Trang 521# 2
Chương 1043: Độc Cô Cửu Thương một lòng trung thành
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
"Vậy thì đi thôi!" Vương Vũ nhắn lại một câu, từ trên đài quan sát nhảy xuống sau đó đi thẳng về phía phủ thành chủ thành Thiên Long.
Lúc này thành Thiên Long đã bị Thiên Hạ Mạt Thế bao vây ba tầng trong ba tầng ngoài. Trên người người chơi của Thiên Hạ Mạt Thế đều mang theo nhiệm vụ thủ vệ phủ thành chủ cho nên Long Ngạo Thiên cũng không thấy lạ gì, ông ta vẫn như cũ ở đại sảnh thị chính làm việc.
Vương Vũ đi theo phía sau Độc Cô Cửu Thương, cứ thế hắn trực tiếp đi đến trước mặt Long Ngạo Thiên.
Trước khi đi vào phủ thành chủ, Vương Vũ đã ở Học viện Pháp thuật thay đổi hình dạng trước rồi, lúc này bộ dáng của hắn giống như một người chơi thông thường. Hơn nữa bởi vì Vương Vũ đi theo phía sau Độc Cô Cửu Thương nên Long Ngạo Thiên cũng không chú ý tới.
"Thưa ngài thành chủ!" Sau khi đi vào Toà thị chính, Độc Cô Cửu Thương cung kính lên tiếng chào hỏi.
"Hóa ra là hội trưởng Độc Cô Cửu Thương. Công việc bên ngoài các ngươi làm đến đâu rồi?" Long Ngạo Thiên nhìn thấy Độc Cô Cửu Thương chào hỏi với mình, ông ta bỏ chuyện đang làm sang một bên rồi cười hỏi.
"Hiện tại phủ thành chủ đã bị chúng ta bao vây!" Độc Cô Cửu Thương tự hào nói.
"?" Long Ngạo Thiên nghe vậy sững sờ.
"Không phải, ý ta là phủ thành chủ đã được chúng ta bảo vệ chặt chẽ và kĩ càng rồi!" Độc Cô Cửu Thương vội vàng đổi giọng.
Long Ngạo Thiên gật đầu nói: "Được rồi, ngươi làm rất tốt! Gần đây ta luôn có một loại dự cảm bất thường, công tác của ngươi nhất định không được có bất kỳ sơ suất nào!"
"Xin ngài yên tâm, có người Thiên Hạ Mạt Thế chúng ta ở đây, không ai dám làm càn trên địa phận thành Thiên Long."
Lời nói của Độc Cô Cửu Thương còn chưa dứt thì bên tai đã vang lên một tiếng xé gió, một mũi từ ngoài cửa lao về phía Long Ngạo Thiên.
Độc Cô Cửu Thương thấy vậy, vung trường thương trong tay lên đánh bay mũi tên, sau đó lập tức làm bộ biến sắc hô lớn: "Không tốt! Bên ngoài có thích khách!"
Vừa dứt lời, Độc Cô Cửu Thương cúi thấp đầu mở công kích, trực tiếp vọt tới ngoài cửa.
Cùng lúc đó, Long Ngạo Thiên khẽ nhướn mày, ông ta lập tức đứng dậy, thân hình thoắt một cái đã đến trước cổng tòa thị chính. Đến lúc ấy ông ta mới nhìn thấy trên bức tường đối diện phủ thành chủ có vô số Cung thủ đang đứng đối diện bắn tên về phía người chơi Thiên Hạ Mạt Thế và đám vệ binh.
Vệ binh là loại hình phòng vệ, bị đánh sẽ phản kích, lúc này bọn chúng bị người chơi tấn công, không nói lời nào đã lập tức xông ra ngoài cửa.
Nhưng mà hiện tại trong viện cũng đều là người chơi của Thiên Hạ Mạt Thế, đám vệ binh cứ xông ra như vậy ngay lập tức khiến cho mọi thứ rối loạn.
"Đừng loạn đừng loạn!" Độc Cô Cửu Thương đầu đầy mồ hôi đứng chỉ huy ở cửa ra vào nhưng mà bây giờ mọi người đã loạn thành một đoàn rồi, căn bản không ai nghe hắn ta cả.
"Lính cảnh vệ, trước tiên không nên hành động!"
Long Ngạo Thiên nhìn thấy người chơi trong viện không tấn công được mà tự rối loạn cả lên, ông ta sạm mặt ra lệnh cho đám vệ binh.
Không hổ là cỗ máy giết người được huấn luyện nghiêm chỉnh, vừa nghe thấy mệnh lệnh của Long Ngạo Thiên, đám vệ binh lập tức ngừng ngay tại chỗ. Người chơi của Thiện Hạ Mạt Thế thấy như vậy lập tức bố trí trận hình, nhường một con đường cho đám vệ binh.
Đến lúc đó, đợt tấn công thứ hai của Cung thủ ở bên ngoài cũng lao vào đám vệ binh một lần nữa.
Đám vệ binh giơ vũ khí trong tay lên, bước chân vững vàng và dứt khoát bước ra khỏi phủ thành chủ, kết quả là sau khi đi ra khỏi cửa phủ thành chủ đám vệ binh dù có cố gắng thế nào đi nữa cũng không thể tiến thêm về phía trước.
"Ha ha ha!"
Người chơi nhìn thấy bộ dáng này của đám vệ binh thì nhịn không được cười ầm lên.
Mọi người đều biết rằng vệ binh có phạm vi tuần tra, ví dụ như vệ binh thủ thành có phạm vi tuần tra là thành chính, một khi người chơi chạy ra ngoài thành thì những vệ binh này không thể đuổi theo. Vệ binh của phủ thành chủ cũng như vậy, nếu không có mệnh lệnh của thành chủ thì bọn chúng không thể đi ra khỏi phạm vi phủ thành chủ.
Những vệ binh này có thực lực cực kỳ cao nhưng trí lực chỉ bằng với đám quái nhỏ, lúc này bọn chúng đối mặt với xạ kích của Cung thủ mà toàn thân cứ va đụng về phía trước, bộ dáng quả thực rất buồn cười.
Người chơi của Thiên Hạ Mạt Thế nhìn thấy đám vệ binh ngông cuồng tự đại kia lại thiểu năng như vậy thì trong lòng cảm thấy vô cùng sảng khoái.
Long Ngạo Thiên nhìn mưa tên của đám Cung thủ phía đối diện không ngừng rơi xuống, có ý đồ muốn mượn thiết lập phạm vi tuần tra để giết chết tất cả đám vệ binh thì sắc mặt ông ta lập tức tối sầm lại, sau đó chỉ vào đám Cung thủ đối diện ra lệnh cho vệ binh: "Toàn thể vệ binh nghe lệnh, ta lấy thân phận thành chủ ra lệnh cho các ngươi mau giết chết những kẻ đang chà đạp tôn nghiêm của thành chủ kia, không cần biết chúng có tội gì!"
"Nguyện vì thành chủ cống hiến sức lực!"
Tất cả vệ binh sau khi nhận được mệnh lệnh hét lớn một tiếng, bọn chúng giống như là chó hoang tuột xích, lập tức phá vỡ hạn chế của phạm vi tuần tra mà lao ra bên ngoài. Đám vệ binh tung người nhảy lên nhà trên, dồn ép nhóm Cung thủ trên nóc nhà.
"Chạy đi!"
Nhóm Cung thủ thấy vệ binh đuổi giết tới, quát to một tiếng sau đó quay đầu chạy thục mạng.
Toàn bộ nhóm Cung thủ này chắc chắn đã cộng thêm điểm nhanh nhẹn, bọn họ chạy nhanh như một cơn gió, chỉ trong chốc lát đã kéo đám vệ binh chạy ra ngoài đường.
Thấy cảnh này, trên mặt Độc Cô Cửu Thương và Vương Vũ lộ ra một chút ý cười không dễ phát hiện.
Mà Long Ngạo Thiên thì lại chỉ vào Độc Cô Cửu Thương khiển trách: "Hội trưởng Độc Cô Cửu Thương, ta cảm thấy rất không hài lòng đối với sự bảo vệ thành chính của Thiên Hạ Mạt Thế. Nếu như tình huống thế này còn xảy ra lần nữa, ta sẽ cân nhắc đổi một công hội khác tới thay thế vị trí của các ngươi!”
Độc Cô Cửu Thương nghe vậy vội vàng nói: "Thưa ngài thành chủ, chúng tôi thực sự rất xin lỗi, nhất định chuyện này sẽ không xảy ra lần nữa!!
Chẳng phải là không còn có lần sau nữa sao, Độc Cô Cửu Thương cũng không có lấp liếm lung tung. Lão già Long Ngạo Thiên này không còn sống được bao lâu nữa thì làm gì còn có lần sau chứ…
"Làm việc không đủ tốt! Nếu như còn có lần sau…”
Long Ngạo Thiên còn đang bận khiển trách Độc Cô Cửu Thương nên căn bản không có chú ý tới Vương Vũ lúc này đã lặng lẽ đi ra phía sau lưng ông ta. Chỉ thấy Vương Vũ xoay tay một cái, Răng Của Long Hoàng màu vàng ánh kim đã nhảy vào trong tay. Vương Vũ trở tay nắm lấy chuôi dao găm, nhắm vào phần gáy của Long Ngạo Thiên mà đâm xuống.
Nếu như là người khác ở trong tình huống này nhất định sẽ thấy rất khẩn trương thậm chí có khả năng còn không cầm nổi dao găm, nhưng mà loại người chuyên nghiệp như Vương Vũ sẽ không phạm phải sai lầm thấp kém như vậy. Thanh dao găm đâm thẳng xuống dưới, cứ thế cắm vào phần gáy của Long Ngạo Thiên không sai một ly.
"A!!!"
Long Ngạo Thiên lập tức phát ra một tiếng kêu thảm thiết như tan nát cõi lòng.
"Gào!!!”
Nối tiếp tiếng kêu của Long Ngạo Thiên là một tiếng rồng ngâm. Trên khuôn mặt anh tuấn của ông ta có vảy rồng như ẩn như hiện, nhìn vào cực kỳ khủng khiếp. Cùng lúc đó, thân hình của ông ta chuyển một cái, một thanh thương lớn dài mấy mét quét về phía sau.
Ai cũng rõ, sau khi đâm người ta một dao sau lưng thì dĩ nhiên sau đó phải co cẳng bỏ chạy… Vương Vũ cũng không ngoại lệ. Sau khi đâm xuống một dao kia, Vương Vũ lăn mình sang bên cạnh, trường thương của Long Ngạo Thiên lập tức quét vào khoảng không.
Lúc này, Độc Cô Cửu Thương quát to một tiếng: "Có thích khách! Bảo vệ thành chủ!"
Độc Cô Cửu Thương một bên kêu, một bên vọt vào đại sảnh.
Các nhóm người chơi của Thiên Hạ Mạt Thế cũng theo sau hắn ta vọt vào.
Thấy cảnh này, Long Ngạo Thiên vốn tưởng rằng Độc Cô Cửu Thương và Vương Vũ là đồng bọn, lập tức mờ mịt không hiểu gì.
Thời gian mới chỉ thoáng qua một chút mà thôi, Vương Vũ đã xuất hiện lần nữa ở trước mặt Long Ngạo Thiên, làm mặt quỷ chọc tức Long Ngạo Thiên. Ông ta thấy thế giơ trường thương lên đâm thẳng vào ngực Vương Vũ.
"Bảo vệ thành chủ, bảo vệ thành chủ!"
Nhưng đúng lúc này, Độc Cô Cửu Thương vội vàng cuống quýt vọt lên ngăn cản trước người Vương Vũ.
Long Ngạo Thiên thấy vậy giật mình, lập tức vội vàng thu hồi lại trường thương trong tay.
Long Ngạo Thiên là NPC đứng đầu một thành, ông ta dĩ nhiên không thể vô duyên vô cứ tấn công con dân thiện lương của mình được. Hiện giờ Độc Cô Cửu Thương một lòng trung thành tận tụy, nếu như Long Ngạo Thiện thực sự đâm thương xuống, dân vọng sẽ hạ thấp trong phạm vi lớn, đến lúc đó thành chủ như ông ta cũng đừng nghĩ sống an ổn.
"Ha ha!"
Vương Vũ hơi híp con mắt lại, hắn cười ha ha, đá một cước từ dưới cánh tay Độc Cô Cửu Thương đá lên, ngắm ngay vào chính giữa đũng quần của Long Ngạo Thiên.