Ta Là Võ Học Gia (Dịch Full)

Chương 1189 - Chương 1191: Võng Hồng Hết Thời Thiết Ngưu

Trang 595# 2

 

 

 

Chương 1191: Võng hồng hết thời Thiết Ngưu
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===




Cứ điểm Thần Ma à… Dù sao hắn cũng phải đi đến đó, tiện thể kéo theo Ma Vương Khuẩn đi cũng không phải là chuyện không thể.

Tuy rằng Vương Vũ còn không biết tình hình hiện tại trong cứ điểm Thần Ma là như thế nào, có nhiều quái hay không, có điều cũng chẳng sao cả, cùng lắm thì nếu không chịu nổi nữa hắn vứt Ma Vương Khuẩn đi cũng được, dù sao hắn cũng chưa nhận được gì từ chỗ Ma Vương Khuẩn, giúp đỡ cô ta là vì lòng tốt, không giúp cô ta thì đó là bổn phận.

"Đi thôi!"

Mở bản đồ lớn ra, sau khi xác nhận lại tọa độ một lần nữa, Vương Vũ mới mang theo Ma Vương Khuẩn xuất phát đi về phương hướng cứ điểm Thần Ma.

Nhưng lúc này Ma Vương Khuẩn lại la oai oái lên ở phía sau: “Ngươi đi đâu vậy?”

“Phí lời!” Vương Vũ chỉ vào hướng chiến trường Thần Ma rồi nói: “Đương nhiên là tới cứ điểm Thần Ma rồi.”

“...”

Ma Vương Khuẩn nghe vậy không khỏi sững sờ, sau đó cô nhóc này kinh ngạc nói: "Nơi đó là chiến trường Thần Ma cơ mà.”

"Ta biết." Vương Vũ nói: "Chẳng phải cứ điểm Thần Ma nằm ở phần cuối của chiến trường Thần Ma đó sao?”

"Mẹ kiếp, nhiều quái như vậy, ngươi định đi đến lúc nào chứ?”

Ma Vương Khuẩn lảo đảo cả người, đột nhiên có một cảm giác đã giao phó nhiệm vụ của mình vào sai người.

Chiến trường Thần Ma là chiến trường đối chọi dữ dội nhất của trận doanh Quang Minh và trận doanh Hắc Ám ở giai đoạn hiện tại, hơn nữa ở đó còn đều là quái hình người, cực kỳ khó nhằn, quái cao cấp bên trong cũng vô cùng mạnh mẽ.

Đừng nói đến người từ ngoài tới không hiểu giá cả thị trường, ngay cả người bản địa tại thành Tội Ác cũng chỉ le ve nhặt nhạnh bên ngoài chứ cũng không dám đi vào sâu trong chiến trường Thần Ma để cày công lao.

Vương Vũ lại muốn mang theo Ma Vương Khuẩn đi ngang qua chiến trường Thần Ma, Ma Vương Khuẩn thực sự rất khó tin tưởng một tên như vậy chẳng những không chết mà còn làm ăn rất khấm khá trong game, chẳng lẽ thực sự đúng y như câu nói người càng to gan thì càng có nhiều tài sản ư?

"Vậy ngươi nói xem nên đi như thế nào?" Nghe thấy Ma Vương Khuẩn nói như vậy, Vương Vũ không thể không hỏi ngược lại.

Trong game luôn đi theo nguyên tắc ai nắm tay to người ấy nói có lý, Ma Vương Khuẩn dám chất vấn con đường của Vương Vũ, vậy thằng khẳng định là cô nhóc này có con đường còn tốt hơn.

Đúng như dự đoán, thấy Vương Vũ hỏi mình như vậy, Ma Vương Khuẩn cười hì hì, đắc ý nói: "Ngươi hỏi đúng người rồi đó, đúng là NPC của vòng nhiệm vụ trước đã nói cho ta biết một con đường tắt, nếu không phải cứ điểm Thần Ma quá nổi tiếng, ta đã đi vào trong đó từ lâu rồi.”

"Đường tắt? Bên trong chiến trường còn có đường tắt?"

Vương Vũ càng buồn bực, ngày nay đã xa rời thời đại vũ khí lạnh quá lâu, người hiện đại có rất ít hiểu biết về thời đại chiến tranh lạnh, nhưng Vương Vũ quen biết Vô Kỵ lâu như vậy rồi nên hắn cũng học được một vài điều.

Chiến trường quyết chiến quy mô lớn như vậy, về mặt cơ bản đều diễn ra trên một diện tích cực kỳ rộng lớn, làm gì có cách nói đường tắt ở đây.

“Có đấy, đi theo ta!”

Nói rồi, Ma Vương Khuẩn tự mình đi về một hướng khác, Vương Vũ thoáng do dự một chút rồi cũng đi theo.

Hai người đi được không bao lâu thì đã tới bên ngoài chiến trường Thần Ma, sau đó cả hai tìm được một con đường nhỏ trong một góc cực kỳ hẻo lánh.

Con đường nhỏ này rộng chưa tới hai mét, rất khó để phát hiện giữa chiến trường Thần Ma rộng mênh mông.

Dọc hai bên đường là hai hàng cột đá cao hơn một mét, những cây cột kia có tạo hình cực kỳ quái lạ, nhưng Vương Vũ lại không cảm thấy xa lạ chút nào, những thứ này chính là cột đá ma pháp bên trên tháp ma pháp của mỗi thành chính.

Lối vào con đường có một cột đá lớn, bên trên viết hai chữ “lương đạo”.

Nhìn thấy hai chữ trên tảng đá nãy, Vương Vũ bỗng bừng tỉnh.

Đánh trận thời đại vũ khí lạnh phải dựa vào binh lực và lương thảo, cứ điểm Thần Ma lại nằm ở vị trí sâu nhất trong chiến trường Thần Ma tại thành Tội Ác, dĩ nhiên là phải thường xuyên vượt qua chiến trường Thần Ma mới tới được đó.

Xem ra con đường nhỏ này đã được các Pháp sư của trận doanh Quang Minh cố ý dùng ma pháp trận mở ra để bảo đảm binh lực và lương thảo dùng cho chiến tranh.

Má nó, những cột đá pháp thuật này tiêu hao không ít tiền của đâu, một thành chính chỉ có mấy chục cột mà thôi, lúc này lại dùng để duy trì kết giới lương đạo, quả nhiên chiến tranh chính là cỗ máy nghiền tiền.

Vương Vũ tiến vào lương đạo để thăm dò, nhưng hắn vừa đến gần đã bị một luồng sức mạnh pháp thuật đánh bật trở về.

"Ha ha!" Ma Vương Khuẩn thấy Vương Vũ chật vật như vậy bèn cười ha ha nói: "Ngươi không có chìa khoá thì không vào được đâu."

Nói rồi, Ma Vương Khuẩn lấy ra hai viên đá quý màu xanh lục khảm lên hai cột đá pháp thuật gần lối vào.

Hai cột đá pháp thuật tỏa ra ánh sáng chói lóa, toàn bộ các cột đá pháp thuật khác bị kích hoạt cùng một lúc, sau đó lối vào lương đạo xuất hiện một vòng xoáy.

Ma Vương Khuẩn thả người nhảy vào vòng xoáy này, một giây sau thì đã thấy cô nhóc ấy xuất hiện trên lương đạo.

“Thú vị đấy.”

Vương Vũ suy tư sờ sờ cằm, sau đó hắn cũng nhảy vào theo.

Sau khi tiến vào lương đạo, Vương Vũ hỏi Ma Vương Khuẩn với vẻ kỳ lạ: "Sao ngươi lại có chìa khóa ở đây?”

“Nhận được từ nhiệm vụ chạy chân đó…” Ma Vương Khuẩn thuận miệng trả lời.

"Hơ." Vương Vũ bất ngờ cười cười nói: "Không ngờ đấy, hóa ra ngươi cũng không phải là không có tác dụng gì.”

“...”

Ma Vương Khuẩn không còn gì để nói, nói thế nào đi chăng nữa cô ta cũng là một cao thủ, thế mà ở trong mắt Vương Vũ lại chỉ là một tên rác rưởi ăn no chờ chết, con mợ nó chứ.

Sau khi vào được lương đạo rồi, tất cả đều trở nên đơn giản hơn rất nhiều.

Có kết giới pháp thuật bảo vệ, vô số quái trên chiến trường Thần Ma đều không thể tới gần hai người Vương Vũ, hai người đi từ chiến trường Thần Ma tới cứ điểm Thần Ma chỉ mất vẻn vẹn hai mươi phút, tiết kiệm được không ít thời gian.

Nhưng đúng lúc này, không biết từ lúc nào thông báo treo thưởng của thành Tội Ác và sảnh lớn của lính đánh thuê lại xuất hiện một nhiệm vụ.

Nội dung của nhiệm vụ này rất đơn giản.

Truy sát người chơi "Thiết Ngưu", giết một lần có thể nhận được một nghìn vàng.

Chú thích: Người này có trang bị cực phẩm, cực kỳ nguy hiểm, mọi người phải cẩn thận.

Người tuyên bố: Nặc danh.

Mọi người đều biết, thành Tội Ác là nơi chốn khỉ ho cò gáy điển hình của lũ điêu dân, người chơi nào mà không có bảy, tám kẻ địch thì thực sự cũng ngại chào hỏi người khác.

Có thù hận, tất nhiên sẽ có nghiệp vụ báo thù giùm người khác.

Vì lẽ đó mỗi ngày thông báo treo thưởng của thành Tội Ác và sảnh lớn của lính đánh thuê đều có vô số người tới cắm cọc chờ nhiệm vụ.

Thông báo truy sát Thiết Ngưu vừa được phát ra đã lập tức nhận được sự chú ý của mọi người.

Cái tên Thiết Ngưu này vẫn còn một chút tiếng tăm trong Trọng Sinh, một tháng trước đó, dù cho ở nơi biên thùy như thành Tội Ác này thì cũng có chút danh tiếng.

Trong game này tiếng tăm đến nhanh, nhưng đi thì cũng rất gấp, hơn một tháng rồi đám người Toàn Chân Giáo không có động tĩnh gì, cái tên Thiết Ngưu này cũng từ mới bắt đầu có chút danh tiếng đã chuyển thành hơi quen tai.

Thế nhưng càng là cái tên nghe hơi quen tai như vậy, lại càng khó mà xác định cho được.

Dù sao nếu mục tiêu có tiếng tăm quá lớn, người chơi bình thường nhất định sẽ ước lượng trình độ của mình rồi không dám bén mảng tới, nhưng nếu không có danh tiếng gì, đám người chơi lại hoài nghi tính chân thực của thông báo.

Mọi người cắm chốt ở đây chờ nhiệm vụ chẳng phải là vì muốn đánh rớt trang bị của người khác hay sao, chứ họ thiết gì mấy cái đồng vàng kia?

Truyền thuyết mà, luôn luôn ẩn chứa thành phần phóng đại, người nào chưa từng thực sự chứng kiến bản lĩnh của Vương Vũ thì khó ai mà tin tưởng cho được lại có một người chơi có thể lấy một địch một ngàn như vậy.

Bởi vậy trong mắt đám người chơi thành Tội Ác, Vương Vũ chẳng qua chỉ là một người chơi cao thủ hơi nổi tiếng mà thôi, người khác đồn hắn trâu bò đến mức nào thì cùng lắm cũng chỉ hơn người chơi bình thường một chút, không thể so sánh với các đại thần chuyên nghiệp khác được.

Cái loại cao thủ ban đầu nổi tiếng rồi sau lại lụi tàn thành người qua đường thế này, phần lớn đều có một vài trang bị cực phẩm nên oai được một thời gian, còn về phần thực lực thì… cũng chỉ có như vậy.

Mọi người đều là đoàn thể nhỏ, tất nhiên là không thể sợ hãi một tên võng hồng hết thời như vậy rồi.


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment