Trang 542# 2
Chương 1085: Vô Kỵ bị lừa dối
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
Mặc dù mỗi người trong đám Toàn Chân Giáo này đều có nghề nghiệp riêng, nhưng mà bọn họ chơi game đúng giờ giống như là đi làm.
Hôm sau trời vừa sáng vẫn còn chưa tới tám giờ, mọi người đã sớm đăng nhập vào game.
Lần nữa đăng nhập vào game, nhóm người Toàn Chân Giáo đã theo phi thuyền đi tới thành Dư Huy.
Bởi vì hôm qua Vương Vũ thoát game ở trước cổng của hội đấu giá nên sau khi đăng nhập vào game vẫn còn ở thành Tự Do.
Kết thúc buổi đấu giá, người chơi của thành Tự Do ít đi rất nhiều so với hôm qua. Điều càng làm Vương Vũ cảm thấy kỳ quái chính là, lúc trước hai bên đường phố của thành Tự Do đứng đầy lính đánh thuê, hôm nay lại thưa thớt không có bao nhiêu người.
Một trong những điểm đặc sắc của thành Tự Do là ở trên đường phố có đầy đánh thuê và vệ binh, đông đúc chen chúc. Đột nhiên không có những người này, Vương Vũ có một loại cảm giác như mình vừa xuyên việt về thành Dư Huy.
Đương nhiên, Vương Vũ không phải dân bản địa của thành Tự Do, cũng không rõ thói quen làm việc và nghỉ ngơi của người dân nơi đây, cho nên đối với những biến hóa này hắn không có để ở trong lòng, chỉ là hơi ngoài ý muốn một chút. Sau đó hắn tự mình chạy tới bến cảng, đám người Toàn Chân Giáo còn đang chờ mình đánh phụ bản đây này.
Phụ bản có kinh nghiệm phong phú, rơi trang bị vật liệu với sản lượng cao, là một trong những phương thức tốt nhất hiện nay để người chơi cày đồ và lên cấp.Tất nhiên, nhóm người Toàn Chân Giáo cũng không ngoại lệ.
Trò chơi được mở ra lâu như vậy, mỗi ngày đăng nhập vào game trước hai giờ để vượt phụ bản một lần đã trở thành một trong những việc quan trọng thường ngày của Toàn Chân Giáo, vượt phụ bản xong mới là thời gian mọi người tự do hoạt động.
Bởi vì hôm nay Vương Vũ bị chậm mất một canh giờ nên khi mọi người đánh phụ bản xong đã hơn mười một giờ.
Sau khi đánh xong phụ bản cuối cùng này, đoàn người từ bên trong phụ bản truyền tống ra, theo thói quen Vô Kỵ kêu lên: "Có người nào đi làm vài chén hay không..."
Chưa đợi Vô Kỵ nói xong, mọi người trăm miệng một lời: "Không uống! Cút!"
Độ phối hợp cực kỳ cao, khiến người qua đường trước cổng phụ bản nghẹn họng nhìn trân trối, nhao nhao né tránh nói: "Đây là người Toàn Chân Giáo! Mọi người tránh đi!"
Cả thành Dư Huy đều biết, mỗi ngày khi hoàn thành phụ bản, Toàn Chân Giáo sẽ có một câu đối đáp kỳ quái như vậy.
Không có cách, thằng nhóc Vô Kỵ này có kỹ thuật uống rượu xong trốn là số một, cho đến tận hôm nay hễ là người cùng uống rượu với hắn ta vẫn chưa thấy hắn trả tiền bao giờ. Dần dà mỗi lần đánh xong phụ bản Vô Kỵ gọi người uống rượu, mọi người buồn nôn từ chối thành một câu cửa miệng của Toàn Chân Giáo, tương tự như câu "Tan học rồi, chúng em chào thầy/cô ạ".
Mặc dù mỗi ngày đều bị từ chối nhưng Vô Kỵ vẫn làm không biết mệt, có đôi khi không bị từ chối, ngược lại thấy không quen, xem ra thuộc tính bị coi thường của Vô Kỵ là nằm trong xương cốt.
Ngay lúc mọi người chuẩn bị đi cày quái luyện cấp đánh (cướp) BOSS, đột nhiên Vô Kỵ nhận được một tin nhắn.
Vô Kỵ thuận tiện mở ra coi thử, đúng là Phong Vân Thiên Hạ gửi tới: "Vô Kỵ lão huynh, bây giờ đang ở đâu thế?"
Nhìn thấy tin nhắn của Phong Vân Thiên Hạ, Vô Kỵ khẽ chau mày, thầm nghĩ: "Con cú ở trong hang không có việc thì chẳng đến, tên oắt con Phong Vân Thiên Hạ này vô duyên vô cớ gửi tin nhắn cho mình chẳng lẽ bởi vì chuyện con dấu nên muốn đòi một lời giải thích? Không đúng, nếu vậy thì nên tìm Thiết Ngưu chứ, chẳng lẽ cháu trai này đã biết hôm qua bị mình cướp rồi?"
Nghĩ tới đây, Vô Kỵ tiện tay trả lời: "Đang cày phụ bản, có việc gì thế?"
"Ừm!" Phong Vân Thiên Hạ nói: "Ngươi có còn vàng không? Ta muốn mua một ít."
"Hóa là mua vàng." Nhìn thấy tin nhắn của Phong Vân Thiên Hạ, Vô Kỵ không khỏi vui mừng, sau đó hỏi tượng trưng một câu: "Không phải hôm qua ngươi vừa mua hai trăm vạn sao? Sao lại mua nữa thế?"
"Ách..."
Phong Vân Thiên Hạ nhận tin nhắn của Vô Kỵ, hai tay không khỏi nắm chặt, sắc mặt trở nên xanh xám. Móa, vì sao mua trong lòng ngươi còn không biết à?
Nhìn thấy bộ dáng của Phong Vân Thiên Hạ, Lão Thử đứng bên cạnh vội vàng nói: "Phong thiếu, chú ý thái độ của ngài!"
"..."
Phong Vân Thiên Hạ thoáng hết chỗ nói, thái độ nhã nhặn với tin nhắn của Vô Kỵ nói: "Ui da, Vô Kỵ lão huynh ngươi không biết, thành chủ không dễ làm chút nào, không phải thành Thiên Long bị hủy sao? Hôm qua ta còn một trăm vạn vàng đã cầm đi làm phí sửa chữa hết rồi."
Không thể không nói, Lão Thử cũng là một tên giỏi về tâm kế. Nếu như Phong Vân Thiên Hạ há miệng đã nói chuyện mua vàng, lấy tính tình đa nghi của Vô Kỵ chỉ sợ sẽ không mắc lừa.
Nhưng Phong Vân Thiên Hạ nói như thế này, hời hợt nói ra sự việc mình bị lừa, ngược lại có thể làm cho suy nghĩ của Vô Kỵ dời ra khỏi chuyện cướp bóc, không còn đề phòng Phong Vân Thiên Hạ.
Quả nhiên, Vô Kỵ nhìn thấy tin nhắn của Phong Vân Thiên Hạ, hiểu ý nhịn không được cười một tiếng, sau đó giả bộ như không biết chút nào nói ra: "Ồ... Thật vậy sao? May là bọn ta không cần thứ đồ chơi đó, không nghĩ tới hệ thống mà cũng lừa bịp như thế!"
"Móa nó, giả bộ giỏi lắm!" Thấy giọng điệu vô tội của Vô Kỵ, Phong Vân Thiên Hạ lần nữa kích động.
"Thái độ! Thái độ!" Lão Thử ở bên cạnh kêu lên.
Phong Vân Thiên Hạ chịu đựng cơn giận nói: "Đúng vậy đó, mẹ nó quá lừa đảo! Vậy bây giờ Vô Kỵ lão huynh còn bao nhiêu vàng?"
"Vàng hả..." Vô Kỵ ngừng một chút nói: "Hôm qua treo hết lên mạng rồi, Phong thiếu có thể lên đó mà mua."
Vô Kỵ cũng không phải nói dối, buổi đấu giá ngày hôm qua dẫn đến thị trường vàng thị một mảnh trống rỗng, cơ bản xem như đã hết hàng.
Bọn Toàn Chân Giáo này là đám thích lợi dụng sơ hở, đương nhiên sẽ không từ bỏ thời cơ tốt như vậy để đổi vàng thành nhân dân tệ. Cho nên tối hôm qua, sau khi thoát game mọi người đã nhao nhao treo vàng của mình lên.
Nhưng mà đạo lý cái gì ít mới quý tất cả mọi người đều biết, vì bán giá cao nên mỗi lần treo mọi người cũng không treo quá nhiều. Do đó, vẫn còn một số vàng dự trữ trong tay đám người Toàn Chân Giáo.
Sở dĩ Vô Kỵ nói như vậy, bởi vì hắn biết mặc dù Phong Vân Thiên Hạ không thiếu tiền nhưng lòng dạ cũng không rộng lớn. Trang web giao dịch thuế cao như thế, tên nhóc này có thể tự mình giao dịch, đương nhiên sẽ không để người khác ăn hoa hồng, như vậy mọi người cũng có thể kiếm nhiều thêm một chút.
"Hả? Mua trên mạng à? Phí tổn giao dịch đưa cho người khác còn không bằng cho huynh đệ ngươi." Đúng như dự liệu của Vô Kỵ, nghe Vô Kỵ nói xong, Phong Vân Thiên Hạ lộ vẻ khổ sở nói: "Nếu không chúng ta gặp nhau giao dịch?"
"Việc này... không an toàn đâu." Vô Kỵ giả bộ như không yên lòng nói.
Tuy nói vàng sẽ không bị rớt, thế nhưng là tiền trong trò chơi đổi thành nhân dân tệ bên ngoài, con đường chính quy chỉ có gửi bán lên tiệm ký gửi. Lúc không có ai giao dịch ngay trước mặt cũng không phải là một cái con đường, hiển nhiên trốn thuế sẽ không được hệ thống bảo vệ.
Phong Vân Thiên Hạ vừa ra tay đều không phải số lượng nhỏ, nhiều tiền như vậy, vạn nhất có một bên trả tiền bên kia không giao hàng hoặc là bên này giao hàng bên kia không trả tiền thì hệ thống cũng sẽ không quản.
Thấy Vô Kỵ khó xử Phong Vân Thiên Hạ nói: "Ôi dào, Vô Kỵ lão huynh, chúng ta cũng không chưa từng giao dịch qua, ta là người như thế nào ngươi còn không biết? Nếu không ta gửi tiền trước ngươi đưa hàng sau?"
"Ha ha." Vô Kỵ cười ha ha một tiếng nói: "Phong thiếu chuyện này! Sao ta có thể không tin ngươi chứ? Số lượng lớn như thế đối với những tiểu dân như chúng ta mà nói không phải số lượng nhỏ, ta lo lắng cũng không thừa. Ngươi đã có thành ý như vậy, nếu như ta không biểu hiện một chút thì không biết ăn nói thế nào, nhưng mà giá tiền này..."
"Quy định cũ, 1: 70, nếu trên hai trăm vạn thì 1: 60, thế nào?" Phong Vân Thiên Hạ phóng khoáng nói.
"Ha ha!" Vô Kỵ cười ha ha nói: "Phong thiếu quả nhiên hào sảng! Cứ quyết định như thế đi!"
"Chính xác, ta không thiếu tiền!" Phong Vân Thiên Hạ đắc ý nói: "Vậy ngươi cho ta cái tọa độ, ta đánh phụ bản xong sẽ đi qua."
Vô Kỵ nói: "Không cần, bọn ta đã đánh phụ bản xong, ngươi cho cái địa chỉ đi, phỏng chừng ta bay qua ngươi cũng xong việc, mọi người không có nhiều thời gian đâu."