Trang 619# 1
Chương 1238: Chiến đội thành Dư Huy bi thảm
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
Suy cho cùng cũng là cuộc chiến đấu giữa những cao thủ chuyên nghiệp, trông đẳng cấp hơn tổ đội nghiệp dư không biết bao nhiêu lần.
Đặc biệt là chiến thuật vô liêm sỉ của chiến đội nào đó, so sánh với nhau, đây mới thực sự là thao tác nên có trong một giải đấu đúng nghĩa.
Ngay lúc mọi người đang cảm thán về thực lực của hai người trên sàn đấu thuận tiện khinh bỉ đám người Toàn Chân Giáo một phen, Không Màng Danh Lợi căm tức nhìn Ninh Tĩnh Trí Viễn rồi nói: “Ngươi muốn ra tay với ta thật sao?”
Ninh Tĩnh Trí Viễn chần chừ một lát mới trả lời: “Nếu đã ở trên sân thi đấu rồi thì ta chính là một người với thân phận khác… ta nhất định phải dốc hết sức mình mà chiến đấu tới cùng, đây là trách nghiệm và cũng là nghĩa vụ của ta.”
“Vậy thì ngươi cứ ôm lấy cái nghĩa vụ của ngươi đi!” Không Màng Danh Lợi tức giận thu pháp trượng lại, cô ta thả người nhảy xuống khỏi sàn đấu, chỉ để lại một mình Ninh Tĩnh Trí Viễn đang nghệt mặt nhìn theo.
“Ơ…”
Nhìn thấy cảnh này, tất cả mọi người đều cảm thấy cực kỳ bất ngờ.
“Thế là xong rồi á? Có ra sao thì cũng phải quyết định thắng bại đã chứ!”
“Đúng đúng! Mới đánh được có một nửa mà đã không đánh nữa, thế thì có khác gì viết đoạn kết của tiểu thuyết cụt lủn như JJ thái giám đâu.”
Nhất thời đám khán giả bắt đầu bàn tán xôn xao một cách rất khó chịu.
Vô Kỵ cũng thở dài không thôi nói: “Phụ nữ ấy à, thực sự là không hợp tham gia thi đấu chút nào.”
“Ngươi vừa nói gì?” Dương Na và Linh Lung Mộng sầm mặt lại nhìn Vô Kỵ với vẻ tức giận.
Vô Kỵ vội vàng nói: “Ta nói phụ nữ như cái cô Không Màng Danh Lợi kia ấy, quá cảm tính, luôn để tâm trạng chen vào cuộc thi đấu, người phụ nữ như vậy chính là một quả bom hẹn giờ không thể đoán trước được, tính uy hiếp cực lớn, nó mà nổ vào người ai thì khỏi nói rồi, còn các cô á, các cô không giống cô ta.”
“Hừ!”
Nghe Vô Kỵ giải thích như vậy xong, hai người Dương Na và Linh Lung Mộng mới thỏa mãn.
Nhưng Vương Vũ đang đứng bên cạnh lại sáp tới nói chen vào: “Ý của ngươi là hai cô ấy không giống phụ nữ chứ gì?”
“Thật không?” Hai người Dương Na và Linh Lung Mộng mỗi người tóm chặt lấy một cái tai của Vô Kỵ mà véo thật mạnh.
Vô Kỵ kêu la oai oái: “Lão Ngưu đê tiện kia, ta có thù oán gì với nhà ngươi!”
Sau khi Không Màng Danh Lợi rút khỏi sàn đấu, chiến đội Huyết Sắc đã mất nốt niềm hy vọng cuối cùng.
Chiến đội Huyết Sắc vốn đã bị trọng thương, rồi lại gặp phải chiến đội Thiên Long đang sẵn sàng ra trận, không còn người chống đỡ cuối cùng nên kết cục của họ hoàn toàn có thể tưởng tượng được.
Cho dù là hiệp đoàn chiến cuối cùng cũng không thể cứu vãn được điều gì.
Chiến đội Thiên Long có hai cao thủ là Lôi Công Đáng và Ninh Tĩnh Trí Viễn nên đã dễ dàng đánh cho chiến đội Huyết Sắc một trận tơi bời khói lửa.
…
Cả đám người Huyết Sắc Chiến Kỳ đã bị đuổi về nhà ngay từ trận đầu tiên, nhưng bi thảm nhất lại là khán giả đang theo dõi cuộc chiến tại hiện trường.
Tỉ lệ bồi thường 1:2 đó…
Mọi người đã bị đám người kia chơi một vố cực năng.
Chỉ có đám người Toàn Chân Giáo là hưng phấn không thôi, cả đám vui vẻ thốt lên: “Lão Kỳ đúng là anh em tốt của chúng ta, cố tình thua thảm như vậy để cho chúng ta kiếm được tiền, hôm nào nhìn thấy hắn ta nhất định phải mời uống rượu mới được.”
“Không cần phải đợi đến hôm nào, hôm nay thi đấu xong mời luôn là được.”
Đúng lúc này, một giọng nói quen thuộc vang lên phía sau lưng đám người Toàn Chân Giáo.
Cả đám vội vã quay đầu lại, chỉ thấy Huyết Sắc Chiến Kỳ đang đứng sau lưng mọi người với một vẻ rất chi là cô đơn, nhưng tâm trạng hắn ta lại không tan nát như mọi người tưởng tượng.
“Nào nào nào, lão Kỳ ngươi ngồi đi!” Con ngoan trò giỏi Ký Ngạo vất vả lắm mới thắng được một trận, tâm trạng đang yêu đời, hắn ta vội vàng dịch mông sang một bên, nhường chỗ cho Huyết Sắc Chiến Kỳ ngồi xuống.
Huyết Sắc Chiến Kỳ cũng không khách sáo, hắn ta tiện thể ngồi ngay chính giữa đám người Toàn Chân Giáo.
“Sao rồi? Kiếm được không ít chứ hả.” Huyết Sắc Chiến Kỳ cười híp mắt hỏi đám người Toàn Chân Giáo.
Tuy rằng đám người Toàn Chân Giáo này không biết xấu hổ, nhưng họ vẫn rất tôn trọng nghĩa khí, trong tình huống này mà họ lại đặt cược chiến đội Huyết Sắc thua thì quả thật là có hơi không phải đạo.
Nghe Huyết Sắc Chiến Kỳ hỏi như vậy, cả đám vội vã lúng túng cười nói: "Ha ha ha! Làm gì có, làm gì có, thật ra chúng ta cũng đặt cược các ngươi thắng mà!”
"Ha ha!"
Huyết Sắc Chiến Kỳ cười nói: "Được rồi được rồi, ta lại còn không hiểu đám người các ngươi nữa hay sao, tình huống của chiến đội chúng ta chúng ta cũng biết, nếu đổi lại là ta, ta cũng sẽ không cược mình thắng.”
“Thế ngươi cược bao nhiêu?” Vô Kỵ cười tủm tỉm hỏi.
Huyết Sắc Chiến Kỳ cười gian nói: "Khà khà, cá cược đều là do ta mở ra, ngươi nghĩ sao?”
“...”
Cả đám Toàn Chân Giáo sửng sốt một lát rồi lập tức thở dài nói: “Ngươi hư đốn mất rồi.”
“Giảm tổn thất xuống mức thấp nhất thôi mà, chẳng phải là học các ngươi đó sao?” Huyết Sắc Chiến Kỳ cười khổ nói: "Cứ như thế, chiến đội chúng ta sẽ có tiền chiêu mộ thêm mấy cao thủ.”
"Nén bi thương đi." Vô Kỵ vỗ vai Huyết Sắc Chiến Kỳ rồi an ủi hắn ta.
Đây chính là nguyên nhân vì sao Toàn Chân Giáo không chơi công hội lớn.
Công hội lớn nhìn thì có vẻ người đông thế mạnh, xưng bá một phương, nhưng bên trong khó xử đến mức nào thì chỉ có bản thân mới biết được.
Toàn Chân Giáo chỉ có mười mấy người, kiếm được ít tiền thì chia chác một hồi, mọi người đều có thu hoạch nhất định, nhưng công hội lớn nhiều người như vậy, họ có nắm trong tay nhiều tiền đến mấy đi chăng nữa cũng không thể chia chác theo kiểu 50/50, cuối cùng tiền kiếm được đều đổ vào việc xây dựng công hội.
Nhọc lòng mất sức, lại còn chẳng kiếm được miếng nào… Đám người Toàn Chân Giáo này còn lâu mới làm chuyện đó.
Trên sàn thi đấu, cuộc chiến vẫn còn đang tiếp diễn.
Cuộc tranh tài giữa những cao thủ chuyên nghiệp luôn đơn giản và trực tiếp, phần lớn các vòng đấu solo chỉ cần xảy ra một sơ hở là có thể quyết định thắng bại.
Cũng chỉ có thi đấu đoàn thể mới chậm trễ một ít thời gian.
Có điều nói tóm lại, giải đấu tiến triển khá là thuận lợi, thi đấu liên tục từ buổi sáng tới mười giờ tối, cuộc tranh tài giữa những tổ đội chuyên nghiệp cuối cùng đã kết thúc, mười lăm chiến đội thăng cấp ngày mai thi đấu.
Trong đó, đội ngũ của Kiếm Chỉ Thương Khung với nền tảng không vững, độ rèn luyện với cao thủ không đủ, bởi vậy tuy rằng thực lực của đội viên khá mạnh nhưng họ vẫn bị chiến đội Ám Nguyệt thắng thảm ở trận thứ ba.
Tới đây, ba chiến đội của thành Dư Huy chỉ còn lại một nhánh nhỏ là Một Đám Ô Hợp, gần như đã bị diệt toàn quân.
Trên diễn đàn liên tục sôi sục đề tài về chuyện thành Dư Huy đã rớt khỏi thần đàn, danh tiếng ngày một đi xuống.
Vốn dĩ một thành chính có ba chiến đội xuất chiến trong giải đấu chuyên nghiệp là một vinh dự lớn lao.
Kết quả hai chiến đội chuyên nghiệp trong số đó đã bị ngã ngựa ngay từ vòng thứ nhất, còn lại một chiến đội thì tiếng xấu lan xa, thành chính như vậy tất nhiên sẽ không có được đánh giá quá cao trong lòng người chơi.
Thi đấu xong, trên đường về khách sạn, đám người Vương Vũ lại gặp phải nhóm người của chiến đội Ám Nguyệt.
Trận thứ nhất đã loại bỏ được chiến đội của thành Dư Huy khiến cho tự tin của đám người này tăng vọt, đặc biệt là thằng nhãi Tử Vong Ám Nguyệt kia, hắn ta lại dám chủ động tới khiêu khích: “Thấy không, chiến đội chuyên nghiệp của thành Dư Huy các người còn chẳng phải là đối thủ của chúng ta, Một Đám Ô Hợp của các người biết điều thì mau mau thu dọn đồ đạc đi nhanh đi, đừng để chúng ta gặp được các người trên sân thi đấu.”
Đương nhiên, cái trình độ khiêu khích như thế này chỉ là con tép dính trên mép con mèo đối với đám người Toàn Chân Giáo này, nghe thấy lời khiêu khích của Tử Vong Ám Nguyệt, cả đám không hề tức giận, Vô Kỵ còn cười giễu cợt nói: “Sợ thì cứ nói thẳng ra, cần gì phải lải nhải dưới sàn đấu, chúng tôi lại không phải là bạn gái cậu, còn lâu mới đứng đó cho cậu đánh mà không đánh trả nhé.”
“Mày!!” Lại bị Vô Kỵ xé toạc vết sẹo, sắc mặt Tử Vong Ám Nguyệt tối sầm lại, hắn ta hung ác nói: "Bọn mày cũng chỉ cứng miệng mà thôi!"
Vô Kỵ cười âm hiểm nói: "Khà khà, có chỗ còn cứng hơn cơ, đâu giống cậu, cứng không được thì ra “tay” với bạn gái.”
Chữ “tay” được cắn rất mạnh.
Mắt Tử Vong Ám Nguyệt đỏ ngầu, hắn ta hét lên: “Mẹ nó, mày muốn chết à!”
“Nào, vẫn câu kia, cậu đánh tôi một cú thử xem.” Vô Kỵ lại dí mặt tới.
“Tao!” Tử Vong Ám Nguyệt giơ tay lên định đánh.
Đúng lúc này, các đội viên của chiến đội Ám Nguyệt thấy thế cuống quýt nhào lên ôm lấy Tử Vong Ám Nguyệt.
"Thả tao ra tao phải giết chết nó!” Tử Vong Ám Nguyệt vừa giãy dụa vừa hét lên.
Vô Kỵ vui cười hớn hở nói: "Nhìn thấy chưa, đối phó với cái loại người ngu ngốc này, chúng ta không cần ra tay."