Trang 558# 1
Chương 1116: Kết cục càng bết bát hơn
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
Võ công là kỹ năng giết người, đương nhiên là phải có mục đích đơn giản và thực dụng.
Người đánh giá một môn võ công qua việc chiêu thức của nó có hoa lệ hay không đều là người bình thường, với tư cách là một cao thủ trong nghề, tất nhiên Băng Thanh Ngọc Kiệt nhận ra được, sau khi trải qua sự tinh giản của Vương Vũ, tính thực dụng và tính bùng nổ của Cửu Long Tham Vân Thương đã rõ rệt hơn trước kia không biết bao nhiêu lần.
Hơn nữa cách sử dụng cũng tương đối đơn giản…
Ở nhà họ Lý, có thể còn có những người khác đánh giỏi môn võ công này, nhưng người có tu vi cảnh giới võ học cao nhất cũng không thể sánh bằng với người đã sáng lập ra bộ thương pháp ấy.
Nhưng Vương Vũ chỉ nhìn qua một lần thôi đã có thể cải tiến thương pháp phức tạp như thế, bởi vậy có thể thấy được, tu vi cảnh giới của Vương Vũ còn cao hơn cả lão tổ nhà họ Lý bọn họ mấy lần.
"Chuyện này… sao chuyện này có thể xảy ra được?!”
Nhân sinh quan đột nhiên bị lật đổ, tâm lý của Băng Thanh Ngọc Kiệt khó mà chấp nhận cho được, cô ta cầm trường thương lên nhắm thẳng về phía Vương Vũ đứng đối diện.
Cơ thể Vương Vũ nghiêng sang một bên, tay trái bắt lấy trường thương của Băng Thanh Ngọc Kiệt kéo về phía sau một cái, Băng Thanh Ngọc Kiệt lập tức bị kéo tới trước mặt Vương Vũ.
Cùng lúc đó Vương Vũ cũng nhấc khuỷu tay phải lên, huých một phát cực mạnh vào mặt Băng Thanh Ngọc Kiệt, Băng Thanh Ngọc Kiệt sững người lại, hoảng sợ ngồi thụp xuống dưới đất.
Chiêu này chính là một trong những chiêu thức trụ cột nhất của Bát Cực Quyền.
Con cháu ưu tú nhất của nhà họ Lý cầm vũ khí trong tay mà lại còn bị người ngoài dùng tay không với một chiêu quyền pháp cơ bản nhất của nhà họ đánh bại… chuyện này đáng hổ thẹn đến mức nào chứ.
“Ha ha!” Nhìn Băng Thanh Ngọc Kiệt ngồi yên trên mặt đất, Vương Vũ cười nhạt nói: "Muốn khiêu chiến ta? Các ngươi còn kém xa."
Dứt lời, Vương Vũ không tiếp tục để ý Băng Thanh Ngọc Kiệt nữa, hắn xoay người chạy ra cửa.
“...”
Băng Thanh Ngọc Kiệt nhìn theo bóng lưng Vương Vũ với một vẻ hết sức phức tạp, đôi mắt cô ta tràn ngập sự cô đơn.
“Chị… chị không sao chứ?!”
Lúc này, mấy người Niệm Lưu Vân cũng đã sống lại, họ nhìn thấy Băng Thanh Ngọc Kiệt ngồi bệt dưới đất với sắc mặt thẫn thờ bèn vội vã xông tới.
"Lòng tự tôn thì vẫn còn..." Băng Thanh Ngọc Kiệt ngẩn ngơ nói.
"Cái gì?" Cả đám sững sờ, Niệm Lưu Vân vội la lên: "Rốt cuộc tên họ Vương kia đã làm gì chị? Em không để yên cho hắn!”
"Đủ rồi!" Ngón tay Băng Thanh Ngọc Kiệt dí vào trán Niệm Lưu Vân nói: "Đừng khoác lác nữa! Chúng ta đi thôi!"
"Cứ đi như thế sao? Cô không báo thù nữa?" Thấy Băng Thanh Ngọc Kiệt bỗng nhiên thay đổi chủ ý, vẻ mặt kinh ngạc của mọi người không hề thua kém lúc Băng Thanh Ngọc Kiệt nhìn thấy Vương Vũ sử dụng Cửu Long Tham Vân Thương chút nào.
Phải biết rằng, trong hai năm qua Băng Thanh Ngọc Kiệt vẫn luôn coi chuyện này là mục tiêu sống, nếu như Vương Vũ không cho cô ta một lời giải thích, có lẽ cả nửa đời sau này cô ta vẫn cứ quấn lấy hắn.
"Hừ!" Băng Thanh Ngọc Kiệt tự giễu lắc lắc đầu, cười với vẻ rất cô đơn, cô ta nói: "Báo thù cái nỗi gì! Người ta và ta vốn không phải là người đi chung một con đường, không để mắt đến ta cũng là chuyện hợp tình hợp lý, là tự ta tưởng bở, đi thôi."
Băng Thanh Ngọc Kiệt vốn là một người có tính cách kiêu ngạo, trong mắt cô ta, chỉ có kẻ mạnh mới có quyền lựa chọn.
Trước đây sở dĩ cô ta nhằm vào Vương Vũ, cũng không phải là vì những thứ vớ vẩn như vì yêu sinh hận gì đó, mà chẳng qua chỉ vì cô ta nghĩ rằng mình không yếu hơn Vương Vũ, cho dù có từ hôn thì cũng phải do cô ta chủ động nói ra mới được, họ Vương kia không xứng đáng với cô ta.
Nhưng giờ đây sau khi được chứng kiến bản lĩnh của Vương Vũ, Băng Thanh Ngọc Kiệt mới biết rằng cô ta đã ếch ngồi đáy giếng bao lâu, kẻ mạnh như Vương Vũ, mặc dù là xem thường cô ta thì cũng là chuyện đương nhiên.
Đương nhiên, suy nghĩ này của Băng Thanh Ngọc Kiệt hoàn toàn chỉ là suy bụng ta ra bụng người mà thôi, Vương Vũ từ hôn cũng không phải là vì hắn xem thường ai, không lọt mắt ai, tư duy kẻ mạnh là trên hết của Băng Thanh Ngọc Kiệt thực sự là hơi đơn giản và thô bạo trong xã hội văn minh bây giờ.
Có điều thế cũng tốt, khúc mắc của cô nàng này đến đây là chấm dứt, sau này hẳn là sẽ không quay trở lại trêu chọc đám người Vương Vũ nữa.
“Chuyện này..." Thấy vẻ mặt như vừa nhìn thấu hồng trần, hiểu rõ cuộc đời của Băng Thanh Ngọc Kiệt, Cơ Thập Tam nhỏ giọng nói với Niệm Lưu Vân: “Đầu óc chị ngươi nhất định là bị thằng khốn kia đánh hỏng rồi.”
"Ta không tha cho hắn!" Niệm Lưu Vân nghe vậy giận dữ, xoay người muốn đi tìm Vương Vũ để liều mạng.
Băng Thanh Ngọc Kiệt đưa tay ra kéo lỗ tai Niệm Lưu Vân trở lại, cô ta khẽ nói: "Đừng nghịch nữa, ngày hôm nay sau khi quay về chị dạy cho cậu hai chiêu Cửu Long Tham Vân Thương."
"Ơ? Chị nói thật hay là lừa em vậy?" Nghe thấy Băng Thanh Ngọc Kiệt nói vậy, sự chú ý của Niệm Lưu Vân lập tức bị kéo sang chỗ khác.
"Chị nói thật!"
"Chẳng phải là em chưa được học ư?”
"Hai chiêu thôi, có thể học!"
Trong lúc nói chuyện, mấy người bước vào truyền tống trận của công hội Thiên Hạ Minh, hóa thành ánh sáng trắng rồi biến mất.
…
Cùng lúc đó, Vương Vũ cũng đã vọt tới cửa trụ sở công hội Thiên Hạ Minh.
Trước đây chúng ta cũng đã nói đến sức phòng ngự của trụ sở công hội Thiên Hạ Minh rồi, nó được xây nên nhờ nhân dân tệ, mạnh đến đâu thì hoàn toàn có thể tưởng tượng được.
Chỉ riêng nghề nghiệp Pháp sư cũng đã có thể dựa vào ưu thế thủ vệ để chống lại nhiều người như vậy của Thiên Hạ Mạt Thế rồi.
Lúc này lại có những lính đánh thuê khác gia nhập, cộng thêm khí tài giữ thành dồi dào, tấn công từ trên xuống dưới lấy một địch mười cũng không phải chuyện khó.
Phải biết rằng ngay cả mấy cô nàng Lý Tuyết đứng ở trên đầu tường ném mấy bình dược tề xuống còn có thể ngăn cản kẻ địch tấn công lên, đừng nói gì đến mấy người chơi cao thủ này.
Dù sao công thành và giữ thành cũng không phải là một khái niệm.
Đặc biệt là ở trong game, người chơi công thành không thể sử dụng những phương pháp như chặt đứt lương thảo hay nguồn nước để tiêu hao lực lượng của người chơi bên trong trụ sở.
Ngược lại, người chơi bên trong trụ sở có thể trực tiếp tới điểm truyền tống đi về thành chính, cũng có khu phục sinh.
Tiếp tế dồi dào hơn nhiều so với người chơi ngoài trụ sở, mặc dù là người chơi không may chết đi cũng có thể cấp tốc bổ sung ở khu phục sinh.
Phía tấn công trụ sở công hội thì lại không được như vậy, trụ sở công hội của Thiên Hạ Minh ở xa như vậy, tiếp tế dược tề đã là một vấn đề rất lớn, hiện tại người chơi lại chết thì chỉ có thể sống lại bên trong chủ thành, cứ như vậy về mặt số người, phía tấn công không hề có một chút ưu thế nào.
Tuy có đám người Toàn Chân Giáo hỗ trợ, nhưng người của Toàn Chân Giáo nhiều ý đồ xấu xa hơn nữa thì cũng cần phải có người thực hiện chúng.
Hiện tại người của Toàn Chân Giáo và Thiên Hạ Mạt Thế một thì ở trong một thì ở ngoài, hoàn toàn không thể hợp làm một, cho dù Vô Kỵ có một trăm chiến thuật tấn công trụ sở công hội thì cũng khó có thể thực thi được.
Huống hồ Thiên Hạ Minh cũng không phải là không có cao thủ, mặc dù Thập Nhị Tinh Tượng không hung hăng bằng nhóm người Băng Thanh Ngọc Kiệt, nhưng cũng không kém cạnh so với Toàn Chân Giáo.
Mấy người của Toàn Chân Giáo chỉ giữ được tính mạng mà không bị giết đã là tốt lắm rồi, nào còn dám hy vọng xa vời nhiều hơn.
Lúc này mấy người đang ngồi xổm trong một góc che mặt lại, đảm nhiệm nhân vật đội cổ động viên.
Cũng may là những lính đánh thuê này không quen biết nhau, nếu không nhiều người như vậy cùng xông vào, Toàn Chân Giáo không tránh khỏi có tử thương.
"Các anh em, tìm mấy tên kia đi, xông lên! Đánh chết đám rác rưởi này đi!"
Mọi người hô theo đồng thời nín thở nói trong kênh công hội: “Má nó, Phong Vân Thiên Hạ thật là có tiền, không ngờ lại biến trụ sở công hội thành như vậy, e rằng đám Độc Cô Cửu Thương không đánh lại được rồi.”
"Đúng đấy!" Vô Kỵ thở dài nói: "Nhưng việc này còn chưa phải là chuyện bết bát nhất đâu."
"Hả? Còn có chuyện bết bát hơn cả chuyện này ư?” Mọi người đồng loạt liếc nhau.
Tấn công trụ sở của người khác không thành công sẽ bị xử phạt vì đã chủ động khởi xướng chiến tranh, bên thất bại phải cắt đất hay là đền tiền thì phải xem ý của bên chiến thắng.
Phong Vân Thiên Hạ rõ ràng là một người cực kỳ mưu mô, Thiên Hạ Mạt Thế lại là cái đinh trong mắt của Phong Vân Thiên Hạ, lần này nếu Thiên Hạ Mạt Thế chiến bại, e rằng bọn họ sẽ bị xử lý rất thảm.
"Ừm!" Vô Kỵ gật đầu nói; "Ngươi đừng quên, bây giờ Phong Vân Thiên Hạ là thành chủ thành Thiên Long đấy."