Trang 599# 2
Chương 1199: Rắn săn mồi
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
Vừa nhìn thấy trận thế này, Vương Vũ đã vội vàng lôi kéo Ma Vương Khuẩn rút về bên trong Thần Điện Hắc Ám.
Đùa à, đừng nói là nhiều quái cấp cao toàn cấp 100 như vậy, cho dù có là chó hoang cấp 1, bao vây bọn họ với số lượng đông đảo như vậy thì chỉ cần mỗi con cắn một phát cũng đủ để giết chết Vương Vũ rồi, trong tình huống này làm sao Vương Vũ dám xông ra ngoài nữa hắn chỉ đành trốn trong khu an toàn là Thần Điện.
"Hiện tại chúng ta phải làm sao bây giờ?"
Sau khi nhìn thấy trận thế bên ngoài, Ma Vương Khuẩn sợ hãi đến nỗi suýt chút nữa thì tè cả ra quần, cô ta chơi game lâu như thế rồi mà còn chưa từng nhìn thấy nhiều quái như vậy đâu.
Bây giờ bên ngoài thần điện đã bị vây chặt đến mức nước chảy cũng không lọt, Ma Vương Khuẩn chỉ có thể phó thác hy vọng lên người Vương Vũ.
Ở trong thần điện thì đương nhiên là an toàn rồi, nhưng bọn họ cũng không thể đợi cả đời ở đây được, làm thế chẳng phải là giam cầm biến tướng sao? Chơi game thôi mà, không đến mức như vậy chứ…
“Ta cũng không biết nữa…”
Thấy Ma Vương Khuẩn hỏi mình, Vương Vũ cũng lắc lắc tay tỏ ý hắn cũng không biết nên làm gì lúc này.
Dù sao Vương Vũ luôn thích dùng bạo lực để giải quyết vấn đề, những việc phải động não như vậy rất khi Vương Vũ cân nhắc tới, lúc này bên ngoài lại có nhiều truy binh như vậy, tất nhiên Vương Vũ chưa thể nghĩ ra biện pháp gì hay ho.
Nếu là bị NPC bình thường nhắm vào, Vương Vũ còn có thể đeo mặt nạ lên che dấu thân phận rồi chạy trốn, nhưng hiện giờ trên người Vương Vũ là thù hận cưỡng chế, muốn bắt đám truy binh này rời đi, biện pháp tốt nhất là chuyển thù hận lên người một người khác.
“Đúng rồi, chuyển dời thù hận!”
Nghĩ tới đây, Vương Vũ vui vẻ trong lòng, hắn vội vàng nói: "Chẳng phải là ngươi có con chuột kia sao, ngươi dùng nó dẫn đám truy binh đi đi.”
"Dẫn đi?" Ma Vương Khuẩn chỉ vào đám truy binh mênh mông vô bờ bến bên ngoài, cô ta nói: “Thời hạn của Chuột Dây Cót chỉ có năm phút đồng hồ, năm phút thì có thể dẫn đám truy binh này đi bao xa chứ?”
Chính xác, nhìn từ quy mô của đám truy binh thì năm phút cùng lắm chỉ có thể làm đám truy binh này quay đầu đi quay đầu lại một cái, đến lúc đó thực lực của đám quái này được gia tăng lên 20%, chẳng phải là càng khó chơi hơn hay sao?
"Nếu dẫn đi thì chỉ có thời gian là năm phút đồng hồ, nhưng nếu chuyển dời mục tiêu thì sao?”
Vương Vũ vuốt cằm đánh giá Ma Vương Khuẩn từ trên xuống dưới một phen rồi nói.
Ma Vương Khuẩn nghe vậy cả người run lên, cô ta vội vàng kêu: "Ngươi đừng có nằm mơ nhé!"
Mẹ nó, có trời mới biết thù hận của đám quái này đối với Vương Vũ sâu đến mức độ nào, nếu chỉ chết một lần thì cũng thôi, cô ta cũng không tiếc chút kinh nghiệm kia, nhưng nếu như đám quái này muốn truy sát đến cùng, làm thịt cô ta 180 lần thì chẳng phải là cô ta sẽ thiệt lớn sao?
Dân phong của thành Tội Ác này rất có thể là bị ảnh hưởng bởi đám quái ở đây.
"Nghĩ cái gì thế hả?!" Vương Vũ tiện tay vỗ một cái lên đầu Ma Vương Khuẩn rồi nói: "Ngưu huynh ta đây há lại là người bán đứng bạn bè như thế?”
Ma Vương Khuẩn ôm đầu, liếc xéo Vương Vũ rồi hỏi: “Thế ngươi muốn chuyển dời mục tiêu thù hận như thế nào?”
Lúc này, Vương Vũ móc Bản chép tay bị mất của Ẩn Giả ra đưa cho Ma Vương Khuẩn, hắn nói: “Ngươi cầm lấy bản chép tay này đi.”
“Chuyện này… ngươi có ý gì?” Ma Vương Khuẩn ngơ ra.
Vương Vũ giải thích: “Mục tiêu của ta là bản chép tay này, mục tiêu của đám quái bên ngoài lại là ta, nếu ta chết rồi thì sách cũng sẽ bị rơi mất, hiện tại ta đưa bản chép tay của ta cho ngươi, sau đó ta đi ra ngoài dẫn quái đi, hiện tại thù hận của chúng đều ở trên người ta, ngươi nhân cơ hội đó chạy trốn thật nhanh, hiểu không?”
“Ơ…” Một loạt câu nói như ra lệnh của Vương Vũ khiến Ma Vương Khuẩn càng ngu người hơn, cô ta sửng sốt mới nhận lấy bản chép tay, lờ mờ gật đầu nói: “Ta hơi hiểu rồi, dù sao đợi lát nữa ta cầm sách này về thành là được chứ gì.”
"Trẻ nhỏ dễ dạy!" Vương Vũ thoả mãn gật đầu, sau đó hắn đứng dậy muốn đi ra ngoài thần điện.
"Chờ chút đã!"
Lúc này, Ma Vương Khuẩn gọi Vương Vũ lại.
"Sao vậy? Cô còn chỗ nào không hiểu à?” Vương Vũ quay đầu hỏi.
"Không phải…” Mặt Ma Vương Khuẩn đỏ lên, cô nàng đưa con Chuột Dây Cót còn lại cho Vương Vũ rồi nói: “Ngươi cầm thứ này đi, tuy rằng năm phút cũng không nhiều nhưng ít nhất có thể giúp ngươi kiên trì thêm một lát.”
"Cảm ơn nhé!"
Vương Vũ cũng không khách sáo với Ma Vương Khuẩn, hắn nhận lấy Chuột Dây Cót rồi tiện tay bỏ vào túi đồ, sau đó “thắt khăn quàng đỏ” anh dũng kiên quyết vọt ra khỏi thần điện.
Ma Vương Khuẩn thất thần nhìn bóng lưng Vương Vũ rời đi, nhỏ giọng nói: "Chúng ta gặp nhau trong thành…”
…
Chỉ trong chốc lát hai người nấp vào thần điện, đám quái bên ngoài đã nhiều hơn lúc nãy không biết bao nhiêu lần, nhưng điều đáng mừng là hiện tại quy mô đám quái đã không tăng lên nữa.
Xem ra chung quy hệ thống cũng có chút giới hạn, ít nhất thì còn chưa vô liêm sỉ đến độ làm người chơi giận sôi gan.
Vương Vũ vừa ra khỏi thần điện, ánh mắt đám quái chờ bên ngoài đã đồng loạt trừng tới, nhất thời Vương Vũ cảm nhận được hàng nghìn, hàng vạn ánh mắt đầy vẻ thù hận.
Phải nói thật rằng, làm một nhiệm vụ thôi mà trêu chọc phải nhiều kẻ thù mạnh mẽ như thế, Vương Vũ không chỉ không thấy phiền muộn mà trái lại hắn còn có chút cảm giác thành công.
Chẳng trách đám người Toàn Chân Giáo lại trắng trợn không kiêng dè như vậy, suốt ngày trêu chó chọc mèo khắp nơi, hóa ra cảm giác trở thành đối thủ chung của mọi người cũng khá là tuyệt đấy chứ.
Đương nhiên, hiện tại cũng không phải lúc để tỏ ra đắc ý, sau khi Vương Vũ ra khỏi cửa lớn thần điện, hắn không hề do dự lập tức giương cánh ra bay về phía không trung.
Nhìn thấy Vương Vũ muốn bay đi, đám truy binh đứng trên mặt đất cũng không chịu yếu thế lập tức giương cánh bay lên theo, chỉ trong một thoáng toàn bộ bầu trời đã tối sầm cả lại.
Trang Tử có một câu nói rất đúng, khi con chim Bằng ấy vỗ cánh bay lên cao, hai cánh nó lớn như đám mây che cả bầu trời, câu này tuyệt đối là để hình dung cảnh tượng hiện tại.
Sau khi bay lên trên không trung, không có sự che chở của thần điện, đám quái lập tức như ong vỡ tổ, đổ về đây từ bốn phương tám hướng.
Vương Vũ thấy thế khẽ mỉm cười, cơ thể hắn lóe lên, cả người hạ thấp xuống năm mét, ngay sau đó hắn lao vút xuống dưới, dựa vào thời gian vô địch hắn gắng gượng vượt qua đòn tấn công vô số tầng lớp để đột phá khỏi vòng vây của truy binh, vô số truy binh giảm tốc độ không kịp vồ hụt rồi va vào nhau làm cả trận hình rối tung lên.
Sau đó Vương Vũ lại gương hai cánh ra, thừa dịp truy binh phía sau hỗn loạn, bay vụt về phía thần điện trên mặt đất.
Những truy binh này đều là hệ thống Al ngốc nghếch, hiện nay mệnh lệnh trong đầu chúng chỉ có một mục tiêu thù hận, bởi vậy sau khi cơn hỗn loạn qua đi rất nhanh chúng đã chỉnh đốn lại được đội hình, tiếp tục đuổi từ trên xuống.
Chỉ trong vòng mấy nhịp thở, đám truy binh đã theo sát phía sau Vương Vũ bay tới đỉnh thần điện.
Vương Vũ không chút hoang mang, dẫn theo đám truy binh phía sau mông bay vòng quanh thần điện một vòng.
Sự thực chứng minh, người bị đuổi giết luôn luôn nắm giữ quyền chủ động phương hướng, trong tình huống truy binh không có tốc độ bằng mình, bay vòng quanh kiến trúc tuyệt đối là chiêu hữu dụng hơn chiêu ngốc nghếch xông về phía trước.
Do số lượng truy binh quá đông, khi chúng bay vòng quanh kiến trúc sẽ tập hợp thành từng cánh quân theo bản năng, bây giờ đội ngũ truy binh bay phía sau Vương Vũ trông y hệt một con rắn săn mồi.
Vương Vũ bay vòng quanh thần điện xong xoay người một cái, con “rắn săn mồi” phía sau chỉ hơi nhúc nhích mà thôi, lần thứ hai Vương Vũ cúi gập người xuống, đầu “rắn săn mồi” lập tức cắn vào thân rắn, một cơn hỗn loạn nữa lại đến.
"Khà khà!"
Vương Vũ cười âm hiểm, hắn thu lại đôi cánh sau lưng, dùng một chiêu Lôi Đình Cước đáp đất vững vàng.
Sau khi đánh tan vòng vây của đám truy binh, cứ điểm Thần Ma có thể nói là một vùng đất bằng phẳng, Vương Vũ không do dự gì lập tức kích hoạt khinh công dẫn theo vô số truy binh phía sau chạy té khói.
Thấy Vương Vũ dẫn theo đám truy binh rời đi, lúc bấy giờ Ma Vương Khuẩn mới dám đi từ trong thần điện ra ngoài, sau đó cô ta kích hoạt Tiềm Hành rồi chạy về phía cửa lương đạo.