Ta Là Võ Học Gia (Dịch Full)

Chương 1237 - Chương 1239: Cao Thủ Mạnh Nhất Toàn Chân Giáo

Trang 619# 2

 

 

 

Chương 1239: Cao thủ mạnh nhất Toàn Chân Giáo
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===




Chiến đội Ám Nguyệt chẳng qua chỉ là một khúc nhạc dạo mà thôi, ngoại trừ Tử Vong Ám Nguyệt bị chọc cho nhảy tưng tưng lên thì chuyện ấy không thể ảnh hưởng tới tâm trạng của bất cứ người nào.

Kết thúc một ngày thi đấu dài, ba mươi chiến đội chuyên nghiệp đều đã lên sàn cả.

Nhìn thấy lần này đám đối thủ cũ có được diện mạo, tinh thần và trạng thái hoàn toàn mới, sau khi trở lại khách sạn, đám tuyển thủ chuyên nghiệp của từng chiến đội đều vực dậy 200% tinh thần để nghiên cứu chiến thuật đối phó lại kẻ địch.

Dù sao hiện tại đã là hình thức hoàn toàn mới, hình thức thao tác cũng đã thay đổi, có ảnh hưởng rất lớn đến thực lực cá nhân, mọi người lại đều là cao thủ chuyên nghiệp, họ không thể không chuẩn bị gì đã gia nhập vào cuộc chiến.

Trên đường trở về, nhìn thấy tất cả các chiến đội đều đang hào hứng tích cực hướng về cuộc chiến, đám người Toàn Chân Giáo cũng sốt sắng cả lên.

Đặc biệt là Danh Kiếm Đạo Tuyết, hắn ta lén lút đi dạo một vòng, sau khi trở về bèn nói: “Vô Kỵ à, ông xem kìa, người ta là cao thủ chuyên nghiệp mà còn làm như vậy, đêm nay chúng ta có nên ra ngoài chơi nữa không?”

“Không ra ngoài chơi thì làm gì?” Vô Kỵ hỏi ngược lại.

"Nghiên cứu chiến thuật đó..." Danh Kiếm Đạo Tuyết nói.

“Hâm vừa thôi!” Vô Kỵ nói với vẻ khinh bỉ: “Cảnh giới cao nhất của chiến thuật chính là thiên biến vạn hóa, một khi cố định vào một kiểu đánh nào đó, chiến thuật sẽ biến thành tử thuật!”

“Vậy ý của ông là thế nào?” Danh Kiếm Đạo Tuyết xạm mặt lại nói.

"Cách chỗ này không xa có một quán bar, nghe người ta nói trong đó có rất nhiều cô em xinh đẹp, mấy người ai muốn đi nào?”

“Dẫn tôi theo với.”

“Cho tôi một suất.”



Chẳng mấy chốc, chiến thuật cưa gái của đám người này đã được lập ra.

“Cái lũ rác rưởi này…” Nhìn theo đám người khốn nạn kia, Vương Vũ sụp đổ khẽ lắc đầu.

Cùng lúc đó, trong sảnh lớn của chiến đội Cửu Châu, đội trưởng Ngũ Hồ Tứ Hải đang cầm trong tay một chiếc gậy, lần lượt chỉ vào tên của đội viên từng chiến đội mạnh đồng thời phân tích chiến thuật với đội viên.

“Lần này chiến đội Thiên Hỏa không có điểm gì đáng nói, có điều cao thủ Tam Muội Chân Hỏa của người ta chơi ma pháp hệ hỏa đến mức xuất thần nhập hóa, chúng ta vẫn cần phải đề phòng một phen.”

“Chiến đội Hồng Mộng có hơn một nửa là nữ giới, lúc gặp phải bọn họ thì đừng ra tay độc ác quá, nhưng nếu gặp được tên Di Hồng Khoái Lục kia, nhất định phải đánh cho hắn ta tơi bời khói lửa!”

“Tại sao cơ?” Các đội viên khó hiểu hỏi lại.

Ngũ Hồ Tứ Hải khinh thường nói: "Một thằng đàn ông ở chung với đám phụ nữ lại còn hỏi tại sao à?”

“Có lý!” Cả đám gật đầu, người như vậy có cơ hội thì phải đánh cho không ngóc đầu lên được, không có cơ hội cũng phải cố gắng tạo ra một cái.

“Còn về phần chiến đội Thiên Long thì…” Ngũ Hồ Tứ Hải trầm ngâm một chút rồi nói: "Không ngờ cao thủ như Ninh Tĩnh Trí Viễn và Lôi Công Đáng cũng bị họ lôi kéo mất, đối phó với bọn họ, chúng ta phải cực kỳ tập trung, đặc biệt là Chiến Thần thì càng phải đề phòng cẩn thận, có điều hắn ta chỉ có một mình nên chúng ta cũng không cần lo lắng quá.”

Suy cho cùng cũng là công hội đứng thứ nhất server cả nước, nói câu nào là chuẩn câu ấy, ngay cả nhân vật như Chiến Thần cũng không xem trọng.

Lúc này, Tam Sơn Ngũ Nhạc đứng bên cạnh vẫn im lặng suốt bỗng hỏi: "Lão đại, nếu theo lời anh nói, chuyện này không cần lo lắng, chuyện kia không cần lo lắng, há chẳng phải là nói lần này chúng ta đã cầm chắc vị trí quán quân rồi sao? Thế thì anh gọi chúng tôi đến đây họp làm gì nữa?”

“Cầm chắc vị trí quán quân? Ha ha!” Ngũ Hồ Tứ Hải cười nhạt nói: "Những đối thủ cũ này đã bị chúng ta đánh bại suốt thời gian qua, đương nhiên chúng ta không cần lo lắng về bọn họ, chiến đội chúng ta cần đề phòng nhất chính là chiến đội này.”

Nói rồi, chiếc gậy nhỏ trong tay Ngũ Hồ Tứ Hải chỉ thẳng vào góc tận cùng của vách tường.

Mọi người nhìn theo hướng gậy chỉ của Ngũ Hồ Tứ Hải, chỉ thấy góc trong cùng đó đang dán một đống ảnh lộn xộn, trong ảnh là một đám người với thần thái đê tiện, phía dưới bức ảnh có dán giới thiệu về chiến đội - Một Đám Ô Hợp.

“Phụt!”

Nhìn thấy đám người kia, tất cả mọi người đều không nhịn được nở nụ cười: "Lão đại, anh có bị bệnh không đấy, đám người này thì có gì đáng sợ chứ, chỉ là một đám tuyển thủ nghiệp dư mà thôi.”

“Đúng vậy!” Tam Sơn Ngũ Nhạc cũng phụ họa theo: "Chỉ là một đám oắt con thích chơi chiêu thôi ấy mà, anh sẽ không nghĩ chúng ta cũng bị dính chiêu đấy chứ?”

“Ai nói sẽ không nào!” Ngũ Hồ Tứ Hải chỉ vào bức ảnh của Vô Kỵ đang dán trên vách tường nói: “Người này tên là Vô Kỵ, nhất định là mọi người đều từng nghe nói đến hắn ta.”

“Biết biết, giáo chủ đương nhiệm của Toàn Chân Giáo mà lại, giáo chủ tiền nhiệm Độc Cô Tiểu Linh chẳng phải còn là…”

Lúc nói ra những câu này, Tam Sơn Ngũ Nhạc lại nghĩ về những tháng ngày của Tam Sát Trang.

"Không sai!" Ngũ Hồ Tứ Hải nói: "Tên Vô Kỵ này, người giang hồ gọi hắn ta là Lưu Độc Vô Cùng, tuy rằng danh tiếng của hắn ta cực kỳ xấu xa, nhưng hắn cũng là người am hiểu chiến thuật thực sự, bất kể là chiến thuật du kích quy mô nhỏ hay chiến dịch quy mô lớn, đến nay hắn ta chưa từng bại trận, có người nói kẻ đã chỉ huy thành Dư Huy trong cuộc chiến ngăn cản sự tấn công của những thành chính khác lần trước chính là hắn.”

“Không khoa trương như vậy chứ…” Các đội viên nghe vậy đều tỏ ra không tin tưởng, người trâu bò như thế sao có thể là tuyển thủ nghiệp dư được?

Ngũ Hồ Tứ Hải nói một cách rất lạnh nhạt: "Người nào không tin thì có thể xem lại cuộc so tài trước đó của bọn họ, làm thế nào để lấy yếu thắng mạnh, đánh bại kẻ địch mạnh hơn mình, nếu như không nhìn ra, đợi lát nữa có thể dò hỏi từ chỗ Tam Sơn Ngũ Nhạc xem tại sao năm đó Tam Sát Trang lại biến mất.”

“...” Tam Sơn Ngũ Nhạc nghe vậy gương mặt bèn hiện lên vẻ rất kỳ lạ.

“Còn người này nữa!” Ngũ Hồ Tứ Hải vừa nói vừa dùng gậy nhỏ chỉ vào ảnh chân dung của Minh Đô rồi nói: “Pháp sư đứng đầu Toàn Chân Giáo - Minh Đô, độ cường hào ác bá có thể so sánh với Lý Chí Thường, tính cách cực kỳ quái đản, hay nổi nóng gây gổ, ác danh của Toàn Chân Giáo có hơn một nửa là bắt nguồn từ tên này.”

“Hắn ta chính là Long kỵ sĩ Lý Chí Thường kia sao?”

“Nói nhảm, Long Kỵ Sĩ là Chân Chí Bính, tên là Bạch Đế Thành Kiếm, là đối thủ một mất một còn của Minh Đô.”

"Thì ra là như vậy."

Ngũ Hồ Tứ Hải lại chỉ vào ảnh chân dung đầy vẻ hèn mọn của Xuân Tường rồi nói: “Tên này tên là Cơ Xuân Tường! Biệt hiệu của hắn là Đoán Toàn Đúng, tên này lợi hại đến thế nào chắc hẳn mọi người đều được chứng kiến rồi chứ.”

“Thấy rồi thấy rồi! Chẳng phải đó là cao thủ đáng sợ nhất Toàn Chân Giáo hay sao?” Nhìn thấy bức ảnh của Xuân Tường, tất cả mọi người dồn dập gật đầu.

Mặc dù có thể Xuân Tường là người bỉ ổi nhất, nhưng tên này không những nắm được kỹ năng bug nhất trong game mà còn có thể đùa bỡn cao thủ như Băng Thanh Ngọc Kiệt trong lòng bàn tay, nhờ đó đã để lại một ấn tượng cực kỳ sâu sắc trong lòng tất cả các cao thủ chuyên nghiệp, bọn họ đều cho rằng hắn ta chính là cao thủ đáng sợ nhất Toàn Chân Giáo.

"Đáng sợ nhất ư? Ha ha!" Ngũ Hồ Tứ Hải cười lạnh một tiếng, hắn ta lấy từ trên tường xuống bức ảnh của Vương Vũ, giơ một lượt trước mắt tất cả mọi người, sau đó nói với vẻ rất trịnh trọng: “Mọi người nhớ kỹ cho tôi, người này mới là nhân vật đáng sợ nhất của Toàn Chân Giáo.”

"Ha ha, chẳng phải đây là tên Võ sư thích nghịch tạp kỹ đó sao? Hắn ta có thể lợi hại hơn Xuân Tường ư?” Nhìn thấy bức ảnh của Vương Vũ, cả đám vui cười hớn hở nói.

Trong mắt đám người này, võ công cao minh đến mấy cũng không thể so với kỹ năng đỉnh cấp trong game.

“Giao thủ với bọn họ thì mấy người sẽ biết thôi.”

Ngũ Hồ Tứ Hải lại treo bức ảnh Vương Vũ lên trên tường rồi nói: "Nói chung, bốn người này là tứ trụ đỉnh cấp của Toàn Chân Giáo, gặp phải bọn họ mấy người nhất định phải cẩn thận, bằng không thì chết cũng đừng trách tôi không nhắc nhở mấy người, mấy người là cao thủ chuyên nghiệp, là chiến đội quán quân mạnh nhất, nếu bị thất bại trong tay mấy người chơi nghiệp dư này, các fans sẽ mắng vào danh tiếng của mấy người như thế nào, còn cần tôi phải nhắc nhở không?”

“Ơ…”

Mọi người nghe vậy bèn bật dậy ngồi nghiêm chỉnh, gật đầu liên tục.


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment