Trang 600# 1
Chương 1200: Nửa đường nhảy ra một Trình Giảo Kim
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
Tốc độ di chuyển bằng Khinh Công của Vương Vũ được tăng lên còn cao hơn tốc độ di chuyển Phi Hành được tăng cường, cái này mà chạy thì chỉ có một chữ "Nhanh!"
Vừa nãy suýt nữa Vương Vũ đã bị quái vật của trận doanh Quang Minh bao vây thành bánh chưng rồi, nguyên nhân chủ yếu là do đám quái vật đến từ bốn phương tám hướng, Vương Vũ có chạy nhanh hơn nữa cũng không thể chịu đựng nổi một vòng bao vây chặn đánh của quái vật.
Bây giờ thì hay rồi, tất cả quái vật tập trung ở cùng một chỗ, tuy nhìn qua rất khủng bố, nhưng về phương diện khác mà nói, độ khó khăn khi Vương Vũ chạy trốn lại giảm xuống rất nhiều.
Phải biết, tốc độ chạy trốn của Vương Vũ vượt qua tốc độ của những tên đang truy đuổi hắn, bây giờ tất cả những quái này tập trung hết ở cùng một chỗ, đi theo đằng sau Vương Vũ không thể tiến hành bao vây chặn đường được, cứ như vậy về cơ bản sẽ mất đi ưu thế về số lượng.
Nguyên nhân chính vì như vậy, lúc này Vương Vũ chạy điên cuồng như sắp mất mạng, mà đám đuổi theo kia đi sau mông Vương Vũ chỉ có phần ăn đất.
Vì đám truy binh đều ở đằng sau, đằng trước cũng không còn kẻ thù nữa, Vương Vũ cũng bớt được những động tác nhảy lên nhảy xuống, tiêu hao Khinh Công lại hạ xuống mức thấp nhất.
Dưới sự dẫn dắt của Vương Vũ, một đám truy binh cách lối ra càng ngày càng xa, có lẽ giờ này Ma Vương Khuẩn đã rời khỏi cứ điểm Thần Ma rồi.
Vương Vũ dẫn theo đám truy binh chạy một vòng thật lớn, quay đầu lại lập tức chạy về phía cửa vào của lương đạo.
Dù sao bây giờ Vương Vũ cũng đã cấp bậc 60, 10% kinh nghiệm cũng không phải con số nhỏ, nếu có thể không chết thì đương nhiên Vương Vũ sẽ không buông tha cho hy vọng sống sót cuối cùng.
Vừa nãy mục đích của Vương Vũ là dẫn dắt những quái vật này rời khỏi, cho nên chạy chỉ để dẫn theo đám truy binh sau lưng cho nên tốc độ cũng không chạy hết sức, bây giờ mục đích của Vương Vũ là bỏ rơi truy binh, vì thế hắn kích hoạt tất cả tốc độ, không bao lâu đã bỏ rơi truy binh đằng sau đến mức không còn chút bóng dáng.
Đương nhiên rồi, tốc độ tăng lên, tiêu hao của Khinh Công cũng vô cùng cao, khi Vương Vũ sắp sửa chạy đến cửa ra của lương đạo, thì giá trị Khinh Công đã cạn kiệt thấy đáy.
Nhưng mà đúng vào lúc này, ngay phía trước Vương Vũ lại xuất hiện một đám người đông nghìn nghịt.
"Bà mẹ nó! Tại sao đằng trước cũng có truy binh thế hả?"
Nhìn thấy bóng dáng đứng chặn đường ở đằng trước, Vương Vũ còn tưởng rằng là truy binh của những quái vật kia, không nhịn được kinh ngạc.
Ngay khi Vương Vũ cho rằng mình chỉ còn duy nhất một con đường chết, từ đằng trước truyền đến một tiếng gào thét: "Hắn chính là Thiết Ngưu!"
Vương Vũ nghe thấy giọng nói này mới kịp phản ứng lại, hóa ra người đang đứng chặn đường kia là người chơi.
"Là người chơi thì dễ làm hơn rất nhiều rồi..."
Sau khi biết được người chặn đường không phải quái vật, Vương Vũ thở phào một hơi nhẹ nhõm, đang định chạy tiếp, nhưng còn chưa đi được mấy bước, Vương Vũ đột nhiên cảm thấy sát ý đến từ người chơi đứng trước mặt.
Nói thì chậm, nhưng khi đó mọi việc xảy ra rất nhanh, Vương Vũ vội vàng dừng bước, lui về phía sau mấy bước.
"Soạt soạt soạt!"
Cùng lúc đó, từng dãy mũi tên như bay vụt bắn ra, rơi xuống chỗ Vương Vũ vừa mới đứng.
Vương Vũ nhìn thấy thế, trong lòng không nhịn được vừa sợ vừa giận, cũng ý thức được mục đích của đám người kia.
Mẹ nó, chẳng lẽ hắn đây là vừa mới rời khỏi miệng hổ, đã lại rơi vào hang sói sao, dựa vào tính cách của người chơi thành Tội Ác mà nói, nhân lúc cháy nhà đi hôi của chắc chắn là không hề kỳ quái chút nào cả.
Nghĩ đến đây, Vương Vũ không nhịn được cau mày kêu lên với người đứng trước mặt: "Các vị đây là định làm gì hả?"
Quả nhiên, nghe thấy lời nói của Vương Vũ, Hồng Lang cười híp mắt đi ra từ trong đám người, đáp lời: "Không định làm gì cả, chỉ là muốn lão đại Thiết Ngưu để lại chút tiền phí qua đường mà thôi."
"Là ngươi?" Vương Vũ không lâu trước đây vừa mới đánh nhau trực diện với Hồng Lang, lúc này đương nhiên không thể không nhận ra được, sau khi nhìn thấy Hồng Lang, Vương Vũ nhất thời phản ứng lại.
Hóa ra những người chơi này đều là người do Dã Lang Đoàn dẫn đến.
Thảo nào Vô Kỵ thường nói chuyện tốt phải cố gắng mà làm, chuyện xấu phải làm đến tận cùng, không thể tưởng tượng được chính lòng tốt của bản thân hắn khi cho những tên khốn này một con đường sống, những tên khốn này vừa xoay người đã lập tức ngáng chân hắn rồi.
"Còn không phải ta sao?" Hồng Lang cười đắc ý nói: "Lão đại Thiết Ngưu, chúng ta lại gặp mặt rồi nhỉ, ha."
Thấy Hồng Lang bộ dạng kẻ đê tiện đạt được mục đích như vậy, Vương Vũ mặt tối sầm lại, hỏi: "Ngươi còn dám xuất hiện trước mặt ta, có phải vừa nãy ta dạy dỗ ngươi còn chưa đủ phải không?"
"Đủ, đủ chứ, làm sao lại không đủ được." Hồng Lang làm bộ giả vờ sợ hãi rụt lại thân thể về phía sau, sau đó lại đứng thẳng người khiêu khích cười nói: "Anh nhìn xem ta dẫn theo nhiều anh em như vậy, giống như loại người chỉ nhớ ăn không nhớ đánh hay sao?"
Ý đồ của Hồng Lang rất rõ ràng, ông đây mười người không đánh lại ngươi, bây giờ lại thêm mấy trăm mấy nghìn người nữa, cũng không tin ngươi có thể giết sạch tất cả mọi người.
"Hừ!" Vương Vũ nhìn thoáng qua vô số người chơi đứng sau lưng Hồng Lang, hừ lạnh một tiếng nói: "Chỉ dựa vào các ngươi thôi mà cũng đòi ngăn cản được ta sao?"
"Không dám... Không dám." Hồng Lang cười khẽ, vỗ tay phát ra tiếng, sau đó hai người Tiêu Thái Lang và Hôi Lang kẹp một người từ trong đám người đi ra.
Người kia thân hình thấp nhỏ, giờ phút này trông giống như con Corgi bị xách cổ lơ lửng giữa trời, thấy Vương Vũ nhìn sang, vì để che giấu xấu hổ, hai chân ngắn cũn còn giãy giụa đạp đạp mấy cái.
Cảnh tượng này làm sao lại giống như...
Người chơi bị xách lên kia, chính là Ma Vương Khuẩn.
"Thật... Thật xin lỗi." Ma Vương Khuẩn nhìn thấy Vương Vũ, ngượng ngùng cúi thấp đầu.
Vương Vũ nâng trán suy sụp: "Tại sao ngươi lại bị bọn chúng bắt được vậy?"
"Hì hì!" Không đợi Ma Vương Khuẩn trả lời, Hồng Lang cười hì hì nói: "Ngươi có biết hay không, chúng ta đã đợi ngươi ở đây lâu lắm rồi."
Đây cũng không phải đám người Hồng Lang thông minh biết được Vương Vũ sớm muộn gì cũng sẽ quay lại, cho nên lựa chọn ôm cây đợi thỏ, mà chính là bên trong cứ điểm thần và ma có quá nhiều quái vật, đám người Hồng Lang đông người mục tiêu lớn, thật sự là không xông vào được, đứng đợi ở chỗ này cũng là chuyện không thể tránh được, không nghĩ tới thật sự đúng là đợi được Vương Vũ và Ma Vương Khuẩn quay lại.
Dựa vào bản lĩnh của Vương Vũ, tuy nói rằng còn chưa đến mức khoa trương như một người đánh nghìn vạn người, nhưng nếu Vương Vũ thật sự muốn trốn chạy mà nói, cho dù lúc này có đối mặt với cao thủ của các công hội lớn đi chăng nữa cũng có thể đi đến tự do, huống chi chỉ là một đám lưu manh côn đồ.
Mà bây giờ Ma Vương Khuẩn lại đang ở trong tay đám người Hồng Lang.
Trong game, chỉ vẻn vẹn một tính mạng đương nhiên giá trị còn kém xa trang bị, nhưng nếu Ma Vương Khuẩn chết, đạo cụ nhiệm vụ trên người chắc chắn cũng sẽ rơi xuống, như vậy chẳng phải cái được không bù được cái mất sao?
Huống hồ truy binh đằng sau cũng càng ngày càng gần, cho dù Vương Vũ có bản lĩnh cứu được Ma Vương Khuẩn từ trong tay mấy chục quân, nhưng truy binh đằng sau cũng sẽ không cho hắn có thời gian làm chuyện đó.
Suy nghĩ một lát, Vương Vũ tiện tay lấy ra một túi tiền nói với Hồng Lang: "Được, lần này ta nhận thua rồi, mười nghìn vàng này ngươi cầm lấy đi, thả bạn bè của ta ra."
Tuy tỷ giá hối đoái của vàng càng ngày càng thấp, nhưng mười nghìn vàng cũng không phải là con số nhỏ, tốn nhiều tiền như vậy mua một mạng người trong game, tuyệt đối là vượt quá giá trị thật rồi.
"Mười nghìn vàng?"
Nhưng mà Hồng Lang nhìn cũng không thèm nhìn tiền trong túi của Vương Vũ, cũng không chấp nhận giao dịch, mà chỉ châm chọc nói: "Lần này chúng ta đi tới đây đông người như vậy, mười nghìn vàng chia đều ra thì mỗi người còn chẳng được đến một vàng, ngươi đang phát tiền cho ăn mày đấy à?"
"Ồ? Vậy các ngươi cảm thấy cần phải bao nhiêu mới đủ?" Thấy bộ dạng Hồng Lang như vậy, Vương Vũ cũng không tốt tính nữa, thu lại túi tiền nhét vào trong túi, lạnh lùng hỏi.
"Không nhiều đâu!" Hồng Lang đánh giá Vương Vũ một cái nói: "Để lại tất cả trang bị trên người ngươi là được! Tiết kiệm chúng ta đỡ phải tự mình ra tay."
Nói đến đây, Hồng Lang dừng một chút lại nói: "Trang bị là vật ngoài thân mà thôi, giữ lại mạng, sớm hay muộn gì cũng có thể làm ra được mà."