Ta Là Võ Học Gia (Dịch Full)

Chương 1115 - Chương 1117: Tính Sổ Sau Thu

Trang 558# 2

 

 

 

Chương 1117: Tính sổ sau thu
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===




Trong Trọng Sinh, thực tế quyền lợi của người chơi khi làm thành chủ cũng không quá lớn, cùng lắm cũng chỉ bằng một hội trưởng công hội lớn mà thôi, chỉ là quản lý nhiều người hơn một chút, hơn nữa người chơi toàn thành cũng không hoàn toàn nghe theo lời thành chủ như trong công hội.

Nhưng có một điểm vẫn đảm bảo được uy tín của thành chủ, đó chính là quyền sử dụng vệ binh thành chính.

Mọi người chơi đều biết đến sức mạnh của vệ binh, đừng thấy một thành chính chỉ có hơn một trăm vệ binh mà coi thường, có thể nắm giữ những vệ binh này thì tương đương với việc nắm giữ đội quân mạnh mẽ nhất rồi.

Người chơi có trâu bò đến mức nào đi chăng nữa thì đứng trước cơ cấu vệ binh bạo lực nhất game cũng không làm nên trò chống gì.

Thất bại thì phải đền tiền, đó chỉ là tổn thất về mặt kinh tế… đối với một công hội lớn có quy mô hơn vạn người mà nói, đền tiền chỉ là việc nhỏ.

Nhưng nếu như đắc tội với thành chủ của thành mình, vậy thì là chuyện lớn rồi.

Của cải trong trụ sở công hội Thiên Hạ Mạt Thế đều ở thành Thiên Long, người chơi của Thiên Hạ Mạt Thế chính là con dân dưới trướng của Phong Vân Thiên Hạ.

Có mối thù này, sau này Thiên Hạ Mạt Thế còn muốn làm ăn ở thành Thiên Long Thành thì phải cân nhắc một chút, dù sao sống dưới quyền của người khác và tự mình làm chủ có một sự khác nhau về mặt bản chất, Phong Vân Thiên Hạ nắm quyền to, muốn dẫm nát Thiên Hạ Mạt Thế rồi xoa nặn đủ kiểu chẳng phải chỉ cần một câu nói là xong rồi ư?

Dù sao từ xưa tới nay, phản tặc đều không có kết quả tốt.

"Chậc chậc chậc...." Nghe thấy Vô Kỵ nói vậy, mọi người thở dài nói: "Tiên sư nó, vừa giáo huấn Phong Vân Thiên Hạ vừa hãm hại Thiên Hạ Mạt Thế, nhất cử lưỡng tiện, lão cẩu Vô Kỵ, ngươi thật là một tên súc sinh đó."

"Chó má!" Vô Kỵ cả giận nói: "Ông đây há là loại người như vậy! Ta cũng không nghĩ tới việc Phong Vân Thiên Hạ lại lì đòn như vậy, chống đỡ được bao nhiêu người của Thiên Hạ Mạt Thế như thế."

"Vậy bây giờ chúng ta phải làm sao? Vỗ mông rời đi à?" Cả đám bĩu môi hỏi.

Cái gọi là hai hổ tranh chấp, tất có một con bị thương, hiện tại Thiên Hạ Mạt Thế và Thiên Hạ Minh đánh nhau kịch liệt như vậy, không phải là tùy tiện muốn dừng là có thể dừng được, trừ phi có một phe có thực lực vượt xa cả hai bên ra mặt hòa giải thì mới được.

Mấy người Toàn Chân Giáo khuyến khích người khác đánh nhau thì cực kỳ thuận tay, nhưng cái chuyện làm người hòa giải này thì lại không hợp lắm, chẳng lẽ để Cung thủ lên biểu diễn một màn Viên Môn Xạ Kích?

Không có ưu thế áp đảo, cho dù có biểu diễn Hậu Nghệ Xạ Nhật thì cũng không ai thèm xem.

Hơn nữa, việc này là do Toàn Chân Giáo gây nên, nếu họ làm chim đầu đàn thật thì có lẽ người chết đầu tiên sẽ chính là người của Toàn Chân Giáo.

"Hừ!" Vô Kỵ hừ lạnh nói: "Độc Cô Cửu Thương nhân nghĩa như vậy, chúng ta cũng không thể làm tiểu nhân được, nhân tình này nhất định phải trả."

"Nhưng trả thế nào mới được chứ…”

Mọi người bất đắc dĩ, lời Vô Kỵ nói đúng là hết sức có lý, nhưng tình huống hiện tại thế này, ai có thể can ngăn được đây.

Nhất thời, mọi người xoắn xuýt cả lên.

Nếu lùi lại, cả đám sẽ là lũ không coi nghĩa khí ra gì, nếu xông lên, cả đám lại không thể làm gì được, mọi người chơi game không phải là để nói lý sao, nếu như ngay cả nghĩa khí cũng không quan tâm đến, vậy thì có nghĩa là họ cũng đã vứt bỏ giới hạn cuối cùng, người như vậy dù là ở trong game cũng sẽ không có bạn bè.

Đương nhiên, nếu như Thiên Hạ Mạt Thế ra sức, chuyện này cũng không phải việc khó, đám người Vô Kỵ đã có mưu kế từ sớm, chỉ cần Độc Cô Cửu Thương có thể dẫn người công phá trụ sở, mọi người còn có thể bắt được Phong Vân Thiên Hạ lần thứ hai, lột sạch gã ta một lần.

Nhưng hiện tại Thiên Hạ Mạt Thế đừng nói là bắt sống Phong Vân Thiên Hạ, đến cả cửa nhà người ta còn không vào được, còn làm cái quái gì nữa.

"Ầm!"

Ngay lúc mọi người đang hết đường xoay xở, nương theo một tiếng sấm nổ tung, một bóng người vạm vỡ đột nhiên giáng từ trên trời xuống, đáp xuống đầu tường trụ sở công hội Thiên Hạ Minh, một cước đạp ra một vòng bạch quang.

"Má nó, là Lão Ngưu, hắn đã giải quyết được mấy tên biết võ công kia nhanh như thế ư?"

Nhìn thấy bóng người kia hạ xuống, đám người Toàn Chân Giáo không khỏi sững sờ.

Là người chơi đã từng trực tiếp giao thủ với nhóm người Băng Thanh Ngọc Kiệt, cả đám Toàn Chân Giáo biết rõ đám người Băng Thanh Ngọc Kiệt khó chơi đến mức nào.

Nhưng giờ mấy qua bao lâu chứ, Vương Vũ đã xử lý xong đám người khó dây dưa nhất rồi, mẹ nó, quả nhiên tên này không phải người.

Vương Vũ đáp xuống quá đột nhiên, không chỉ có đám người Toàn Chân Giáo mà cả đám lính đánh thuê dưới quyền Phong Vân Thiên Hạ cũng bị tên bất thình lình xuất hiện này dọa cho sợ hết hồn, cả lũ vội vã ngẩng đầu, chỉ thấy Vương Vũ với sắc mặt cực kỳ khó coi đang đứng trên đầu tường.

Nhìn thấy gương mặt khủng bố này, mọi người như chó bị dẫm phải đuôi, phản xạ có điều kiện dồn dập lùi về sau.

"Mọi người đừng sợ!" Vương Vũ thấy đám lính đánh thuê sợ mình như sợ hổ vậy, hắn hất tay áo một cái, lạnh nhạt nói: "Mục tiêu của ta chỉ có Phong Vân Thiên Hạ, những người khác có thể đi rồi."

". . ."

Đám lính đánh thuê nghe vậy, cả đám quay sang nhìn lẫn nhau, lại quay đầu lại nhìn đám người Phong Vân Thiên Hạ và Thập Nhị Tinh Tượng phía sau, gương mặt hiện rõ vẻ khó xử.

Mọi người cũng chỉ muốn kiếm cơm ăn mà thôi, ai cũng không muốn trêu chọc tên hung thần như Vương Vũ, nhưng đã là lính đánh thuê, uy tín là quan trọng nhất, thu tiền rồi mà không làm việc, sau này làm sao còn làm ăn trong game được nữa? Đặc biệt là lính đánh thuê thành Tự Do, càng yêu cầu uy tín cao hơn, nếu như chỉ vì sợ chết mà ném ông chủ ra, thứ bị hủy đi không chỉ có thanh danh của mình họ thôi đâu.

Nếu như thực sự làm vậy, đến lúc đó cứ đợi lính đánh thuê của hai đại trận doanh truy sát đi.

Sống tạm mà thôi, sao có thể vì một chút kinh nghiệm mà mất đi bát cơm được?

"Không lùi?"

Thấy đám lính đánh thuê không hề có ý rời đi, Vương Vũ cau mày hỏi.

Hai quyền khó địch bốn tay, hảo hán không chịu nổi nhiều người, địa hình như vậy, nếu đám lính đánh thuê muốn đối nghịch với Vương Vũ thật, nhiều người chơi kèm theo phân phối nghề nghiệp đầy đủ như vậy cùng xông lên, Vương Vũ cũng không dễ ăn, hiện tại đám lính đánh thuê chỉ là bị hắn doạ cho sợ nên mới có vẻ tương đối yếu thế như vậy.

Vương Vũ không phải là người tự đại, tất nhiên hắn cũng hiểu rõ điểm này, không phải lúc cực kỳ bất đắc dĩ, hắn cũng không muốn trực tiếp ra tay với đám lính đánh thuê.

“...”

“...”

Đám lính đánh thuê không nói gì, cũng không hề nhúc nhích, hết sức hiển nhiên là muốn im lặng chống lại Vương Vũ.

Đối mặt với tên hung thần ác sát là Vương Vũ, Phong Vân Thiên Hạ lập tức trốn sau lưng đám người Thập Nhị Tinh Tượng, yếu yếu hô lên: "Họ… họ Thiết kia kia, ta với ngươi xưa nay không oán không thù, tại sao ngươi lại muốn nhằm vào ta?”

"Nhằm vào ngươi?"

Vương Vũ cười lạnh nói: "Người của Toàn Chân Giáo có phải do ngươi tìm người bắt đi không?”

“...”

Phong Vân Thiên Hạ nghe vậy nhất thời nghẹn lời.

Nhóm người Băng Thanh Ngọc Kiệt có mâu thuẫn gì với Vương Vũ, Phong Vân Thiên Hạ cũng không biết, nhưng đúng là những người này tới thành Dư Huy bắt người là do Phong Vân Thiên Hạ xúi giục.

"Tại bọn họ cướp trang bị của ta trước." Phong Vân Thiên Hạ suy nghĩ một chút giải thích.

Xem ra hiện tại Phong Vân Thiên Hạ sợ Vương Vũ lắm rồi, đổi lại là những người khác, với tính cách của Phong Vân Thiên Hạ thì gã đâu thèm giải thích, trực tiếp hạ lệnh tấn công qua.

Hỏa lực chính là chính nghĩa mà.

"Ha ha!"

Vương Vũ cười lạnh nói: "Người của Toàn Chân Giáo có cướp trang bị của ngươi hay không chúng ta chưa nói đến vội, nhưng bà xã của ta không đắc tội ngươi, tại sao ngươi lại bắt cô ấy?”

“Bà… bà xã ngươi? Ai cơ?”

Nghe thấy Vương Vũ nói, Phong Vân Thiên Hạ trực tiếp choáng váng.

Hình như người của Toàn Chân Giáo bị bắt tới toàn là nam mà, chẳng lẽ vị này lại có thú vui kia?

"Một Kỵ Sĩ cấp 15."

Vương Vũ liếc mắt ra nhìn khu phục sinh xa xa, nói: "Hiện tại cô ấy đã đăng xuất rồi."


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment