súng nói chuyện với Vô Kỵ, những người chơi này đã đi tới cửa vào khe núi.
Nhìn thấy khe núi thông tới thành Dư Huy này, tất cả người chơi đều dừng bước.
"Địa hình này, không có mai phục chứ."
Hả, nơi này vậy mà không giống như trên bản đồ.
Trên bản đồ, nơi này trống không, hoàn toàn không đánh dấu nơi này là một khe núi, mọi người còn tưởng nơi này có một lối vào rộng lớn.
Nhưng bây giờ cửa vào khe núi này có địa hình vô cùng chật hẹp, có thể nói là một người giữ ải vạn người không thể qua, so với đầm lầy Lạc Nhật càng dễ thủ khó công hơn. Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người đều hơi do dự.
Bọn họ đều không ngốc, đến con nít còn biết nếu phía trên này có người mai phục thì tất cả đều chết hết.
Đang lúc mọi người ở đây do dự có nên đi qua nơi này hay không, đột nhiên trong đám người truyền đến tiếng ồn ào.
"Không xong, người chơi trận doanh Hắc Ám đánh tới!"
"Mọi người chạy mau lên!"
"Con mẹ nó! Người của trận doanh Hắc Ám đến! Làm sao bây giờ?"
Nghe phía sau truyền đến tin tức người của trận doanh Hắc Ám đánh tới, lập tức những người chơi phía trước trở nên luống cuống.
Có thể không hoảng hốt sao, vừa rồi đoàn người quang minh chính đại từ thành chính của người ta đi ra, lại còn tương đối huênh hoang.
Nơi này nói thế nào cũng là địa bàn của trận doanh Hắc Ám người ta, còn có truyền tống trận thứ này, người chơi của trận doanh Hắc Ám tập hợp binh lực nhất định là cực kỳ nhanh chóng.
Phải biết rằng hai đại trận doanh như nước với lửa, hai bên nhìn nhau cứ như đang nhìn vào những bảo bối mang kinh nghiệm vậy.
Người chơi trận doanh Quang Minh dừng lại ở đây lâu như vậy, người chơi trận doanh Hắc Ám tiến hành phản công cũng không có gì ngạc nhiên.