Trang 542# 1
Chương 1084: Quân tử đấu trí không đấu lực
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
Ôi thành chủ, bao nhiêu người muốn làm cũng không làm được, cử chỉ này của Phong Vân Thiên Hạ tuyệt không ra dáng thành chủ chút nào, chẳng lẽ do cao hứng nên mất trí rồi?
"Mẹ nó!"
Phong Vân Thiên Hạ nắm chặt hai đấm, căm uất phun ra một câu: "Ông đây bị lừa!"
"Bị lừa?" Mọi người nghe vậy giật mình, buồn bực nói: "Không thể nào, không phải ngươi lên làm thành chủ sao?"
"Ừm!" Phong Vân Thiên Hạ gật nhẹ đầu suy sụp nói ra: "Thành chủ này mẹ nó là một cái bẫy!"
Nói xong, Phong Vân Thiên Hạ giơ nhiệm vụ mình vừa mới nhận ra.
Nhiệm vụ: Trùng kiến gia viên
Cấp bậc: S
Giới thiệu nhiệm vụ: Thụ mệnh tại thời khắc bại quân, phụng mệnh trong giây phút nguy nan, làm thành chủ mới của thành Thiên Long, bạn có nghĩa vụ dẫn mọi người trùng kiến gia viên.
Nội dung nhiệm vụ: Thành chính của bạn bị hủy hoại nghiêm trọng, cần sửa chữa lại một lần, chi phí sửa sữa là 1.000.000 vàng, thời gian chuẩn bị còn 1 ngày.
Chú thích: Nhiệm vụ này chính là nhiệm vụ cưỡng chế của thành chủ, đến thời hạn mà vẫn chưa giao nộp chi phí sửa chữa thì người chơi thành chủ sẽ bị khóa lại, cưỡng ép khấu trừ.
"Móa!"
Nhìn thấy giới thiệu nhiệm vụ của Phong Vân Thiên Hạ, mọi người cũng trợn to mắt.
Hả, mẹ nó còn có kiểu chơi như thế này sao?
Khó trách người Toàn Chân Giáo sau khi đạt được con dấu lại lấy ra đấu giá, hóa ra trước kia bọn chúng đã biết chuyện này.
Một trăm vạn vàng, có lẽ đối với Phong Vân Thiên Hạ mà nói cũng không tính là gì, thế nhưng mà mua con dấu đã bỏ ra một trăm vạn, làm thành chủ lại phải mất thêm một trăm vạn nữa cái này rõ ràng là bị người khác hãm hại.
Thiên hạ không có bữa cơm miễn phí, đạo lý kia tất cả mọi người đều hiểu, nhưng ăn một bữa cơm, cho ông chủ bếp mỗi thứ một phần, cái ăn này có chút quá mất mặt.
Phong Vân Thiên Hạ luôn luôn tự cao tự đại, không phải tức giận vì mình mất thêm một trăm vạn mà tức giận vì mình đã bỏ tiền lại còn bị oan ức.
Phong Vân Thiên Hạ cũng là người sĩ diện, cái gọi là không chưng màn thầu tranh khẩu khí, bị Toàn Chân Giáo gài bẫy trêu đùa như vậy, Phong Vân Thiên Hạ sao có thể nuốt được cơn tức này.
Nghĩ đến đây, cơn giận của Phong Vân Thiên Hạ xông lên tới đầu, nhịn không được căm phẫn kêu lên: "Móa nó, bọn Toàn Chân Giáo rác rưởi này, ta không để các ngươi yên được, mọi người đi theo ta, ta muốn tới thành Dư Huy diệt bọn chúng!"
Nói xong, Phong Vân Thiên Hạ quay người muốn lên phi thuyền đi tới thành Dư Huy tìm người Toàn Chân Giáo liều mạng.
Bọn người Lão Hổ thấy thế đã vội vàng giữ Phong Vân Thiên Hạ đứng yên tại chỗ, sau đó khuyên giải nói: "Phong thiếu, ngươi bình tĩnh một chút đi, thành Dư Huy thế nhưng là địa bàn của Toàn Chân Giáo, nghe nói thực lực của những tên kia cũng không yếu, mấy người chúng ta có đi cũng là chịu chết, hay là chờ Lão Thử tới rồi bàn bạc kỹ càng hơn."
Lúc này Phong Vân Thiên Hạ đang nổi nóng, không chịu nghe lời khuyên của mọi người, giãy dụa kêu lên: "Không phải Lão Thử đã đi ngủ sao? Bàn bạc kỹ hơn cái rắm!"
Phải nói mấy người Lão Hổ có trang bị và kỹ thuật cũng không tệ, đè lại Phong Vân Thiên Hạ cũng không phải chuyện khó nhưng không ngăn nổi việc Phong Vân Thiên Hạ là ông chủ, nào dám mạnh tay.
Ngay khi mọi người không biết làm sao, chợt ánh sáng lóe lên, đột nhiên Lão Thử xuất hiện ở trước Lão Hổ và Phong Vân Thiên Hạ. Nhìn thấy mấy người đang ở đó lôi kéo, nhất thời vẻ mặt Lão Thử tức giận hỏi: "Xảy ra chuyện gì thế? Ta mới rời khỏi không bao lâu các ngươi đã quay ra cấu xé nhau rồi?"
Lão Hổ nghe vậy đầu đầy mồ hôi trả lời: "Ông chủ muốn đi tìm Toàn Chân Giáo liều mạng, lão đại, ngươi mau tới khuyên hắn một chút."
"Hả? Các ngươi cũng biết rồi?" Nghe Lão Hổ nói, Lão Thử hơi kinh ngạc hỏi lại.
"Biết cái gì thế?" Nhưng mà Lão Thử lời vừa nói ra, những người khác càng kinh ngạc hơn.
Lão Thử nói: "Kỹ năng bụi sương mù kia? Ta đã tra ra được."
"Ồ?" Nghe Lão Thử nói như thế này, Phong Vân Thiên Hạ lập tức bình tĩnh lại, sau đó hỏi: "Nói đi, kỹ năng kia như thế nào?"
Lão Thử nói: "Vừa rồi ta đăng bài, đúng là có loại sương mù màu hồng này, mà đã từng xuất hiện không chỉ một lần."
"Đã từng xuất hiện ở đâu?"
Rất hiển nhiên, Phong Vân Thiên Hạ vô cùng căm thù bọn giặc cướp Toàn Chân Giáo bởi vì bọn chúng đã lột hắn trần truồng như một thằng ngốc
Vừa nghe nói có tin tức của đám giặc cướp này, Phong Vân Thiên Hạ nhanh chóng vứt bọn người Toàn Chân Giáo qua một bên.
Lão Thử nói: "Nghe nói có ở thành Lôi Bạo cũng nghe nói xuất hiện ở thành Chiến Thần, với lại đám phấn sương mù này mỗi lần xuất hiện, người Toàn Chân Giáo đều có ở hiện trường, cho nên ta đoán có thể đám sương mù này do người Toàn Chân Giáo thả ra."
"Hả!" Sau khi nghe Lão Thử phân tích một lượt, mọi người đều vô cùng kinh ngạc: "Toàn Chân Giáo! Tại sao lại là Toàn Chân Giáo!"
"Ta chỉ phân tích mà thôi!" Nhìn thấy bộ dáng của đồng bọn, Lão Thử vội vàng giải thích nói: "Kỳ thật những phấn sương mù này cùng hoàn cảnh lúc ấy cũng có liên quan, cũng không dám khẳng định những sương mù này chính là Toàn Chân Giáo thả..."
"Mẹ nó!"
Đúng lúc này, Phong Vân Thiên Hạ cộc cằn đánh gãy lời của Lão Thử nói: "Khẳng định là đám Toàn Chân Giáo không có trật đi đâu cả! Hóa ra là bọn khốn kiếp này! Ta còn nghi hoặc tại sao lúc đấy bọn chúng tốt bụng như thế trả mang con dấu lại cho ta."
"?" Lão Thử lơ ngơ nói: "Giữa hai vấn đề này có liên hệ gì sao?"
"Ngươi nhìn cái này!" Phong Vân Thiên Hạ tiện tay đưa nhiệm vụ cộng hưởng nộp phí của mình ra.
"Quả nhiên!" Nhìn thấy nhiệm vụ của Phong Vân Thiên Hạ, Lão Thử lập tức cả kinh nói: "Thật đúng là đám người kia!"
Con dấu do người Toàn Chân Giáo bán đấu giá vì vậy tất nhiên người Toàn Chân Giáo biết con dấu là một cạm bẫy.
Nếu như đổi lại là một người khác, cầm được con dấu thì tuyệt đối không có chuyện trả lại, nhưng mà bọn cướp quyết đoán nhét con dấu ngược trở về, điều này chính là nói rõ bọn chúng đối với con dấu này vô cùng quen thuộc.
Vốn là Lão Thử còn đang buồn bực vì sao giặc cướp trả lại con dấu, lúc này nhìn thấy nhiệm vụ của Phong Vân Thiên Hạ, lập tức hiểu ra mọi chuyện.
Lấy vật phẩm ra ngoài đấu giá để lừa bịp còn chưa tính, lại còn chặn người đấu giá để cướp tiền... Mẹ nó bọn chúng là thứ gì thế này, thật đúng như trong truyền thuyết, cái gì cũng dám làm!
"Việc này..." Lão Hổ nghĩ nghĩ hỏi: "Bây giờ có muốn dẫn người chúng ta đi thành Dư Huy tìm bọn chúng nói chuyện hay không?”
Bất luận là Phong Vân Thiên Hạ hay bọn người Lão Thử Lão Hổ, tất cả mọi người không phải đánh nát răng rồi nuối vào trong bụng, đã xác định được hung thủ, thì không có lý do gì phải nén giận nữa.
"Nói chuyện à?" Lão Thử cười lạnh nói: "Ngươi cảm thấy có thể nói đạo lý với đám người kia hay sao?"
"Việc này..."
Lão Hổ nghẹn lời.
Người Toàn Chân Giáo đều là bọn không nói lý lẽ, lý luận với bọn chúng chẳng khác gì nói đùa
"Với lại!" Lão Thử nói: "Thành Dư Huy thế nhưng là địa bàn của Toàn Chân Giáo, chưa nói tới mấy miệng người Thiên Hạ Minh chúng ta còn chưa đông hơn Toàn Chân Giáo. Coi như chúng ta có vạn người giống như nghiệp đoàn Thiên Hạ Mạt Thế, tùy tiện đi thành Dư Huy, đó không phải là đi tìm chết sao? Đừng quên, bọn chúng đã thủ thành chiến thắng toàn bộ thành chính trận doanh Quang Minh.”
"Vậy... vậy bây giờ chúng ta làm thế nào?" Lúc này, Phong Vân Thiên Hạ đã bình tĩnh lại, sau khi cân nhắc lời nói của Lão Thử một hồi, uất ức mà hỏi.
Lão Thử hơi suy tư, nhàn nhạt nói ra: "Quân tử đấu trí không đấu lực! Chúng ta đã không thể đi thành Dư Huy dạy bảo đám Toàn Chân Giáo, vậy thì để bọn chúng đến nơi này của chúng ta."
"Nếu như đám giặc cướp đó không tới thì sao?" Phong Vân Thiên Hạ hỏi.
"Hừ!" Lão Thử nói: "Chỉ cần có lợi thì bọn chúng sẽ tới, chúng ta có thể làm như thế như thế..."