Trang 556# 1
Chương 1112: Thập Tam đại danh đỉnh đỉnh
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
“Chuyện gì xảy ra?"
Nhìn thấy bộ dáng của Vô Kỵ, mọi người đều ghé mắt lại, thầm nghĩ: Cái tên này cả đời thuận buồn xuôi gió, hôm nay liên tiếp bị đả kích, chẳng lẽ phát điên rồi.
"Đừng nói nhảm!" Vô Kỵ cười nói: "Xem kênh tin nhắn của công hội đi!"
"?"
Đoàn người vừa tránh né mưa tên trên không trung, vừa mở ra kênh công hội, chỉ thấy trong kênh chung xuất hiện một tin nhắn.
"Lũ phế vật này, chết hết chưa? Đợi ở đấy, ta lập tức chạy đến nơi @Vô Kỵ!"
Lại nhìn người gửi tin nhắn —— Thiết Ngưu.
"Ối giời ơi! Lão ngưu đang đến đây!"
Sau khi nhìn thấy tin nhắn này, mọi người vội vàng nhìn thoáng qua cột thành viên ở bên cạnh kênh công hội, quả nhiên, lúc này, trạng thái của Vương Vũ biểu thị hắn đang trực tuyến.
"Đệt mợ! Rốt cục thì ngươi cũng chịu xuất hiện rồi!"
Thấy Vương Vũ đăng nhập, mọi người kích động đến rơi nước mắt.
Vương Vũ là người gánh vác thực lực của Toàn Chân Giáo, đã từng nhiều lần cứu đồng đội khỏi hiểm nguy, lâu ngày nghiễm nhiên đã trở thành người tâm phúc của toàn bộ Toàn Chân Giáo.
Người tâm phúc là cái gì? Người tâm phúc chính là chỉ cần có Vương Vũ ở đó, vô luận là tình huống gian nan cỡ nào, trong lòng mọi người luôn có một loại cảm giác như "ây da chuyện ổn thỏa rồi, tau làm điếu thuốc cái".
Nguyên bản mọi người chưa rõ sống chết ra sao, hơn nữa tất cả hy vọng đều ký thác vào đám người Độc Cô Cửu Thương, một chút để lại cũng không có, sĩ khí nghiễm nhiên tụt xuống không phanh, hiện giờ Vương Vũ vừa trực tuyến, tất cả mọi người đều nhanh chóng tỉnh táo lại, thành thạo hô lên trong kênh công hội: "Nhanh lên, chúng ta không chống đỡ được nữa rồi! Tại sao ngươi vẫn chưa đến?"
Vương Vũ trả lời: "Đừng ồn ào, lão tử vừa dùng quyển trục bay qua tới đây rồi, hiện tại ta đang đứng ở ngoài cửa cùng Thiên Hạ Mạt Thế, vừa cởi quần áo lên giường xong, bà xã của ta chợt nhớ ra vẫn còn có chuyện khác, mấy tên khốn kiếp các ngươi thực sự không để cho người khác bớt lo."
Trong lúc Vương Vũ vẫn đang oán trách, đám người Phong Vân Thiên Hạ đột nhiên nhận được một cái tin nhắn: "Thiên Hạ Mạt Thế đang chuẩn bị triển khai công kích với trụ sở của Thiên Hạ Minh."
Sau khi nhận được thông báo, trong lòng Phong Vân Thiên Hạ cả kinh, vội vàng hỏi Lão Thử: "Con mẹ nó, tại sao lúc này đám Thiên Hạ Mạt Thế lại đến góp vui? Hiện tại chúng ta nên làm gì bây giờ?"
Lão Thử suy nghĩ một lúc, sau đó ra lệnh cho mọi người: "Pháp sư đi theo ta đi thủ thành, những người khác ở trong này tiếp tục công kích, đám người Toàn Chân Giáo không thể kiên trì được bao lâu nữa đâu!"
Vừa nói xong, đám người Thập Nhị Tinh Tượng xung phong đi đầu, đi về phía cửa vào của trụ sở.
"Làm theo lời hắn nói đi!"
Sau khi Phong Vân Thiên Hạ bổ sung một câu, đám lính đánh thuê có nghề nghiệp Pháp sư lập tức theo sát phía sau.
Thời điểm Thập Nhị Tinh Tượng đi ra tới cửa, đám người Thiên Hạ Mạt Thế đã bắt đầu xếp thành đội hình, khởi xướng tiến công đối với trụ sở của công hội.
Lão Thử thấy thế, vội vàng triệu tập lính đánh thuê dưới tay triển khai phòng thủ cùng phản kích.
Lúc này Độc Cô Cửu Thương coi như bị Vô Kỵ kéo lên cùng một con thuyền, lúc đầu hắn ta còn tưởng rằng đám người Phong Vân Thiên Hạ chẳng qua chỉ có mười mấy người mà thôi, nhưng vừa giao thủ, hắn ta lập tức cảm nhận được cái gì gọi là khúc xương khó gặm.
Nơi đặt trụ sở của Thiên Hạ Minh có địa hình tương đối đặc thù, ở sâu trong rừng rậm, không chỉ có bí mật tính cao, còn là loại địa hình dễ thủ khó công.
Hơn nữa Phong Vân Thiên Hạ còn là một tên thành chủ không thiếu tiền, nếu so sánh với trụ sở của Toàn Chân Giáo kia ngay cả con chó trông cửa cũng không có thì trụ sở của Thiên Hạ Minh có thể nói là trang bị đến tận răng, các nghề nghiệp thủ vệ cùng với các thiết bị thủ thành cái gì cần có đều có, biểu hiện đầy đủ bản chất thổ hào của Phong Vân Thiên Hạ.
Mặc dù Thành Thiên Long người đông thế mạnh, thế nhưng người có nghề nghiệp công thành lại chẳng có bao nhiêu, vì vậy tuy rằng thủ thành chỉ có Pháp sư nhưng như cũ vẫn có thể cầm chân đám người Thiên Hạ Mạt Thế ở cửa thành.
Bất đắc dĩ, đối phó với trụ sở chắc chắn như vậy, không có thiết bị công thành, thực sự có lòng mà lực không đủ.
Đám người Toàn Chân Giáo vẫn còn đang bị vây công, Vương Vũ đương nhiên sẽ không ở chỗ này chờ Thiên Hạ Mạt Thế công thành xong. Chỉ thấy hắn nhảy lên, hai cánh sau lưng mở ra, trực tiếp bay vào công hội từ trên không.
…
"Bắn tên! Bắn tên! Ai có thể bắn chết một tên ta thưởng cho hắn một trăm vàng!"
Bên ngoài đang đánh nhau náo nhiệt như vậy, ở bên trong Phong Vân Thiên Hạ cũng đang chỉ huy các lính đánh thuê bắn tên không ngừng nghỉ.
Bỗng nhiên nghe thấy một tiếng nổ, một bóng dáng mang theo lôi quang nhảy vào giữa đoàn lính đánh thuê.
"Bùm!"
Lôi quang khuếch tán ra ngoài, đám lính đánh thuê dính phải lôi quang, chết một mảng lớn.
"???"
Thình lình xuất hiện một tiếng nổ, Phong Vân Thiên Hạ bị dọa đến nhảy dựng lên, vội vàng quay đầu nhìn lại, cùng lúc đó hắn cũng nghe thấy mọi người Toàn Chân nhất tề kêu lên: "Lão Ngưu!! Chúng ta ở đây!"
"Là… Là ngươi!?" Sau khi thấy rõ thân phận của người vừa xuất hiện, Phong Vân Thiên Hạ vừa sợ vừa giận, kinh hoảng lui về phía sau mấy bước.
Ký Ngạo chỉ cần dùng thân phận Võ sư, lại bắt chước Vương Vũ nói một câu là đã có thể đem đám lính đánh thuê dọa lui về phía sau, từ đó có thể thấy được, Vương Vũ đã trở thành một tồn tại ác mộng đối với các lính đánh thuê đang đứng ở đây.
Lúc này Vương Vũ thực sự xuất hiện, chỉ dùng một cước đã tiêu diệt một mảng, các lính đánh thuê vừa nhìn thấy đã sợ mất mật, sĩ khí xuống dốc, vội vàng trốn về phía sau, sợ bị tên sát thần này dùng một chiêu tiêu diệt trong tích tắc.
Nương theo giọng nói của đám người Toàn Chân Giáo, Vương Vũ nhảy xuống trước mặt đám người Toàn Chân, thấy mọi người đều bình yên vô sự, Vương Vũ vui mừng gật gật đầu, sau đó nhìn quanh một chút, ánh mắt dừng ở trên người Phong Vân Thiên Hạ, ngữ khí bình thản, nói: "Thả bọn họ đi, ta sẽ coi như việc này chưa từng phát sinh, nếu không ngươi sẽ thấy cực kỳ hối hận!"
"Ngươi…"
Phong Vân Thiên Hạ cũng không phải hạng người to gan lớn mật, đối mặt chính diện với tên cao thủ cấp BUG Vương Vũ như vậy, trong lòng sợ hãi cũng không ít hơn so với những người khác.
Hiện giờ Vương Vũ cứ nhìn chằm chằm vào hắn ta nói chuyện như vậy, dưới áp lực to lớn như núi mà Vương Vũ tạo ra cho hắn, Phong Vân Thiên Hạ cảm thấy sợ hãi từ trong bản năng.
Thế nhưng không đợi Phong Vân Thiên Hạ cất lời, một tên Võ sư cao lớn khôi ngô chắn trước người hắn ta, đứng đối diện với Vương Vũ.
Đám người Toàn Chân ngẩng đầu lên, người này đúng là tên "Thập Tam" dưới trướng Băng Thanh Ngọc Kiệt kia.
"Ha hả!" Thập Tam mỉm cười, híp mắt hỏi Vương Vũ: "Ngươi hẳn là Tiểu Vương đi."
"Cháu trai, ngươi là ai?"
Thấy có người dám nói với mình như vậy, Vương Vũ nhíu nhíu chân mày, cất tiếng hỏi.
Đang nằm trên giường bị người kéo dậy, tâm tình Vương Vũ rất không tốt, hắn rất ít khi nói lời thô tục, thế nhưng lần này ông mày, cháu trai cũng đều phun ra.
Đám người Toàn Chân Giáo nghe vậy vội vàng nhắc nhở: "Hắc, lão Ngưu, ngươi phải văn minh."
"..."
Vương Vũ gãi gãi đầu, khách khí hỏi lại: "Xin hỏi, vị cháu trai này là?"
Thập Tam lười khua môi múa mép với Vương Vũ, giương cằm lên nói: "Ta tên là Cơ Thập Tam, đã sớm nghe nói qua về ngươi, đặc biệt đến để gặp mặt ngươi, chẳng lẽ ngươi không định cấp cho ta chút mặt mũi nào sao?"
"À!" Vương Vũ hiểu rõ nói: "Ngươi chính là Tiểu Cơ đi, ta cũng đã nghe qua về ngươi."
"Thiệt hay giả? Ngươi biết tên này?" Đám người Toàn Chân có chút hoài nghi hỏi.
"Đương nhiên!" Vương Vũ nói: "Năm mười hai tuổi, tiểu tử này dựa vào công phu hơn người đùa giỡn con gái đàng hoàng, bị Đồng lão gia tử bắt được, lột hết quần áo treo trên cửa thành một ngày một đêm, phải nhờ nhân viên phòng cháy hái hắn xuống, danh nhân như vậy, ta làm sao có thể không biết được."
"Đệt~ Bá đạo như vậy, cuối cùng thế nào?"
Mọi người cảm thấy rất hứng thú đối với cảnh ngộ mà Thập Tam gặp phải.
"Cuối cùng?" Vương Vũ nghĩ nghĩ nói: "Nghe nói các cô gái của cả thành phố đều muốn lấy hắn! Con mẹ nó chứ!"