Trang 556# 2
Chương 1113: Nếu cố gắng có tác dụng thì còn cần đến thiên tài để làm gì?
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
“Ha ha!”
Thấy Vương Vũ nói ra những việc xấu hổ hắn ta đã từng làm hồi còn trẻ, Cơ Thập Tam không những không thẹn quá hóa giận mà còn bật cười khoái chí nói: “Không ngờ thiên tài trong truyền thuyết như ngươi lại biết đến hạng vô danh tiểu tốt là ta, ta thấy rất vinh hạnh, không sai, ta thừa nhận những việc ngươi vừa nói, háo sắc là bản tính của đàn ông, không có gì mất mặt cả.”
“Ừm…” Đám người Toàn Chân Giáo nghe thấy câu này đều gật đầu: “Tuy thằng này hơi khốn một chút, nhưng hắn ta nói cũng có lý.”
Ngay sau đó Cơ Thập Tam lại nói: “Có điều ta lại muốn xem xem thiên tài là ngươi có phải là danh bất hư truyền hay không?!”
Nói xong câu này, Cơ Thập Tam bước một bước về phía trước, tới ngay phía đối diện Vương Vũ, chân trái hắn ta vươn ra, tay phải siết thành nắm đấm đập thẳng về phía Vương Vũ.
“Hơ hơ! Gậy ông đập lưng ông à? Ngươi dùng không tồi đâu!”
Nhìn thấy chiêu này của Cơ Thập Tam, Vương Vũ khẽ cười, hắn không tránh không né, chân phải nhấc lên chặn đùi trái của Cơ Thập Tam lại, hai tay đồng thời vươn ra một trên một dưới, tay trái tóm lấy cổ tay của Cơ Thập Tam, tay phải siết chặt lưng quần của Cơ Thập Tam rồi nhấc lên trên, Cơ Thập Tam trực tiếp bị nhấc bổng lên cao.
Cơ Thập Tam bị xách lên lập tức vươn bàn tay còn lại ra định chọc vào mắt Vương Vũ, nhưng hai tay Vương Vũ lập tức sử dụng một lực nhất định ném bay hắn ta ra ngoài, ngón tay của Cơ Thập Tam còn chưa chạm tới mặt Vương Vũ đã bị đánh bật ra xa.
Cơ Thập Tam sử dụng liên tiếp hai chiêu Lăn Mình trên không trung để giảm bớt lực đẩy mới giữ vững được sự ổn định của cơ thể, không bị lâm vào trạng thái ngồi bệt xuống đất.
Sau khi đáp đất an toàn, sắc mặt Cơ Thập Tam vừa đỏ vừa trắng, như thể hắn ta vừa chịu uất ức sỉ nhục gì ghê lắm vậy.
“Ô hô, hắn ta còn chưa chịu phục kìa…”
Thấy gương mặt Cơ Thập Tam hiện lên vẻ không phục, đám người Toàn Chân Giáo không nhịn được bắt đầu chỉ trỏ.
Đối với đám người Toàn Chân Giáo mà nói, bị Vương Vũ xách lên ném ra ngoài là một chuyện hết sức bình thường, bởi vậy mấy người ngoài nghề như họ chỉ nghĩ Vương Vũ vừa làm một chuyện rất chi là nhỏ bé mà thôi.
Người giống như Cơ Thập Tam thế này, bị Vương Vũ ném ra ngoài không những còn sống mà còn không bị ngã mất mặt đã là chuyện cực kỳ may mắn rồi, không ngờ tên này còn không biết đủ, e rằng là chưa từng chết lần nào.
Đương nhiên rồi, người ta có câu người ngoài nghề thích hóng hớt, người trong nghề xem thấu triệt.
So với sự bình tĩnh của đám người Toàn Chân Giáo, nhóm người Niệm Lưu Vân đứng đằng sau Cơ Thập Tam nhìn thấy cảnh này không thể không hít hà một hơi.
Mọi người đều là người trong giới võ học, tất nhiên sẽ có cái nhìn không giống với người bình thường.
Dù Cơ Thập Tam có danh tiếng kém cỡ nào đi chăng nữa thì hắn ta vẫn là cao thủ thành danh khi còn trẻ tuổi, từ đó đến nay quyền pháp của hắn ta càng huyền ảo, là người có tu vi quyền pháp cao nhất trong đám người này, đứng trên cả hai chị em nhà họ Lý.
Một quyền này nhìn có vẻ bình thường, thực chất có góc độ tương đối xảo quyệt, cố ý bịt kín không gian né tránh phía bên trái của Vương Vũ, đồng thời chân trái bước lên đã định sẵn một đòn ngáng chân khác cho Vương Vũ ở phía còn lại.
Đúng như cái tên của nó, gậy ông đập lưng ông, trọng điểm nằm ở việc ép đối thủ phải tự mình chạm vào chân hắn ta, cái chân còn lại mới là chiêu chính.
Ai ngờ Vương Vũ lại hoàn toàn không bị mắc lừa, hắn chỉ hất tay một cái cực kỳ nhẹ nhàng, đến cả chiêu gậy ông đập lưng ông kia cũng hóa giải một thể… Quả thực là đơn giản thô bạo, không hề có kỹ xảo gì đáng nói.
Mọi người đều là người tập võ, tất nhiên cũng biết nếu tu luyện quyền pháp đến một cảnh giới tối cao, sẽ có một đạo lý gọi là nhẹ như lông hồng, đại xảo bất công.
Sát chiêu của Cơ Thập Tam lại bị chiêu thức đơn giản thô bạo như thế hóa giải, từ đó càng thể hiện sự chênh lệch giữa tu vi của hai người.
Cảm giác đó y hệt như nhìn thấy có người chỉ dùng phép cộng trừ đã có thể nhẹ nhàng giải ra một bài toán cực khó, lúc này nhìn thấy thủ đoạn ấy của Vương Vũ, cả đám người không khỏi cảm thấy da đầu tê dại.
Vốn dĩ không chỉ có mình Băng Thanh Ngọc Kiệt mà tất cả mọi người bao gồm cả Cơ Thập Tam đều cho rằng Vương Vũ có mạnh đến đâu thì cũng chỉ là một người trẻ tuổi không hơn kém họ bao nhiêu, tu vi thực lực dù có mạnh hơn họ thì cũng không thể quá mạnh, nhưng lúc này nhìn thấy Vương Vũ như vậy, trong đầu cả đám đều hiện ra một suy nghĩ rằng, họ đã quá ếch ngồi đáy giếng rồi.
Cái gì gọi là chênh lệch? Chênh lệch chính là khi bạn nhìn thấy đối thủ nhưng lại không có suy nghĩ phản kháng.
Mẹ nó, chẳng trách tên này được xưng là tuyệt thế kỳ tài trăm năm có một, có thể nhận được sự công nhận của nhiều người như vậy, tuyệt đối không phải lời tự khen.
Lúc này người có nét mặt khó coi nhất chính là Băng Thanh Ngọc Kiệt, sở dĩ cô ta kính trọng Cơ Thập Tam như vậy, chính là vì cô ta đã liên tiếp thất bại dưới tay Cơ Thập Tam ba lần liền, cô ta hiểu rõ thực lực của Cơ Thập Tam cao hơn mọi người rất nhiều, hắn ta người nổi bật nhất trong lớp thanh niên trẻ tập võ công.
Nhưng cao thủ như thế đến một chiêu cũng không đỡ được đã bị ném bay ra ngoài… chuyện này…
Bỗng nhiên tâm trạng Băng Thanh Ngọc Kiệt vô cùng bối rối.
Băng Thanh Ngọc Kiệt là một con ngựa hoang có tính cách cực kỳ kiêu ngạo, cả đời cô ta chỉ chịu cúi đầu trước kẻ mạnh, lúc này nhìn thấy người từng sỉ nhục mình, kẻ thù cả đời của mình lại mạnh đến như vậy, cảm giác đó không chỉ có tức giận và không cam lòng, ngược lại bỗng nhiên Băng Thanh Ngọc Kiệt lại thấy Vương Vũ không còn đáng ghét như trước nữa, thậm chí nghĩ tới việc người này suýt nữa đã kết hôn với mình, gương mặt cô gái này bỗng hiện lên một rặng mây đỏ.
Mẹ nó, đây chính là M trong truyền thuyết ư? Lòng dạ phụ nữ đúng là mò kim đáy biển mà…
“Không… không thể nào!”
Lúc này Cơ Thập Tam bị Vương Vũ đánh tới độ hoài nghi cuộc sống cũng đã tỉnh lại, hiện tại ánh mắt hắn ta nhìn Vương Vũ đã đầy vẻ không thể tin nổi, hắn ta không kiềm chế được chỉ thẳng Vương Vũ mà nói: “Sao có thể như thế? Nhiều năm nay ta cũng khắc khổ tu luyện võ công, chưa từng gián đoạn, sao có thể có chênh lệch lớn như vậy được? Chuyện này… chuyện này không công bằng!”
Chính xác, mọi người đều sàn sàn tuổi nhau, tất cả đều liều mạng cố gắng, nếu chênh lệch chỉ có một tí thì cũng có thể hiểu được, dù sao đối thủ cũng là thiên tài được công nhận, nhưng hiển nhiên là chênh lệch giữa mọi người đã phải tính bằng cảnh giới rồi… chuyện này khiến Cơ Thập Tam khó mà chấp nhận cho nổi.
“Hơ hơ!” Vương Vũ nghe thế bèn cười lạnh nói: “Nếu cố gắng có tác dụng thì còn cần đến thiên tài để làm gì? Nếu chênh lệch giữa ta và ngươi mà không lớn, đó mới là chuyện không công bằng với ta!”
“Chậc chậc… đó vẫn là lão Ngưu hả?”
Nghe thấy Vương Vũ nói ra câu này, cả đám Toàn Chân Giáo đều xuýt xoa, không ngờ Vương Vũ luôn luôn khiêm tốn thành thật lại nói được ra câu độc ác đến vậy, bệnh tức giận lúc mới ngủ dậy của tên này không phải dạng vừa đâu.
Cao thủ như Cơ Thập Tam cũng rất là tự phụ, bị Vương Vũ chế giễu như thế, nhất thời hắn ta cũng tức điên lên: “Ta không tin! Nhất định là ngươi đã dùng thủ đoạn gì đó trong game! Chúng ta đấu lại!”
Nói rồi, Cơ Thập Tam lao vụt về phía Vương Vũ, hai tay co lại thành móng vuốt, liên tục vươn ra đánh vào ba điểm trên giữa dưới của Vương Vũ.
Vương Vũ không hoảng không loạn, hai tay hắn đưa ra chặn trên dưới, sắc mặt không hề thay đổi, cùng lúc đó, Vương Vũ nhắm trúng sơ hở của Cơ Thập Tam, mũi chân khẽ điểm một cái, đá thẳng vào bụng dưới của Cơ Thập Tam, Cơ Thập Tam kêu lên một tiếng “ai da!” rồi ngã nhào xuống đất.
Hiệp đấu đến đây là dừng, với bổn phận của người luyện võ, Vương Vũ thấy Cơ Thập Tam đã ngã xuống đất, hắn rất tự nhiên dừng tay lại.
Nhưng Cơ Thập Tam liên tục bị đánh ngã hai lần, tất nhiên là hắn ta rất không phục trong lòng, thấy Vương Vũ ngừng tay, hai tay hắn ta đập xuống đất bật người nhảy lên, hai chân song phi thẳng vào mặt Vương Vũ.
“...”
Vương Vũ khẽ cau mày một cái, vung chân đá thẳng vào vùng ngực của Cơ Thập Tam, Cơ Thập Tam lại bị một cước đánh bật ra xa.
Sau khi Cơ Thập Tam bị đá ngã, Vương Vũ lập tức đuổi theo, đầu gối hắn đè vào lưng Cơ Thập Tam.
“Đủ rồi, ngươi có thể đi chết được rồi đấy !”
Đối với cái loại người có nhân phẩm thấp kém thế này, Vương Vũ cũng lười nói nhảm, hắn vung một đấm về phía đầu Cơ Thập Tam.
Nhưng đúng lúc này, một thanh trường thương bỗng nhiên đâm tới.