Trang 543# 1
Chương 1086: Chân tướng bị phơi bày
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
"Bà mẹ, hắn thực sự muốn tới đây à?" Sau khi nhìn thoáng qua tin nhắn của Vô Kỵ gửi tới, Phong Vân Thiên Hạ vừa mừng vừa sợ nói, trên mặt tràn ngập vẻ khó tin.
Phong Vân Thiên Hạ nhanh chóng bố trí mại phục ở thành Thiên Long, đương nhiên đúng là hắn ta không muốn đến thành Dư Huy để giao dịch với Vô Kỵ. Đừng thấy Phong Vân Thiên Hạ nói muốn tự mình đi qua, kỳ thật lúc nói ra câu này, tim Phong Vân Thiên Hạ như muốn nhảy ra ngoài, sợ Vô Kỵ nói lời đồng ý.
Lúc này thấy Vô Kỵ muốn tự mình đi tới thành Thiên Long, Phong Vân Thiên Hạ vừa bất ngờ vừa kích động.
Trái ngược với bộ dáng bất ngờ này của Phong Vân Thiên Hạ, Lão Thử chỉ nhàn nhạt cười nói: "Hừm! Đều trong dự kiến của ta!"
Hôm qua, bọn người Lão Thử cũng đã giao thủ chính diện với đám Toàn Chân Giáo, chỉ so tài một chút nhưng Lão Thử cũng biết đám người Toàn Chân Giáo kia lợi hại.
Với đối thủ như vậy, nhất định phải luôn luôn cẩn thận từ lời nói đến việc làm.
Sở dĩ để Phong Vân Thiên Hạ chủ động đề nghị muốn đi thành Dư Huy, chính là vì muốn Vô Kỵ xóa bỏ mọi nghi ngờ, chiêu này gọi là lạt mềm buộc chặt.
Đương nhiên, Lão Thử cũng không sợ Vô Kỵ không đến. Dù sao cao thủ giống như Toàn Chân Giáo, thời gian đối với bọn họ chính là vàng bạc, đương nhiên sẽ không đứng ở đó ngây ngô chờ Phong Vân Thiên Hạ vượt phụ bản xong rồi bay qua.
Sau khi nhắn tin với Phong Vân Thiên Hạ xong, lần nữa Vô Kỵ hỏi : "Có ai đi uống rượu hay không thế, hôm nay ta mời!"
Vô Kỵ cũng không phải thuộc loại dễ dàng tin tưởng người lạ, mặc dù nhìn thấy Phong Vân Thiên Hạ tràn đầy thành ý, nhưng mà Toàn Chân Giáo làm qua cái gì thì trong lòng Vô Kỵ phải nắm chắc.
Nhất là bây giờ Phong Vân Thiên Hạ đã sử dụng con dấu thành chủ, chỉ cần hắn suy nghĩ lại một chút thì có thể hiểu rõ mọi chuyện. Từ thái độ của Danh Kiếm Đạo Tuyết đối với con dấu, có thể phân tích ra người cướp bóc hôm qua là ai.
Nhưng mà đã liên quan tới lợi ích, Vô Kỵ vẫn tương đối tin tưởng Phong Vân Thiên Hạ, mang theo người Toàn Chân Giáo chính là đề phòng vạn nhất.
Phải biết thuộc hạ của Phong Vân Thiên Hạ đều không phải đèn đã cạn dầu, chuyện đơn độc đi gặp như thế chỉ có Vương Vũ mới làm được...
"Không đi... hả ngươi nói cái gì?" Nghe thấy Vô Kỵ hỏi có đi uống rượu hay không, đoàn người vừa muốn mắng tiếp lần nữa, thế nhưng nghe được ba chữ "Ta mời khách", lập tức phản ứng lại.
"Ta mời khách đấy... có đi hay không?" Vô Kỵ cười híp mắt hỏi.
"Nói nhảm! Ngươi mời khách đương nhiên đi!" Nghe nói Vô Kỵ muốn chảy máu, đoàn người hết sức nhất trí, cũng quyết định muốn hung ác làm thịt Vô Kỵ một bữa.
"Đi thôi! Chúng ta đi thành Thiên Long!" Vô Kỵ cười tủm tỉm nói.
"Dừng!"
Mọi người nghe vậy không khỏi nhếch miệng, Minh Đô khinh thường nói: "Mời khách còn cần đi thành Thiên Long sao? Không phải ngươi lại muốn mượn hoa hiến Phật chứ?"
"Khà khà! Rốt cuộc có đi hay không?" Vô Kỵ cười khà khà từ chối cho ý kiến.
"Đi con em ngươi! Cũng không phải là ngươi chủ trì, người nào thích đi thì đi!" Đám người cùng nhau đưa ngón giữa về phía Vô Kỵ.
"Aizz..." Vô Kỵ thở dài nói: "Có đại gia nhiều tiền muốn mua vàng... khẳng định trên người ta không đủ vàng, các ngươi đã không đi ta cũng không có cách nào."
"Vô Kỵ ca ca, ngài mới vừa nói cái gì?" Nghe Vô Kỵ nói kiểu này, mọi người hơi sững sờ, vội vàng bu lại, Xuân Tường càng là ưỡn lấy mặt mo giống như Hồng Kông gọi Vô Kỵ là ca ca, quả thực làm cho người ta buồn nôn.
Vô Kỵ nói: "Có đại gia nhiều tiền muốn mua vàng, trên người ta không đủ."
"Không đúng, là câu trước kìa." Xuân Tường lại nói.
"Ta nói rốt cuộc có đi hay không?"
"Đi! Đương nhiên đi!" Xuân Tường nghiêm trang chính nghĩa nói: "Cùng Vô Kỵ ca ca uống rượu, là vinh hạnh của lão phu!"
"Đi con em ngươi Xuân chó, câu này nói thể nào hả?" Minh Đô hung tợn trừng mặt Xuân Tường một cái, sau đó ôm cánh tay Vô Kỵ nói: "Vô Kỵ đại gia! Tiểu nhân cầu xin ngài, mang ta theo với."
"Móa! Thật đê tiện!"
Đám người che mặt thở dài.
Khoảng cách giữa Thành Thiên Long và thành Dư Huy cũng không xa lắm. Nửa tiếng sau, nhóm người Toàn Chân Giáo đã bay đến bến cảng thành Thiên Long.
Bởi vì đại tài chủ Phong Vân Thiên Hạ nộp phí tổn trùng kiến nên trong một đêm thành Thiên Long đã khôi phục bộ dáng phồn hoa lúc trước.
Hệ thống ngày bình thường đúng là có lừa đảo, nhưng mà lấy tiền làm việc hiệu suất rất cao, làm cho mọi người phải tắc lưỡi.
Đừng nói một đêm trùng kiến một cái thành chính, coi như đại lục Trọng Sinh bị hủy trong một đêm (tham khảo Arado đại lục hủy diệt), mọi người ngoại trừ mắng chửi vài ba câu ra cũng chẳng thể làm gì khác đúng không? Ai bảo người ta là hệ thống chứ!
Phi thuyền vừa hạ xuống, nhìn thấy thành Thiên Long mấy hôm trước vẫn là một vùng phế tích bây giờ đã được xây dựng lại hoàn toàn, Vương Vũ không khỏi sợ hãi than: "Ôi trời, ta mới rời đi không đến hai ngày, thế mà nơi này đã thay đổi nhiều như vậy."
"Có thay đổi gì sao? Không phải trước kia cũng như thế này à?" Minh Đô nhìn quanh bốn phía một lượt, nói lẩm bẩm, những người khác cũng gật gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.
Đối với những người không chứng kiến qua thành Thiên Long bị hủy mà nói, bọn chúng tới đây chính là trở lại chốn cũ, phong cảnh vẫn y nguyên.
Đương nhiên Vương Vũ sẽ không tranh luận với những tên này, mà là hỏi Vô Kỵ: "Bây giờ chúng ta đi đâu thế?"
"Khách sạn Thiên Long! Ngươi biết đường không?" Sau khi Vô Kỵ nhìn thoáng qua địa chỉ Phong Vân Thiên Hạ đưa cho hỏi.
Vương Vũ trả lời: "Đương nhiên là biết đường, khách sạn này do Thiên Hạ Mạt Thế mở, Độc Cô Cửu Thương mời ta ăn cơm chính ở chỗ này."
"Chà chà!" Đám người Toàn Chân nghe vậy thở dài nói: "Không hổ là Ngưu gia, vậy mà Độc Cẩu Tòng Tâm cũng phải mời ngươi ăn cơm."
"Khiêm tốn một chút!" Vương Vũ hai tay ấn xuống, ý bảo mọi người nên khiêm tốn.
"Hừ!" Mặt Vô Kỵ tối sầm lại, hừ lạnh một tiếng tự mình ra bến cảng.
"Cháu trai này có chuyện gì thế?" Vương Vũ thấy Vô Kỵ như thế, tâm tình đột nhiên khó chịu, buồn bực hỏi.
"Còn thế nào nữa, đố kỵ thôi, trước kia hắn cùng Độc Cẩu Tòng Tâm chính là đối thủ cũ." Minh Đô bắt đầu vạch trần lịch sử đen tối của Vô Kỵ.
"Có đúng không, thật sao? Hắn thích ai? Nam hay nữ?" Dương Na nghe vậy vẻ mặt kỳ quái.
"Việc này sao... ngươi cho ta một trăm vàng ta sẽ nói cho ngươi biết."
"Bốp!"
"Ái cha... Ngươi bà cô này tại sao lại đánh ta thế."
Thành Thiên Long bị hủy, người chơi ở đây tan đàn xẻ nghé. So với sự náo nhiệt của thành Dư Huy mà nói thành Thiên Long lúc này trống rỗng, bầu không khí yên tĩnh dị thường.
Đám người Toàn Chân Giáo đi trên đường, có cảm giác như tiến vào một tòa thành ma.
Nhất là Vương Vũ, luôn luôn loáng thoáng cảm giác được có một chút khí tức không thoải mái, cũng không phải là sát khí, chính là cảm giác bị người khác nhìn chằm chằm vào. Mặc dù trên đường không một bóng người nhưng vẫn làm cho trong lòng hắn cảm thấy khó chịu.
Lúc đoàn người đi vào khách sạn Thiên Long, Phong Vân Thiên Hạ còn chưa tới, nhưng mà người trong tửu quán cũng không ít so với đường cái trống không của thành Thiên Long như hai thái cực khác nhau.
Nhóm người Toàn Chân Giáo vì muốn làm thịt Vô Kỵ nên mới đi theo, thấy Phong Vân Thiên Hạ còn chưa tới, những tên vô sỉ này cười khà khà, nhanh chóng gọi một bàn rất nhiều thịt rượu, bắt đầu ăn uống như heo. Làm cho những vị khách trong tửu quán nhao nhao liếc nhìn.
Có đám bạn xấu như bọn Toàn Chân Giáo này, trong lòng Vô Kỵ không khỏi bi thương, nhỏ giọng nói với chủ quán: "Chút nữa Phong Vân Thiên Hạ sẽ tới, bọn ta là khách, nhớ ghi tiền cơm vào sổ cho hắn."
Qua ba lần gọi rượu năm lần gọi đồ ăn, tới khi bọn người Toàn Chân Giáo ăn uống gần như no say, rốt cuộc Phong Vân Thiên mang theo một đám thuộc hạ khoan thai đi tới.
Đúng lúc này, Vương Vũ nhướng mày, ở trong kênh nói chuyện nhàn nhạt nói ra: "Có sát khí!"