Trang 618# 2
Chương 1237: Cao thủ quyết đấu
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
"Chiến thần Ninh Tĩnh Trí Viễn!"
Khán giả vừa nghe thấy cái tên này, lại sôi trào lên.
Dù sao cũng là giải thi đấu chuyên nghiệp, luôn có thể gây ra cho người xem đủ loại vui mừng lo sợ, không thể ngờ được, trận đấu lần này không chỉ có Pháp thần, mà ngay cả Chiến thần cũng mời được rồi.
Chiến thần và Pháp thần, rốt cuộc ai mạnh hơn, đây chính là một câu hỏi chưa có lời giải trong lòng tất cả người chơi.
Thế nhưng hai vị cao thủ này chỉ cần nhìn tên cũng biết, quan hệ tuyệt đối không tầm thường, qua nhiều năm như vậy, người chơi chưa từng nghe nói qua, ai từng đánh bại ai bao giờ.
Thật ra trên diễn đàn có rất nhiều suy luận, nhưng mà chuyện ai mạnh ai yếu trong lòng mỗi người đều có sự thiên vị của riêng mình, không có chứng cớ để suy luận chỉ có thể dẫn đến cãi nhau.
Cho nên rất nhiều người chơi lâu năm nằm mơ cũng muốn hai vị cao thủ cấp truyền thuyết này đánh nhau một trận chân chính.
Không ngờ, tại trận thi đấu hôm nay, giấc mơ đã trở thành sự thật.
"Ây da...." Vương Vũ nhìn thấy Ninh Tĩnh Trí Viễn trên đài, bất ngờ nói: "Đây không phải là người đó sao? Tên gì ấy nhỉ?"
"Hừm!"
Vương Vũ vừa nói dứt lời, khán giả chung quanh lập tức đồng loạt quay qua nhìn, trong mắt tràn đầy tức giận.
"Chiến thần Ninh Tĩnh Trí Viễn đó! Mấy ngày trước vừa gặp rồi!"
Nhìn thấy ánh mắt như muốn giết người của khán giả chung quanh, mọi người cạn lời nói: "Lão Ngưu ngươi có thể đừng nói những lời như vậy hay không? Làm như chúng ta không có một chút khiêm tốn nào cả."
"À..." Vương Vũ không quan tâm ánh mắt mọi người, lẩm bẩm nói: "À, đúng là hắn ta... ta nhớ... hắn ta từng muốn khiêu chiến với ta mà, rất dũng cảm."
"..."
Đám người Toàn Chân Giáo hết lời để nói, vội vàng giải thích với khán giả chung quanh: "Chúng ta không quen hắn..."
Trên lôi đài, trận đấu đã bắt đầu.
Nhưng mà hai người đó cũng không ra tay ngay, Không Màng Danh Lợi lạnh lùng trừng mắt nhìn Ninh Tĩnh Trí Viễn nói: "Ngươi lại dám ra tay với ta sao?"
"A Trà, đừng hiểu lầm..." Ninh Tĩnh Trí Viễn mang vẻ mặt sốt ruột nói: "Hiện tại ta đang nhận tiền làm việc mà."
"Hừ!" Không Màng Danh Lợi hừ lạnh nói: "Nhận tiền làm việc, ta lại thấy là do bị hồ ly tinh mê hoặc tâm hồn thôi."
Nghe thấy lời Không Màng Danh Lợi nói, khán giả lập tức yên tĩnh lại. Trời má, xem một trận đấu thôi mà còn có thu hoạch ngoài ý muốn.
"Đờ mờ! Có chuyện hay nghe này."
Vương Vũ mang vẻ mặt hóng hớt hề hề trừng mắt nhìn hai người trên trận đấu, lỗ tai dựng cả lên.
Ninh Tĩnh Trí Viễn muốn sụp đổ nói: "A Trà, hiện tại đang là hiện trường trực tiếp..."
"Hừ!" Không Màng Danh Lợi giơ pháp ngăn lại, lạnh lùng nói: "Một khi đã như vậy, hãy bớt nói nhảm đi chúng ta dùng thực lực để nói chuyện đi!"
Sắc mặt Ninh Tĩnh Trí Viễn căng thẳng, hai tay nắm chuôi kiếm vung mạnh lên. Một luồng đấu khí từ trên thân kiếm của Ninh Tĩnh Trí Viễn phát ra, bổ vào Đóng Băng Ấn.
"Rầm!"
Một tiếng vang nhỏ, Đóng Băng Ấn va chạm với Đấu Khí Trảm, khiến Đấu Khí Trảm bị đông lại thành hình trăng lưỡi liềm, nhưng Đóng Băng Ấn cũng bị chắn lại.
Trong lúc Ninh Tĩnh Trí Viễn đánh ra Đấu Khí Trảm, tay phải của Không Màng Danh Lợi cũng đã ngưng tụ xong ma pháp. Nàng nhấc pháp trượng lên, một tia chớp lớn cỡ thùng nước từ trên trời giáng xuống, đập về phía Ninh Tĩnh Trí Viễn.
Ninh Tĩnh Trí Viễn vẫn còn đang trong trạng thái cương cứng sau khi đánh ra Đấu Khí Trảm, muốn tránh né đương nhiên không kịp. Thời điểm hắn ta sắp bị Bạo Lôi Thuật của Không Màng Danh Lợi đánh trúng, Ninh Tĩnh Trí Viễn không thu kiếm về mà thuận thế đánh lên trên, đánh ra một chiêu Thăng Long Trảm.
Thăng Long Trảm là một kỹ năng đánh vào khoảng không, cho nên lúc đánh ra cần nhảy về phía trước một chút, bởi vậy sẽ di chuyển vị trí một cự ly ngắn.
Nhưng chỉ chút khoảng cách đó thôi cũng vừa đủ tránh thoát được Bạo Lôi Thuật.
"Oaaaa!"
Thân pháp tránh thoát kỹ năng đặc sắc như vậy khiến khán giản nhìn tới mê mẩn.
"Thật là lợi hại!"
Thấy Ninh Tĩnh Trí Viễn dùng kỹ năng Thăng Long Trảm tránh thoát vào thời khắc mấu chốt, ngay cả Vương Vũ cũng thấy sửng sốt.
Trong Trọng Sinh, nghề nghiệp cận chiến, nhất là kỹ năng của Chiến sĩ đều bị thiết lập thời gian đông cứng rất dài. Nhưng người chơi có thể dựa vào tư thế khác biệt để phóng thích kỹ năng, sau đó tiến hành liên kích, như vậy có thể xóa bỏ thời gian đông cứng của một kỹ năng trước và thời gian chuẩn bị của kỹ năng sau.
Ví dụ như Va Chạm sau đó là Toàn Phong Trảm, chính là lợi dụng nguyên lý này.
Đấu Khí Trảm rồi đến Thăng Long Trảm vốn không phải kỹ xảo gì quá cao, nhưng có thể lợi dụng cự ly ngắn của Thăng Long Trảm né tránh công kích ngay vào lúc này, loại thao tác đạt tới cực hạn này chắc chắn là phản ứng bản năng.
Một người chơi có thể làm ra loại phản ứng bản năng này, trên cơ bản sẽ giống như cao thủ quyền pháp như Vương Vũ, thân thể sẽ theo bản năng làm ra hành vi chống đỡ công kích người khác, là một loại cảnh giới cực cao.
Chơi trò chơi có thể chơi tới cảnh giới này, quả thực khiến Vương Vũ mở rộng tầm mắt, không hổ là Chiến Thần trong truyền thuyết, quả nhiên có vài phần bản lĩnh.
Không Màng Danh Lợi thấy Ninh Tĩnh Trí Viễn bay lên không, thì không chút hoang mang, pháp trượng chỉ vào mặt đất, phóng một chiêu Băng Kính Thuật ngay dưới chân Ninh Tĩnh Trí Viễn.
Chỉ cần Ninh Tĩnh Trí Viễn vừa rơi xuống đất, chắc chắn sẽ bị đông lại.
Nhưng dường như Ninh Tĩnh Trí Viễn đã sớm dự đoán được Không Màng Danh Lợi sẽ đánh ra một chiêu như vậy, nên hai tay hắn ta túm lấy kiếm ở giữa không trung, chúc mũi kiếm xuống, phóng ra một chiêu Băng Sơn Kích.
Băng Sơn Kích có khoảng cách di chuyển vi trí là 500 mã, mà khoảng cách giữa Không Màng Danh Lợi cũng chỉ từng đó. Ninh Tĩnh Trí Viễn lướt qua Băng Kính Thuật dưới chân, đâm về phía Không Màng Danh Lợi.
"Rầm!"
Ninh Tĩnh Trí Viễn đáp xuống đất, Không Màng Danh Lợi lại nhẹ nhàng bay bay giống như cọng lông chim bị thổi đi.
Cùng lúc đó, dưới chân Ninh Tĩnh Trí Viễn xuất hiện một ma pháp trận quái dị.
Họa Địa Vi Lao!!!! (Giới hạn phạm vi hoạt động)
Ninh Tĩnh Trí Viễn thấy thế nhướn mày, không nói hai lời, vùi đầu Va Chạm về phía Không Màng Danh Lợi.
Lúc này, đương nhiên Không Màng Danh Lợi đang ở bên rìa lôi đài, không thể lui về phía sau, nên thân hình nàng chợt lóe, xuất hiện phía sau lưng Ninh Tĩnh Trí Viễn, nâng tay chuẩn bị công kích.
Mà hai tay Ninh Tĩnh Trí Viễn mở ra, đánh một chiêu Toàn Phong Trảm xoắn giết về phía Không Màng Danh Lợi.
Thời khắc chỉ mành treo chuông, một vòng phòng hộ màu lam giống như vỏ trứng gà bao bọc lấy Không Màng Danh Lợi.
Lá chắn ma pháp!
"Rầm rầm rầm..."
Cự kiếm của Ninh Tĩnh Trí Viễn không ngừng nện lên lá chắn ma pháp của Không Màng Danh Lợi, phát ra âm thanh chấn động lòng người.
"Rầm!"
Cuối cùng sau khi Toàn Phong Trảm của Ninh Tĩnh Trí Viễn kết thúc, "vỏ trứng" bên ngoài Không Màng Danh Lợi cũng bị công kích Ninh Tĩnh Trí Viễn đánh nát.
Ninh Tĩnh Trí Viễn nâng tay đánh một kiếm về phía cổ Không Màng Danh Lợi. Hai tay Không Màng Danh Lợi kéo một cái, một luồng sáng màu xanh hiện ra đón lấy công kích của Ninh Tĩnh Trí Viễn, mà bản thân nàng cũng bay ra sau mấy thước, kéo dài khoảng cách với Ninh Tĩnh Trí Viễn.
Toàn trường lặng ngắt như tờ.
Cái gì gọi là cao thủ so chiêu? Cái gì gọi là quyết đấu cấp Thần?
Biểu hiện của hai người trên đài phải nói là vô cùng nhuần nhuyễn.
Không Màng Danh Lợi và Ninh Tĩnh Trí Viễn đã giao thủ mấy hiệp, tình huống trên đài có thể nói là cực kỳ nguy hiểm.
Hai người đều là cao thủ đệ nhất, đều có thực lực giết chết đối phương trong một giây.
Một lượt đánh nhau vừa rồi, bất kể ai trong hai người chỉ cần phản ứng chậm hơn nửa nhịp, rất có thể sẽ bị đối phương túm lấy sơ hở, đánh một bộ liên chiêu xuống đài.
Tuy rằng lúc Vương Vũ đối chiến với Băng Thanh Ngọc Kiệt, cũng vô cùng kịch liệt, nhưng chơi võ thuật với chơi trò chơi vẫn là khác nghề như cách núi.
Mọi người xem hai người Vương Vũ chiến đấu, chỉ thuần túy là xem náo nhiệt, không thể khiến mọi người lạc vào cảnh giới kỳ lạ.
Theo cảm quan mà nói, vẫn là kỹ năng trong trò chơi có thể làm cho mọi người cảm thụ một cách trực quan hơn về các thao tác giữa các cao thủ.