Trang 520# 2
Chương 1041: Độc Cô Cửu Thương bị lừa gạt
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
"Đương nhiên!" Vương Vũ tự tin cười nói.
Nụ cười này của Vương Vũ, khiến trong lòng Độc Cô Cửu Thương lại hơi run rẩy, lòng vẫn còn sợ hãi hỏi: "Không phải ngươi đang định chơi khăm ta đấy chứ."
Hết cách rồi, Độc Cô Cửu Thương và Toàn Chân Giáo quen biết nhiều năm như vậy, thủ đoạn của đám người Toàn Chân Giáo này, không ai có thể rõ ràng hơn Độc Cô Cửu Thương được.
Đập gạch đen, đánh hôn mê, ăn cửa trên rồi lại ăn cửa dưới... Những chuyện này đều là trò vui sở trường của Toàn Chân Giáo.
Có câu nói thế nào ấy nhỉ, mỗi lần vấp ngã lại khôn ra một chút, Độc Cô Cửu Thương tổn thất nhiều lần như vậy, nếu còn không nhớ lâu một chút, thì đó chính là não tàn.
Thấy Độc Cô Cửu Thương đề phòng bản thân hắn như vậy, Vương Vũ cười tủm tỉm nói: "Nếu ta muốn xử lý ngươi thì còn phải chơi khăm ngươi nữa sao?"
"Chuyện này..."
Vừa nghe thấy Vương Vũ nói như thế, Độc Cô Cửu Thương nhất thời sững sờ, nếu lời này nói ra từ miệng người khác, Độc Cô Cửu Thương chắc chắn không nói hai lời, một thương đâm sang, nhưng mà lại từ trong miệng Vương Vũ nói ra, khiến cho Độc Cô Cửu Thương không thể không phục được.
Độc Cô Cửu Thương lệ rơi đầy mặt: "Ngươi nói có đạo lý, nhưng làm sao làm được thành chủ chứ, không phải tùy tùy tiện tiện làm mấy nhiệm vụ là được đâu?"
Thành chủ là người có quyền lực cao nhất của một thành chính, cơ bản có được quyền chi phối một tòa thành, loại quyền lời này thế nhưng là quyền hạn cao nhất mà người chơi có thể tự do sử dụng trong game.
Những chuyện khác chưa nhắc đến, nằm trong quyền hạn quản lý của thành nên Độc Cô Cửu Thương cũng biết, trước đây vì để làm nhiệm vụ này cũng vô cùng vất vả, mục tiêu bây giờ thế nhưng lại là quyền quản lý thành chính, lại có thể tùy tiện nói ra được hay sao? Bỏ qua độ khó của nhiệm vụ không nói, chỉ riêng số vòng trong nhiệm vụ thôi cũng đã có thể ép chết người ta rồi.
"Hì hì!" Vương Vũ cười hì hì nói: "Thật ra rất đơn giản, miễn là làm thịt được thành chủ, sau đó cướp con dấu của ông ta là được."
"Bịch bịch!"
Vương Vũ vừa dứt lời, Độc Cô Cửu Thương đã đặt mông ngồi phịch xuống mặt đất.
Rất lâu sau đó, Độc Cô Cửu Thương mới tỉnh táo lại, hít lấy một ngụm khí lạnh nói: "Ngưu thần, sợ rằng ngươi đang nói đùa đúng không? Mẹ nó cái này chính là cướp ngôi soán vị đấy!"
"Cái này gọi là người tài mới có thể chiếm được!" Vương Vũ lấy một con dấu ra, quơ quơ trước mặt Độc Cô Cửu Thương nói: "Có nhìn thấy không, đây chính là con dấu thành chủ của thành Dư Huy, do chính bản thân ta đánh bại thành chủ giành được đấy!"
"Giành được?" Độc Cô Cửu Thương nghe thấy thế, sợ hãi liếc nhìn Vương Vũ một cái, thật sự là đừng nhắc đến nữa, tác phong của Toàn Chân Giáo như vậy, dựa vào bản lĩnh của đám người kia, chưa chắc đã không làm được việc này.
Nhưng mà Độc Cô Cửu Thương cũng không phải người ngu, đương nhiên sẽ không hoàn toàn tin tưởng lời nói của Vương Vũ, mà lại nói với Vương Vũ: "Nhưng thành chủ của chúng ta đã nói rồi, đợi đến khi ông ta về hưu, sẽ tìm một người thích hợp để đảm nhiệm vị trí thành chủ."
"Ha ha!" Thấy Độc Cô Cửu Thương nói ra câu này, Vương Vũ không nhịn được cười nói: "Lão đại Độc Cô, ngươi chơi game này lâu như vậy, chẵng lẽ ngươi vẫn còn tin lời nói dối của NPC hay sao?"
"Có gì không ổn sao?" Độc Cô Cửu Thương hỏi.
"Ngươi cảm thấy thế nào?" Vương Vũ cười lạnh nói: "Thành chủ thành Dư Huy của chúng ta chỉ là một con người, dựa theo bối cảnh câu chuyện mà nói, bây giờ ông ta vừa bước qua giai đoạn trung niên, cũng sắp về hưu đến nơi rồi, ngươi cảm thấy chúng ta cần phải đợi bao lâu nữa?"
"Cùng lắm cũng bốn năm năm nữa thôi!" Độc Cô Cửu Thương suy nghĩ một lát nói.
Vương Vũ gật đầu nói: "Không sai! Bốn năm năm, cũng không phải chúng ta không đợi được, nhưng mà ngươi không thể đợi được!"
"Vì sao?" Độc Cô Cửu Thương mờ mịt hỏi.
"Hừ hừ!" Vương Vũ cười lạnh một tiếng nói: "Chẳng lẽ các ngươi không biết trên người thành chủ Long Ngạo Thiên của các ngươi có huyết mạch của Long tộc hay sao? Ngươi cảm thấy ngươi có thể sống đến khi ông ta về hưu sao?"
"Cái này... Bà mẹ nó!"
Vừa nghe thấy Vương Vũ nói như thế, Độc Cô Cửu Thương lập tức phản ứng lại.
Mẹ kiếp, đúng rồi, Long Ngạo Thiên là con lai giữa người và rồng, chuyện này cũng không phải bí mật gì ở thành Thiên Long này cả.
Tất cả mọi người đều biết Long tộc là một chủng tộc có tuổi thọ gần như vô hạn, mặc dù Long Ngạo Thiên không phải một Long tộc thuần chủng, nhưng chuyện sống đến mấy chục nghìn năm cũng vẫn là một chuyện rất dễ dàng, nếu ông ta có thể sống đến một trăm năm, tám mươi năm, đợi ông ta về hưu, có lẽ máy chủ của game cũng biến thành tro bụi luôn rồi.
"Sao hả? Có làm hay không?" Thấy Độc Cô Cửu Thương có phản ứng như vậy, Vương Vũ hiểu rõ thằng ranh này động lòng rồi, vì vậy rèn sắt khi còn nóng, tranh thủ hỏi luôn.
Nhưng mà Độc Cô Cửu Thương cũng không phải con ngựa non vừa bị lừa gạt đã trúng kế ngay được, sau khi suy nghĩ một lúc lâu, Độc Cô Cửu Thương rầu rĩ nói: "Nếu nói thật lòng, thì ta cũng rất muốn làm, nhưng mà chuyện tạo phản thành chủ cũng không phải việc nhỏ, ta cảm thấy chúng ta như vậy có phải thế lực nhỏ yếu quá hay không?"
Nói cho cùng, chuyện soán vị một triều đại không phải là chuyện của một câu nói, sự lo lắng của Độc Cô Cửu Thương cũng không phải không có lý, ngộ nhỡ chuyện này thất bại thì làm thế nào, kết quả chính là không thể tưởng tượng được.
Vương Vũ tiếp tục lừa dối nói: "Người làm chuyện lớn thì không thể lo trước lo sau mãi như vậy được, nếu ngươi liều mạng một lần được ăn cả ngã về không có khi sẽ trở thành thành thủ của thành Thiên Long này, cho dù có thất bại chăng nữa, dựa vào quy mô của Thiên Hạ Mạt Thế các ngươi, đổi sang thành chính khác cũng có thể làm chúa đất."
"Cái này... Ngươi nói cũng có lý." Độc Cô Cửu Thương vừa nghe thấy Vương Vũ nói như vậy, tâm tư lại dao động thêm lần nữa.
Thấy tên Độc Cô Cửu Thương này vẫn chưa hoàn toàn hạ quyết tâm được, Vương Vũ dứt khoát lắc đầu nói: "Tuy Vô Kỵ không biết xấu hổ, nhưng nhìn người cũng rất chính xác, hắn ta cũng đã từng nói, con người của ngươi so với hắn ta vẫn còn kém xa! Trước đây ta còn không tin, bây giờ vừa thấy, hừ hừ!"
"Đệt con mẹ nhà nó chứ!" Nghe thấy Vô Kỵ nói mình kém hơn hắn ta, Độc Cô Cửu Thương nhất thời nóng nảy, trừng to hai mắt nói: "Con chó vô liêm sỉ kia thật sự nói như vậy sao?"
"Chính bản thân ngươi còn không biết hắn ta là kiểu người như thế nào sao? Toàn Chân Giáo có bao nhiêu người? Chúng ta cũng có thể cướp được thành Dư Huy, ngươi dẫn theo nhiều người như vậy mà còn không dám ra tay... Hì hì, khó trách sau lưng ngươi bọn họ gọi ngươi là Độc Cô Tòng Tâm, vừa nãy ta mới phản ứng được Tòng Tâm có nghĩa là gì?" Vương Vũ lắc đầu nói, trên mặt tràn đầy vẻ châm chọc.
Độc Cô Cửu Thương cũng là kẻ có đầu óc, vẫn luôn hung hăng càn quấy không chịu phục ai cả, đương nhiên không chịu đựng nổi mấy câu khích tướng, nhất là lúc này nghe nói mình bị kẻ thù lâu năm là mấy người Toàn Chân Giáo kia cười nhạo sau lưng, lại càng trong nháy mắt thổi bùng lên ngọn lửa giận của Độc Cô Cửu Thương!
"Đéo được được! Đám khốn kiếp Toàn Chân Giáo này!" Nghe đến đó, Độc Cô Cửu Thương trực tiếp vỗ bàn một cái, đứng bật dậy, sau đó lại nhỏ giọng nói với Vương Vũ: "Không bao gồm ngươi đâu nhé!"
"Ta biết ta biết!" Vương Vũ vui vẻ trả lời, phản ứng của Độc Cô Cửu Thương như thế này là tiêu chuẩn cho những người vừa bị khích tướng, Vương Vũ nhìn đến vui tai vui mắt còn không kịp kia kìa.
Đương nhiên, Độc Cô Cửu Thương cũng không phải người ngu, nếu không phải trước đó Vương Vũ cũng đã nói những lời kia, quả thật lay động được hắn ta, cho dù hắn ta có thật sự bị Vương Vũ kích động bùng lên lửa giận đi chăng nữa, cùng lắm cũng chỉ dậm chân đứng giữa đường phố ngã tư mắng chửi Toàn Chân Giáo thôi, nếu thật sự muốn ra tay tấn công Long Ngạo Thiên thì cũng vẫn còn chưa dám.
Nhưng Vương Vũ nói hết rồi, trước đây mấy người Toàn Chân Giáo đã khống chế được thành Dư Huy, Thiên Hạ Mạt Thế có nhiều cao thủ như vậy, cho dù có thế nào cũng phải có tác dụng hơn vẻn vẹn mấy người bọn họ chứ.
Ngahĩ đến đây, Độc Cô Cửu Thương máu nóng dâng trào hỏi: "Đám vô liêm sỉ Toàn Chân Giáo kia cũng dám làm, tại sao Thiên Hạ Mạt Thế chúng ta lại không dám làm, lão đại Thiết Ngưu, ngươi nói đi, chúng ta phải làm như thế nào?"
Vương Vũ trầm ngâm một chút nói: "Lần trước khi chúng ta tấn công thành chủ thành Dư Huy, là vì có nhiệm vụ khác, cho nên lính canh gác phủ thành chủ không tấn công chúng ta, lần này chuyện đầu tiên chúng ta cần làm là dẫn dụ đám lính canh rời đi trước đã!"