Trang 557# 1
Chương 1114: Chỉ có võ công mới có thể đánh bại võ công
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
Cùng lúc đó, chủ nhân của trường thương là Băng Thanh Ngọc Kiệt chỉ vào Vương Vũ hét lên: "Mọi người cùng xông lên đi!"
Vương Vũ phản ứng cực nhanh, ngay khi trường thương của Băng Thanh Ngọc Kiệt đâm tới, hắn đã nhận biết được, không đợi trường thương của Băng Thanh Ngọc Kiệt chạm vào người mình, đầu hắn hơi nghiêng sang một bên, né tránh mũi thương của Băng Thanh Ngọc Kiệt.
Băng Thanh Ngọc Kiệt không đợi chiêu thức ra hết, hai tay cô ả siết đuôi trường thương dung sức quét từ trái sang phải, trường thương mang theo tiếng gió vun vút vọt thẳng về phía đầu Vương Vũ.
Nói thì chậm nhưng xảy ra rất nhanh, Vương Vũ đột nhiên nghiêng người ép sát mặt đất tránh thoát đòn quét bằng thương của Băng Thanh Ngọc Kiệt, đồng thời hai tay hắn nhấn một cái xuống mặt đất, bật người nhảy lên, hai chân dùng tốc độ cực nhanh quay về sau đá một cái.
Trường thương vốn là vũ khí dùng để quấy nhiễu, quét ngang thì nhanh nhưng thu chiêu lại rất chậm, Băng Thanh Ngọc Kiệt còn chưa kịp thu chiêu thức về, hai chân của Vương Vũ đã đạp thẳng vào vùng ngực của Băng Thanh Ngọc Kiệt.
Trong cơn kinh hoàng, Băng Thanh Ngọc Kiệt cuống quít ném mất trường thương, dùng hai tay giảm bớt lực đẩy.
Nhưng cú đá này của Vương Vũ vừa nhanh vừa mạnh, sao có thể để một cô gái như cô ta có thể dễ dàng đỡ được?
"Ầm!"
Chỉ nghe thấy một tiếng vang trầm thấp, Băng Thanh Ngọc Kiệt đã bị đạp bay ra ngoài.
Thấy một cô gái “mỏng manh yếu ớt” như Băng Thanh Ngọc Kiệt bị đá thành như vậy, tất cả mọi người nắm tay mắng to: "Mẹ kiếp, tên súc sinh nhà ngươi!"
Ngay lúc Vương Vũ muốn xông lên bồi thêm một cú, mấy người Niệm Lưu Vân cũng đã xông đến trước mặt Vương Vũ, năm người dàn trận đứng chắn trước người hắn.
Nhìn thấy mấy người Niệm Lưu Vân xông lên cùng một lúc, bên kia đám người Toàn Chân Giáo lập tức mất hứng, cả đám vọt lên cầm lấy vũ khí đứng phía sau lưng Vương Vũ.
Pháp trượng của Minh Đô đã ngưng tụ ra sấm sét, hắn ta chỉ thẳng vào Niệm Lưu Vân mà mắng: “Làm cái quái gì thế hả?! Muốn lấy nhiều đánh ít à? Ông đây chơi luôn!”
Mọi người đều từng nhìn thấy sát thương từ pháp thuật của Minh Đô, lúc này thấy trên pháp trượng đã ngưng tụ ra từng luồng sấm sét, mấy người Niệm Lưu Vân tối sầm mặt lại lùi về sau mấy bước.
Chẳng còn cách nào khác, nếu chỉ có một mình Minh Đô, mọi người tuyệt đối sẽ không sợ sệt như vậy, nhưng hiện giờ có Vương Vũ ở đây, Minh Đô chỉ cần tùy tiện vứt một chiêu pháp thuật lại đây, ai cũng không thể chống được.
Trong game, chỉ có sống và chết, không có cái gọi là trọng thương, mặc dù bị đánh đến mức chỉ còn lại một giọt máu, chỉ cần không chết, người chơi vẫn có thể nhảy nhót tưng bừng.
Đúng lúc đó, Băng Thanh Ngọc Kiệt và Cơ Thập Tam đã quay trở lại đội ngũ, cô ta chê cười Vương Vũ nói: “Hừ, với thân phận của ngươi mà còn muốn dựa vào sự giúp đỡ của một đám ru rú trong nhà chơi game ư?”
Vương Vũ liếc nhóm bảy người Băng Thanh Ngọc Kiệt một cái, hắn lại quay đầu sang nhìn đám người Vô Kỵ, lạnh nhạt nói: "Các ngươi đi giúp Thiên Hạ Mạt Thế đi, nơi này giao cho ta!"
"Không thể nào lão Ngưu, phép khích tướng thấp kém như thế mà ngươi cũng trúng á?” Mọi người nghe vậy kinh ngạc nói.
"Ha ha!" Vương Vũ cười nói: "Không sao, bọn họ cùng xông lên một lượt cũng chẳng khác gì một người xông lên cả.”
"Hự. . ."
Nghe thấy Vương Vũ nói vậy, cả đám suýt nữa thì hộc máu ra ngoài.
Đừng nói là trong mắt những người chơi bình thường, ngay cả trong mắt đám cao thủ Toàn Chân Giáo đây thì những cao thủ võ công này cũng đã là siêu nhân, không ngờ ở chỗ Vương Vũ họ lại chẳng khác gì mấy con tôm tép cả.
Cái gì gọi là trâu bò? Chính là cái này chứ còn gì nữa!
Không tồi, câu trả lời này hết sức Vương Vũ!
Hiện tại đám lính đánh thuê tới vây giết người của Toàn Chân Giáo đã theo Phong Vân Thiên Hạ đi tới cửa, Thiên Hạ Mạt Thế vốn đã không chống cự được lâu, lúc này lại có thêm viện binh nữa, tình cảnh của đám người Độc Cô Cửu Thương nhất định sẽ càng khó khăn hơn.
Toàn Chân Giáo không hòa thuận với Thiên Hạ Mạt Thế thật, nhưng Độc Cô Cửu Thương có thể tới nơi này cứu viện, đương nhiên người của Toàn Chân Giáo người ta cũng sẽ không khoanh tay đứng nhìn.
Mặc dù hai công hội đều là hạng hạ lưu vô liêm sỉ, nhưng tuyệt đối không nợ ân tình của đối phương.
“Vậy thì ngươi tự bảo trọng đấy…”
Nghĩ đến đây, Vô Kỵ đánh tiếng với những người khác, sau khi bỏ lại một câu như vậy rồi lập tức chạy tới cửa trụ sở công hội Thiên Hạ Mạt Thế.
Giờ phút này, khu phục sinh chỉ còn lại Vương Vũ và nhóm người Băng Thanh Ngọc Kiệt.
Thấy đám người Toàn Chân Giáo đã bỏ đi, ánh mắt của nhóm người Băng Thanh Ngọc Kiệt lại quay trở về chỗ Vương Vũ đang đứng.
"Ha ha!"
Vương Vũ khẽ mỉm cười, hắn ngoắc ngoắc ngón tay nói với đám người kia: "Cùng lên đi!"
"Ngông cuồng!!"
Cơ Thập Tam siết chặt hai nắm đấm, hắn ta hét lớn một tiếng rồi xông lên, một quyền đập thẳng về phía Vương Vũ.
Đây chính là Pháo Chùy chính cống, người có cơ thể như Cơ Thập Tam đi theo con đường hung mãnh này vẫn hợp nhãn hơn.
Vương Vũ thăm dò trước một bước, chặn lại nắm đấm của Cơ Thập Tam, hai tay bỗng nhiên phát lực, song quyền cùng đánh thẳng vào ngực Cơ Thập Tam, Cơ Thập Tam rên lên một tiếng, chết ngay lập tức.
Cùng lúc đó, bốn người Đạo Phá Đạo Minh cũng đã bao vây Vương Vũ lại, từng người triển khai quyền pháp đánh về phía hắn.
Vương Vũ triển khai thân pháp, di chuyển sang trái sang phải, ung dung nhàn nhã như là đi bộ vậy, cùng lúc đó hắn chậm rãi duỗi hai tay ra, nhìn có vẻ như nhẹ tựa lông hồng không hề có sức mạnh gì, nhưng trong khoảnh khắc lại chặn hết toàn bộ nắm đấm của mấy người lại.
Chỉ một hiệp, mọi người đã biết Vương Vũ sâu không lường được, gương mặt cả đám đều lộ ra vẻ sợ hãi, thế là cuống quít thu quyền lại, nhưng chẳng biết vì sao, mọi người lại phát hiện cho dù họ có cố gắng đến mấy thì vẫn cứ bị Vương Vũ bám lấy, không thể sử dụng được một chút sức mạnh nào, ngay cả việc dùng sức còn không làm được, đừng nói gì đến việc thu quyền lại.
Nếu không thể thu nắm đấm về, vậy thì chỉ còn cách tiến công, bốn người quyết tâm, ra sức tấn công tới.
Nhưng Vương Vũ lại thả lỏng hai tay ra, cơ thể hắn hơi nghiêng một cái, hướng nắm đấm của bốn người nhất thời thay đổi, nện lẫn nhau lên người đối phương.
Cùng lúc đó, Vương Vũ ra tay liên tục bốn chưởng, vỗ vào thiên linh cái của bốn người, đánh cho bốn người phải hoá thành ánh sáng trắng.
Quả nhiên, đúng như Vương Vũ từng nói, cho dù những người này có cùng xông lên thì chênh lệch cũng không lớn.
Nếu như đối diện là người chơi cao thủ bình thường, sử dụng kỹ năng trong game, Vương Vũ là gà mờ trong game không hiểu quá nhiều thứ có lẽ hắn sẽ còn cảm thấy đau đầu.
Nhưng nhóm bảy người Băng Thanh Ngọc Kiệt là hạng người nào? Là người học võ công!
Phóng tầm mắt nhìn trong giới võ học, còn ai hiểu rõ môn học này hơn Vương Vũ nữa?
Những thằng nhóc học võ công này bắt nạt người bình thường thì còn được, nhưng đứng trước mặt đại sư võ học là Vương Vũ, Vương Vũ càng tinh thông quyền pháp mà họ học hơn cả họ nữa.
Nói không ngoa chút nào, chỉ cần bọn họ vừa giơ tay lên, Vương Vũ đã biết bọn họ định dùng chiêu thức gì, nắm đấm nên đánh về hướng nào, trước mặt Vương Vũ kỹ năng của họ mới là thứ không có chút kỹ xảo và tính bất ngờ đáng nói nào.
Hết cách rồi, chênh lệch cảnh giới tu vi giữa những người cùng giới quá lớn… sẽ có hiệu quả nghiền ép như vậy đấy.
Vì vậy đối với Vương Vũ mà nói, đối phó những người này còn nhàn nhã hơn đối phó với những người chơi cao thủ bình thường kia nhiều.
Dù sao chỉ có võ công mới có thể đánh bại võ công.
Từ lúc Cơ Thập Tam chủ động ra tay, đến lúc bốn người Đạo Phá cùng nhau bị K.O, chẳng qua chỉ là mấy giây mà thôi.
Sau khi ung dung K.O năm người, người sống sót còn lại là hai chị em Băng Thanh Ngọc Kiệt và Niệm Lưu Vân.
Hai chị em Băng Thanh Ngọc Kiệt và Niệm Lưu Vân lúc này cũng đã nhìn ra rồi, tên Vương Vũ này chính là từ điển võ công sống, chỉ có võ công không có trên sách, chứ không có thứ Vương Vũ không biết.
Mẹ nó, thế thì có khác gì đi thi mà được chép đáp án đâu, quả thực chính là đồ vô lại, hơn nữa chênh lệch tu vi cao như thế, muốn dùng võ công để đánh bại Vương Vũ, không khác nào nói chuyện viển vông.
Xem ra chỉ có thể dùng chiêu thức Vương Vũ chưa quen thuộc mới có thể giành được hy vọng.
"Hừ!"
Nghĩ kỹ điều này, Băng Thanh Ngọc Kiệt gật đầu với Niệm Lưu Vân, cô ta cầm trường thương trên mặt đất lên, nhắm thẳng về phía mặt Vương Vũ mà ném.