Trang 555# 2
Chương 1111: Phản công
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
Chết rồi lại tiếp tục chết như vậy, vòng đi vòng lại, mấy tên lính đánh thuê chết trước đã không thể chống cự, mà Toàn Chân Giáo lại càng đánh càng hăng.
Nguyên bản ở trong mắt Phong Vân Thiên Hạ, Toàn Chân Giáo đã sắp chết đến nơi, thế nhưng ở dưới sự chỉ huy của Vô Kỵ, đám người này lại dường như có dấu hiệu phản công.
Đương nhiên, phản công cũng chỉ là ý nghĩ mà thôi, tình thế hiện tại Toàn Chân Giáo có bao nhiêu nguy hiểm, trong lòng của mỗi người đều rành mạch.
Phải biết rằng, số lượng càng ngày càng nhiều, đến một lúc nào đó sẽ sinh ra biến hóa về chất.
Hiện tại sở dĩ Toàn Chân Giáo chiếm thượng phong hoàn toàn là bởi vì đánh úp bất ngờ, kết hợp với việc đối thủ thiếu tính kỷ luật và sự phối hợp.
Không đến mười người phòng thủ nhiều người tấn công như vậy, trong đó còn có cả siêu cấp cao thủ như Băng Thanh Ngọc Kiệt, tỷ lệ thành công thực sự rất thấp.
Mặc dù là cao thủ đã thức tỉnh, thế nhưng mỗi lần ra đòn cũng không phải là không có tiêu hao, huống hồ đám lính đánh thuê thuộc hạ của Phong Vân Thiên Hạ này cũng không phải là mấy tên NPC ngu ngốc, làm sao có thể dùng đi dùng lại một cách đánh được.
Mấy tên lính đánh thuê này đều là dân chuyên về PVP, năng lực ứng biến cùng năng lực thích ứng rất mạnh, một khi phối hợp lại, kết thành đội hình, điểm ưu thế này của Toàn Chân Giáo chắc chắn sẽ không còn lại chút gì.
Vì thế nên mọi người phải tận dụng hết ưu thế trong khoảng thời gian này, kiên trì chờ đợi viện binh của Độc Cô Cửu Thương tới cứu viện.
“Đệt mợ!”
Phong Vân Thiên Hạ đứng cách đó không xa, mắt thấy thủ hạ của mình đang chết dần chết mòn, tâm lạnh dần, vội vàng quát to, ra lệnh: ”Đừng chạy loạn nữa, mau trở lại, trở về!”
Vốn các lính đánh thuê này đã bị Toàn Chân Giáo bắn cho thất linh bát lạc, lúc này nghe được chỉ lệnh lui lại của ông chủ, như được đại xá, vội vội vàng vàng rút lui.
Không mất quá nhiều thời gian, những tên lính đánh thuê này đã kéo giãn khoảng cách với Toàn Chân Giáo, trốn ra khỏi phạm vi công kích của nghề nghiệp đánh tầm xa.
Không có biện pháp, đội hình hiện tại của Toàn Chân Giáo tuyệt đối là ác mộng của nghề nghiệp cận chiến, thế nhưng đừng nói Chiến sĩ Kỵ sĩ, ngay cả Pháp sư cũng không thể giúp đỡ, bởi vì bọn họ biết, một khi bước vào phạm vi công kích của Toàn Chân Giáo, dù có không chết thì cũng bị lột xuống một lớp da.
Trận hình giống hệt một con nhím như vậy, ngay cả kẻ hung ác như Băng Thanh Ngọc Kiệt cũng chỉ dám đứng ở xa quan sát.
Thế nhưng ngẫm lại, Võ sư có tiếng là tay ngắn, mọi người Toàn Chân Giáo núp ở trong Kết Giới Hắc Ám của Xuân Tường, mấy nghề nghiệp cận chiến căn bản là không thể chạm tới góc áo của người ta, mặc dù Băng Thanh Ngọc Kiệt rất trâu bò, nhưng cho dù có trâu bò đến mấy đi nữa cũng không thể phá vỡ được các đặc điểm của nghề nghiệp do hệ thống đặt ra, lúc này đương nhiên cũng không dám đi vào.
Đương nhiên, trên thế giới không có chiến thuật nào hoàn mỹ cả, trong đám thuộc hạ của Phong Vân Thiên Hạ cũng có người tài ba, Lão Thử chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn ra nhược điểm của Toàn Chân Giáo, sau khi mọi người ổn định lại đội hình, Lão Thử đứng bên cạnh Phong Vân Thiên Hạ lập tức kêu lên: “Cung thủ! Chuẩn bị bắn!”
Các lính đánh thuê có nghề nghiệp Cung thủ nhận được lệnh, đều giương cung cài tên, nhắm về phía đám người Toàn Chân Giáo đang đứng ở điểm phục sinh.
Thấy đám thuộc hạ dưới tay Phong Vân Thiên Hạ đã rút lui, cũng thấy Cung thủ xếp thành đội hình, Vô Kỵ nhíu nhíu lông mày, hạ lệnh nói: “Bên phía địch có cao nhân, mọi người phòng thủ.”
Quả nhiên, đúng như dự liệu của Lão Thử, hiện tại đám người Toàn Chân Giáo chính là những cái bia ngắm di động.
Lão Thử chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn ra, điểm phục sinh là ưu thế duy nhất của Toàn Chân Giáo, một khi điểm phục sinh bị Phong Vân Thiên Hạ công phá, hoặc Toàn Chân Giáo rời khỏi điểm phục sinh, chắc chắn đám người Toàn Chân Giáo sẽ lại phải chuyển về thế bị động một lần nữa.
Dù sao điểm phục sinh cũng tương đương với trạm tiếp tế, chỉ cần trận hình không bị công phá, có đồng đội chiếu ứng lẫn nhau, sau khi hồi sinh là có thể tiếp tục gia nhập chiến đấu, không giống như Phong Vân Thiên Hạ, lính đánh thuê mỗi lần hồi sinh lại tiếp tục bị chém chết.
Cho nên chỉ cần cố thủ điểm phục sinh, Toàn Chân Giáo sẽ không lo lắng bị người từng cái đánh bại, mặc dù bị chết vài lần cũng không quá nghiêm trọng, cùng lắm cũng chỉ mất một ít kinh nghiệm mà thôi.
Đám người Toàn Chân Giáo đương nhiên cũng hiểu được đạo lý này.
Sau khi nhận được lệnh của Vô Kỵ, mọi người nhanh chóng thu nạp đội hình, nấp ở sau lưng mấy con ác ma của Xuân Tường.
Cùng lúc đó, Cung thủ cũng kéo cung, vô số mũi tên bay như mưa về phía Toàn Chân Giáo.
Sau khi Xuân Tường thức tỉnh, thuộc tính của mấy con ác ma ở dưới trướng cũng tăng lên một mảng lớn, có hai người Vô Kỵ cùng Xuân Tường thay nhau tăng cường trạng thái cho ác ma, đám người Phong Vân Thiên Hạ phải thay phiên nhau công kích sáu con ác ma, chúng mới ầm ầm ngã xuống đất.
Không còn sự bảo vệ của ác ma, đám người Toàn Chân Giáo nhất thời bại lộ trước mặt các lính đánh thuê.
“Mẹ nó! Lão tử liều mạng!”
Xuân Tường cắn răng, Sách Phong Ấn ở tay trái rung lên, một đoàn ánh sáng từ trong trang sách bay ra, lập tức hóa thành một con cự mãng chắn trước người của Toàn Chân Giáo.
Một màn này được Lão Thử đứng ở phía sau xem rành mạch, hắn ta lập tức hạ lệnh nói:
“Tập trung hỏa lực, công kích tên thuật sĩ đội mũ xanh kia!”
Các lính đánh thuê nghe lệnh, cung tiễn lập tức chuyển, hướng về phía Xuân Tường.
Vô số mũi tên bay lại đây.
Loại công kích vật lý này nếu chỉ có một mình Xuân Tường, hắnta có thể trực tiếp hóa thành sương mù chạy trốn, nhưng hiện tại Xuân Tường là mắt xích trọng yếu trong đội hình của Toàn Chân Giáo, đương nhiên không thể trốn tránh.
“Loang choang…”
Mắt thấy Xuân Tường sắp bị bắn chết, Doãn Lão Nhị vội vàng lao tới chắn trước người hắn, sử dụng Lá Chắn Thiên Thần vĩ đại trong tay bảo vệ Xuân Tường.
“Keng keng keng…”
Sau một loạt tiếng động, tên của các lính đánh thuê đều bị Doãn Lão Nhị đỡ hết.
Đúng lúc này, Vô Kỵ cũng triệu hồi ra Huyễn Xà, Huyễn Xà đi vòng quanh mọi người một vòng, sương mù hồng nhạt lập tức bao lấy đám người Toàn Chân Giáo, đội Cung thủ lại tiếp tục mất đi mục tiêu.
Thấy Toàn Chân Giáo cố chấp như vậy, Phong Vân Thiên Hạ không khỏi chửi thề: “Con mẹ nó, thật sự là một đám khó chơi! Quên đi, bắn tên bắn tên, đừng ngừng lại, ta muốn xem bọn hắn chống cự được tới khi nào!”
Không thể không nói, đôi khi biện pháp đơn giản nhất cũng là biện pháp hữu hiệu nhất.
Chiêu này của Phong Vân Thiên Hạ trực tiếp uy hiếp đám người Toàn Chân Giáo.
Bắn tên không có đích ngắm cụ thể, đây chắc chắn là trận chiến tiêu hao, đương nhiên, với loại trận chiến này càng nhiều người thì càng hữu hiệu, Phong Vân Thiên Hạ có nhiều người như vậy, muốn đùa chết Toàn Chân Giáo cũng chỉ là vấn đề thời gian.
Tuy rằng hiện tại Toàn Chân Giáo đã được sương mù che dấu, thế nhưng điểm phục sinh là cố định, các lính đánh thuê căn bản là không cần nhắm, chỉ cần bắn vào bên trong sương mù là được, cho dù độ chính xác không cao đi nữa thì mười tiễn cũng phải có một, hai tiễn trúng đích.
Dưới sự tiêu hao của đoàn người Phong Vân Thiên Hạ, số lượng dược tề trong túi của đám người Toàn Chân Giáo càng ngày càng ít, chống cự cũng càng ngày càng gian nan.
“Mẹ nó, không phải là Độc Cô Cửu Thương không dám tới chứ?”
Sắp đạn hết lương cạn nhưng viện binh vẫn chưa tới, trong lòng đoàn người càng ngày càng lo lắng.
Vô Kỵ buồn bực nói: “Ai biết được, không chừng bồ câu chúng ta thả ra cũng đã bị bắn rụng.”
“Vô Kỵ, dù thất lễ nhưng ta cũng phải nói với ngươi, hôm nay ngươi thật không đáng tin cậy… Liên tục vài lần liền!” Dù lâm vào tuyệt cảnh, mọi người vẫn không quên chọc ngoáy lẫn nhau.
“Hắc, có ai nói không phải đâu” Vô Kỵ cười khổ một tiếng, không khỏi lắc lắc đầu.
Đầu tiên là bị lừa một phen, sau đó ba lần liên tục gặp “Đội hữu” không đáng tin cậy, nhìn chung, từ khi sinh ra đến giờ Vô Kỵ vẫn chưa bao giờ gặp phải chuyện tình bi thảm như thế này.
Bỗng nhiên, cửa sổ tin nhắn của Vô Kỵ chợt lóe lên, một cái tin nhắn xuất hiện.
Đọc xong tin nhắn, ánh mắt Vô Kỵ sáng ngời, mừng rỡ nói với mọi người: “Bình minh đã qua, chuẩn bị phản công!”