Ta Là Võ Học Gia (Dịch Full)

Chương 1085 - Chương 1087: Thập Nhị Tinh Tượng

Trang 543# 2

 

 

 

Chương 1087: Thập Nhị Tinh Tượng
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===




"???"

Đám người Toàn Chân Giáo tuyệt đối không hoài nghi cảm giác của Vương Vũ. Nhìn thấy tin nhắn của hắn, trong lòng mọi người giật mình, vội vàng quay đầu lại, thấy Phong Vân Thiên Hạ đã dẫn người đi tới sau lưng bọn họ.

Phong Vân Thiên Hạ mang theo bộ dáng ngoài cười nhưng trong không cười trừng mắt nhìn bọn người Toàn Chân. Ở sau lưng Phong Vân Thiên Hạ, có một đám người chơi đang đứng với vẻ mặt hầm hầm.

Đứng trước nhất là một người phần eo cắm dao găm thích khách, trên tay cầm theo Tháp Thuẫn chiến sĩ. Những tên còn lại mấy người Toàn Chân Giáo cũng không lạ lẫm gì vì đã từng giao thủ qua. Chính là Lão Thử cùng bọn người Lão Hổ.

Nhưng mà sau lưng bọn hắn, lại còn có năm sáu người chơi đều có trang bị cực kỳ hoàn mỹ, thần sắc vô cùng hung hãn.

Nhìn thấy đối phương kẻ đến không thiện đám người Toàn Chân Giáo đều đặt tay lên trên vũ khí. Ngay lúc đó, Vô Kỵ cười tủm tỉm đứng lên nói: "Ôi chao Phong thiếu, rốt cuộc ngài đã tới."

"Hừ!" Phong Vân Thiên Hạ hừ lạnh một tiếng nói: "Mẹ nó, bớt nói nhảm! Món nợ của chúng ta tính thế nào đây?"

"Ha ha!" Vô Kỵ cười ha hả nói: "Vậy phải xem ngài muốn bao nhiêu hàng, vượt qua một ngàn vạn ta cho ngươi 1: 50..."

"Một ngàn vạn sao? Ha ha!"

Không đợi Vô Kỵ nói hết lời, Phong Vân Thiên Hạ cười lạnh nói: "Chớ giả ngu với ta, ngươi biết ý ta không phải như thế này!"

"Ồ?" Vô Kỵ giả bộ như không hiểu hỏi: "Vậy Phong Vân lão đại ngài có ý gì?"

"Đừng đánh trống lảng." Phong Vân Thiên Hạ nói: "Hôm qua ở thành Tự Do, các ngươi làm chuyện gì còn muốn ta nói ra à? Có gan dám cướp bố mày, hình như Toàn Chân Giáo các ngươi chưa chết qua lần nào thì phải."

"Hả..." Vô Kỵ như có điều suy nghĩ cười nói: "Phong Vân lão đại nói như thế nhưng mà phải có chứng cứ đấy."

"Chứng cứ sao?" Lúc này, Lão Thử đứng ra chỉ vào Phong Vân Thiên Hạ hướng Vô Kỵ nói: "Con dấu thành chủ của Phong thiếu và kỹ năng của ngươi đều là chứng cứ, ngươi còn muốn chối cãi hả?"

"Chối cãi? Ha ha..." Vô Kỵ cười cười nói: "Nãy giờ bọn ta không có phủ nhận mà."

"Ngươi!"

Nghe Vô Kỵ nói, Phong Vân Thiên Hạ lập tức tức giận.

Móa, đã từng gặp qua người không biết xấu hổ nhưng còn chưa gặp qua người nào không biết xấu hổ như vậy, thừa nhận cướp đoạt trang bị còn có thái độ "Ngươi làm gì ta", bộ dạng như là chuyện dĩ nhiên, da mặt của tên này là da trâu hay là làm từ lá sắt thế?

Nếu không phải thấy trong trò chơi tỉ lệ rơi đồ trang bị quá thấp, đánh một lần sợ không rơi ra tất cả trang bị mà Toàn Chân Giáo cướp, đoán chừng bây giờ Phong Vân Thiên Hạ đã hạ lệnh động thủ.

"Ngươi cũng đừng phách lối!" Phong Vân Thiên Hạ ngừng một chút nói: "Nơi này là thành Thiên Long chính là địa bàn của ta! Không phải thành Dư Huy của các ngươi, hiện tại ta cho ngươi hai con đường để lựa chọn, hoặc là trả lại tất cả trang bị sau đó bồi thường cho ta hai trăm vạn vàng, hoặc là..."

"Đừng nói nữa!" Lựa chọn thứ hai Phong Vân Thiên Hạ còn chưa kịp nói ra, Vô Kỵ cười khoát tay áo nói: "Biệt hiệu của Toàn Chân Giáo bọn ta là tằn tiện, đồ vật đã nuốt nào thì không có lý do gì phải nhả ra."

"Đệt! Cho ngươi thể diện mà không cần đúng không? Đây chính là trang bị của bố mày, ngươi dựa vào cái gì mà không chịu trả?"

Phong Vân Thiên Hạ nghe vậy giận dữ, rút ra binh khí chỉ thẳng vào mũi Vô Kỵ.

"Hừ hừ!"

Thấy vũ khí của Phong Vân Thiên Hạ đang chỉ vào mũi, chẳng những Vô Kỵ không hề e ngại mà còn cười lạnh nói: "Chẳng lẽ Phong Vân lão đại chưa từng chơi qua trò chơi? Lấy mạnh hiếp yếu, đoạt trang bị đoạt BOSS đây đều là đạo lý cơ bản nhất trong thế giới trò chơi. Ông đây đoạt trang bị của ngươi chính là sử dụng kỹ năng trong hệ thống, phù hợp với quy củ của trò chơi, sao ngươi lại không phục? Đừng nói các ngươi chưa từng làm việc này!"

"Ách..."

Vô Kỵ vừa nói ra, nhóm người Phong Vân Thiên Hạ nguyên là khí thế hung hăng lập tức trở nên á khẩu không trả lời được.

Không sai, từ xưa đến nay trò chơi chính là một hạng mục thi đấu, mà thế giới trò chơi là một thế giới cường giả vi tôn, chỉ cần ta so với ngươi mạnh hơn, ta liền có thể chiếm cứ tài nguyên tốt nhất trang bị tốt nhất. Chỉ có thứ ta không nhìn trúng chứ không có thứ ta không thể cướp.

Cũng giống như trong trò chơi MOBA, bố mày Lục Thần Trang cấp 18, đoạt binh đoạt lam đoạt dã khu, giết ngươi làm kinh tế là đạo đức xã hội cơ bản. Nếu như dùng tư duy của thế giới hiện thực mà nói, có phải thấy đối thủ vô cùng đáng thương hay không, còn phải đi qua đưa thêm mấy nhánh cây hay sao?

Cho dù là giống dạng game online RPG Trọng Sinh này, trước khi mọi người chơi, cũng đều đồng ý quy tắc PK ở giao diện đăng nhập.

Cho nên phàm là sử dụng đúng năng lực trong trò chơi, không bật hack không gạt người, thì đó cũng là hành vi hợp với quy củ.

Đừng thấy bộ dáng chính trực của bọn người Phong Vân Thiên Hạ mà lầm. Người ta chơi game lâu như vậy, làm chuyện giết người cướp của cũng không ít hơn so với đám Toàn Chân Giáo. Nếu như ai cũng giống như hắn nói lý lẽ thế này, đây còn là trò chơi sao?

Lúc này Toàn Chân Giáo so với bọn người Phong Vân Thiên Hạ còn hung hăng hơn, đương nhiên không có lý do gì phải trả lại trang bị.

Với lại, Phong Vân Thiên Hạ cũng không phải người lương thiện, cho dù Toàn Chân Giáo chịu trả lại trang bị, sau đó bồi thường tiền thì Phong Vân Thiên Hạ sẽ thả người Toàn Chân Giáo đi sao? Đừng nói giỡn, Vô Kỵ là ai, bị Phong Vân Thiên Hạ lừa gạt một lần còn chưa đủ à.

Hơn phân nửa tên nhóc này nghĩ trước tiên lừa gạt lấy lại đồ vật, sau đó sẽ xoay Toàn Chân Giáo tám lần mười lần nữa.

"Vậy theo ý Vô Kỵ lão đại, như thế nào mới bằng lòng trả lại trang bị?"

Lão Thử đứng một bên khoanh tay hỏi.

"Hỏi rất hay!" Vô Kỵ vỗ tay bốp bốp nói: "Rất đơn giản, dùng tiền mua về chứ sao... Ta biết Phong Vân lão đại không có vàng, vậy không đích thân tới sao được? Chúng ta có thể giao dịch bằng tiền mặt. Ngươi yên tâm, mặc dù Toàn Chân Giáo bọn ta bị người hiểu lầm nhưng uy tín vẫn là vô cùng tốt. Nếu không tin ngươi có thể thử hỏi Độc Cô Cửu Thương trong thành Thiên Long này."

"Nếu như chúng ta không muốn dùng tiền mua thì sao?" Lão Thử mặt đen lại hỏi.

"Không muốn dùng tiền mua cũng được" Vô Kỵ ha ha cười nói: "Chỉ cần các ngươi có thể cướp lại trang bị trên người bọn ta thì bọn ta cũng không thể nói được gì!"

"Xoạt!"

Vô Kỵ vừa dứt lời, tất cả mọi người sau lưng Lão Thử đều rút ra vũ khí.

Lão Thử híp mắt nhìn chằm chằm Vô Kỵ nói: "Đúng là thanh danh Toàn Chân Giáo rất lớn, nhưng Thập Nhị Tinh Tượng bọn ta cũng không phải nặn từ bùn, Vô Kỵ lão đại ngươi đang coi thường bọn ta đúng không?"

"Bà mẹ nó, hóa ra bọn hắn chính là Thập Nhị Tinh Tượng?"

"Không nghĩ tới, Thập Nhị Tinh Tượng vậy mà đang ở nơi này."

Người chơi xung quanh nghe nói đối thủ của Phong Vân Thiên Hạ là Toàn Chân Giáo đều giữ vẻ mặt bình tĩnh, dáng vẻ giống như là trong dự liệu. Thế nhưng nghe được lời nói của Lão Thử vẫn không khỏi nhao nhao liếc nhìn.

Ngay cả nhóm người Toàn Chân Giáo, cũng đều lộ ra vẻ ngoài ý muốn.

Thập Nhị Tinh Tượng, tương ứng với mười hai người cầm tinh con giáp, bọn khốn này vốn là một chiến đội chuyên nghiệp có thực lực cực cao, rất sớm trước đó còn lấy được giải nhất thi đấu toàn quốc. Sau này bởi vì tuổi tác quá lớn nên đã giải nghệ, nhưng mà bọn này ngoại trừ chơi game cũng không có nghề nghiệp gì cả. Sau khi giải nghệ bọn họ vẫn luôn hoạt động mạnh ở trong game, cũng là tiểu đoàn thể cực kỳ nổi danh.

Bên trong Trọng Sinh, có lần đám người kia biến mất không thấy tung tích, tất cả mọi người còn tưởng rằng bọn chúng không chơi game nữa, không nghĩ tới đám người kia lại đi theo hầu hạ “Thái tử”.

Nhưng khi mọi người đang kinh ngạc, một âm thanh vô cùng không hài hòa vang lên: "Thập Nhị Tinh Tượng? Đó là thứ gì?"


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment