Trang 509# 2
Chương 1019: Tứ Mộc Thành Lâm
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
Thấy người chơi phe trận doanh Ám Hắc đã đuổi tới, lúc này trong đám người lại có người hô lớn: “Mọi người cùng xông lên, nếu không chúng ta sẽ không chạy được!”
Nghe người kia hô lên như thế, những người chơi khác đều sửng sốt.
Không phải như thế sao, sau lưng mọi người là thành chính của trận doanh Hắc Ám, nếu chạy về sau thì tuyệt đối sẽ không thoát được, dù sao thành Dư Huy cũng cùng ở một trận doanh với mình, hơn nữa ở phía trước chưa chắc đã gặp nguy hiểm gì, cần gì phải ở đây chờ chết.
Tuy là nghĩ như thế, đám người chơi vẫn đang hoảng loạn.
Đương nhiên, những hội trưởng của các công hội lớn đều không ngốc, nhìn thấy tình cảnh đã rơi vào cục diện khó khống chế, họ đều biết là có người đang cố ý nhiễu loạn lòng người, tất cả đều nhanh chóng đi ra chỉnh đốn, nhưng đúng lúc này, hàng loạt tia sáng trắng từ trong đám người sáng lên.
Sau đó lại có người hô lớn: “Không ổn, có Thích khách!”
Có câu nói rất hay, ba người thành hổ, hai lần trước chỉ khiến tình cảnh rối loạn, đến lần cuối cùng này lại trực tiếp gây nên hỗn loạn. Không gian bản đồ vốn cũng không lớn, người chơi của các công hội đều tập trung ở khu vực này.
Hiện nay ở đây có nhiều người cùng ở khu vực này, tình cảnh càng thêm khó có thể khống chế, huống hồ những người này vốn cũng không phải là người lương thiện gì, trước đây cũng không thiếu xung đột, có một số kẻ tâm tư không thuần khiết dĩ nhiên muốn thừa dịp hỗn loạn bắt đầu nội đấu.
Thấy mọi người còn chưa kịp vào thành, mà trước tiên đã đánh lẫn nhau, mấy vị hội trưởng các công hội cũng loạn rồi.
“Các ngươi cứ chờ chết đi, chúng ta đi trước!”
Đúng lúc này, không biết là người chơi của công hội nào hô lớn một câu sau đó lập tức vọt vào thung lũng.
Hiện tại tình cảnh của đám người chơi ở bên ngoài dãy núi Lạc Nhật kia chính là có nhiều người nhưng mỗi người lại thuộc các công hội khác nhau, tuy không đến nỗi không có tổ chức cũng không có kỷ luật như những người chơi bình thường kia, nhưng mỗi người đều có ý định riêng.
Thấy có người đã bình yên vô sự tiến vào thung lũng, những người khác đã bắt đầu cuống lên, sau đó vội vàng đuổi theo.
Người chơi chạy đằng trước sợ bị người của công hội khác đoạt mất vị trí, tất cả đều tranh nhau để giành lấy vị trị chạy vào trong thung lũng, những người chơi ở phía sau thấy người chơi ở phía trước tiến lên, cũng không cam lòng tụt hậu, bắt đầu tranh nhau xông về phía trước.
Chỉ trong chớp mắt, thung lũng kia đã chật cứng người chơi, đến khi sắp đi tới cửa ra, một công hội đi ở phía trước lại đột nhiên biến mất.
“Ồ? Người ở phía trước sao lại biến mất rồi? Không ổn, có mai phục!”
Nhìn thấy những người đi phía trước biến mất, mọi người đều giật mình, cuống cuồng muốn quay đầu.
Nhưng đúng lúc này từng tảng đá lớn từ trên trời không ngừng lăn xuống...
Trong thung lũng lập tức rơi vào tình cảnh rối loạn.
Bởi đội ngũ quá dài, hơn nữa mọi người lại không cùng một công hội, vì thế người chơi ở phía sau và phía trước chẳng chút hiểu ý, lúc này người chơi ở phía trước muốn lùi về sau, người ở phía sau lại không ngừng xông về phía trước.
Tình cảnh kia... Thực sự thảm không nỡ nhìn.
Ánh sáng trong thung lũng không ngừng lóe lên, ánh lửa rừng rực, người chơi bên trong thung lũng bị tảng đá lăn xuống đè chết, bị hỏa thiêu chết, bị chính người mình giẫm chết nhiều vô số kể.
Đội Trưởng Đừng Nổ Súng vui đến mức toét cả miệng ra, lúc này mới một hiệp mà thôi, bên phe hắn không tốn một binh một tốt, đã tiêu diệt được hơn vạn kẻ địch... Chiến tích này, từ khi Đội Trưởng Đừng Nổ Súng chơi game tới nay đều chưa từng nghe thấy.
Cũng may thung lũng không lớn, nhìn những người chơi trong thung lũng không bị mai phục, tất cả hội trưởng các công hội lớn vội vã chỉ huy, tình cảnh rất nhanh đã ổn định lại.
Có điều lúc này người chơi ở ngoài thung lũng đều đã là nghe tiếng mà sợ mất mật... Đặc biệt là những người vừa từ từ cõi chết ở bên trong trở về, lúc này đã quyết tâm log out đi ngủ.
Một buổi tối không ngủ mà hắn đã nghiên cứu ra một tử lộ như thế!
Tất cả các hội trưởng của các công hội lớn đều đang tức đến nổ phổi, dồn dập hạ lệnh: “Mẹ nó chứ đi tìm cho ta, ta không tin nơi này chỉ có một lối vào này!”
Cùng lúc đó, đám người của Toàn Chân Giáo đã sắp điên rồi, trên kênh thế giới đang xoạt chiến tích của đám người Huyết Sắc Chiến Kỳ, trong lòng mọi người giống như bị vuốt mèo cào vậy.
“Này, Vô Kỵ, không phải ngươi nói sẽ có người đến, để chúng ta ở đây ôm cây đợi thỏ sao? Hiện tại ngươi đã phá hỏng ba đường rồi, bọn họ đi vào thế nào được.” Minh Đô đang giương nanh múa vuốt cầm pháp trượng đâm đâm Vô Kỵ.
Vô Kỵ cười nói: “Ba con đường? Nếu như ngươi chỉ biết nhìn bản đồ chết thì còn chơi game làm gì?”
“?” Minh Đô buồn bực hỏi: “Có ý gì?”
Lúc này Vương Vũ ở chỉ vào vị trí đỉnh Lạc Nhật thuộc dãy núi Lạc Nhật rồi vẽ một vòng tròn nói: “Đỉnh Lạc Nhật có địa hình có thể leo lên!”
Bên trong Trọng Sinh có một cái kỹ năng gọi là leo trèo, là kỹ năng chuyên môn dùng để trèo tường leo núi.
Lúc trước khi Vương Vũ làm nhiệm vụ phụ bản trận doanh, Một Trang Sách và Độc Hành Giang Hồ Khách đã tay không bò lên trên đỉnh Lạc Nhật, vì thế Vương Vũ đã khắc sâu ấn tượng với nơi này.
Kỹ năng leo lên mặc dù không phải kỹ năng đại chúng, thế nhưng cũng có phụ bản chuyên môn rơi ra sách kỹ năng, hiện nay những người chơi cao thủ cơ bản đều học kỹ năng này phòng thân, chỉ cần đám người chơi kia không ngốc thì nhất định sẽ nghĩ tới điểm này.
“Thảo nào!” Minh Đô nghe vậy thì gật gật đầu, rồi lại vội vàng nói tiếp: “Chúng ta có thể thủ vững được không?”
“Ngươi nghĩ sao?” Vương Vũ nghe vậy, không khỏi bĩu môi, điều kiện để công phá thành Dư Huy chính là đánh giết Vương Vũ, với bản lĩnh của Vương Vũ dù đánh không lại nhiều người như vậy, còn không thể chạy được sao...
Vô Kỵ cũng nói: “Không đâu, bởi vì điều kiện hạn chế của con đường thứ tư, bọn họ chỉ có thể phái cao thủ tới!”
Leo lên cũng cần có điều kiện, ví dụ như đỉnh Lạc Nhật sở dĩ có thể leo lên, là bởi vì trên vách núi có mấy dây leo, nhưng dây leo cũng chỉ có mấy dây thôi, người chơi công thành lại nhiều như vậy, khẳng định là không đủ dùng, huống hồ trong khi leo lên, người chơi sẽ rất yếu, bọn họ huy động nhân lực như thế không đủ bí ẩn, nếu bị người phát hiện, chỉ cần chờ ở bên cạnh dây leo, tuyệt đối là đến bao nhiêu người thì chết bấy nhiêu, vì thế phương pháp tốt nhất chính là để một nhóm người đi lên cướp đầu người.
Minh Đô suy nghĩ một chút, buồn bực nói: “Theo tình huống hiện tại, chỉ cần hoàn toàn chặn lại bốn con đường này, chẳng phải là cả đời bọn họ cũng không vào được? Tại sao lại thả để bọn họ đi vào?”
Vô Kỵ cười nói: “Mọi người đều sẽ trưởng thành, không có ai sẽ luôn trì trệ không tiến, còn việc không thủ con đường thứ tư, đó là bởi vì chúng ta muốn để bọn họ biết, thành Dư Huy chúng ta không có ai coi giữ thành...”
“Tại sao?” Minh Đô lại càng buồn bực.
“Bởi vì ta tin tưởng lão Ngưu sẽ không bị bọn họ giết chết...” Nói xong câu này, Vô Kỵ thoáng nheo mắt lại, sắc mặt vô cùng gian trá.
Đúng như mấy người Vô Kỵ từng nói, ở phía dãy núi Lạc Nhật, sau một hồi đám người chơi thăm dò, cuối cùng đã tìm được dây leo để lên núi.
Lúc này, tất cả các đại hội trưởng đều đang ngồi cùng nhau để thương lượng hành động tiếp theo, nghe được tin tức này, Ao Rượu Rừng Thịt mừng rỡ nói: “Quả nhiên là có đường, công hội chúng ta ai lên trước?”
“Không ai được lên trước!” Lúc này, một Pháp sư toàn thân áo bào màu xanh, trong tay cầm một chiếc quạt giấy bước lên phía trước.
Nhìn thấy người Pháp sư kia, Ao Rượu Rừng Thịt đầu tiên là sững sờ, sau đó vội vàng hỏi: “Chẳng lẽ các hạ chính là Tứ Mộc lão đại?”
“Không sai!” Pháp sư hài lòng gật gật đầu.
Pháp sư này có đại hào là Tứ Mộc Thành Lâm, là lão đại của Bạch Đế Các ở thành Thương Sơn, cũng là bậc thầy chiến thuật có danh tiếng, hết sức lợi hại, áo xanh quạt trắng, đó là tiêu chí đặc trưng của Tứ Mộc Thành Lâm, chỉ cần là người có chút kiến thức đều không xa lạ.
Với cục diện hiện tại, cứng rắn đánh vào là không được, muốn thắng phải thì phải dựa vào chiến thuật mới có thể, thấy Tứ Mộc Thành Lâm nói chuyện, đoàn người đều yên tĩnh lại, lắng nghe ý kiến của Tứ Mộc Thành Lâm.