Ta Là Võ Học Gia (Dịch Full)

Chương 1239 - Chương 1241: Yêu Nghiệt Hoành Hành Phát Điên

Trang 620# 2

 

 

 

Chương 1241: Yêu Nghiệt Hoành Hành phát điên
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===




Nếu vứt cách làm người sang một bên không nói đến, Tử Vong Ám Nguyệt là một tuyển thủ chuyên nghiệp đồng thời hắn ta còn là đội trưởng của chiến đội Ám Nguyệt, thực lực của hắn ta cũng ở mức khá, mặc dù không phải là cao thủ tuyến đầu, nhưng cũng luôn mấp mé tại ranh giới này.

Cho dù là những cao thủ chuyên nghiệp đang ngồi ở đây cũng không ai dám đảm bảo 100% rằng người đó có thể thắng được Tử Vong Ám Nguyệt trong tình huống phải bắt cặp đánh đơn như vậy.

Nhưng một tuyển thủ chuyên nghiệp như vậy lại bị một tuyển thủ nghiệp dư K.O chỉ trong tích tắc… thậm chí tất cả mọi người đang ngồi đây đều không nhìn rõ được Tử Vong Ám Nguyệt đã chết như thế nào, điều này thực sự khiến người ta khó mà tin được.

Ngay lúc mọi người đang ngẩn ngơ thảo luận về nguyên nhân cái chết của Tử Vong Ám Nguyệt, trên màn hình lớn đã chiếu lại pha quay chậm quá trình Vương Vũ giết chết Tử Vong Ám Nguyệt một cách rất đúng lúc.

Trong pha quay chậm này thân thủ của Vương Vũ đã nhanh đến mức khó nắm bắt được, có điều mọi người vẫn có thể quan sát đại khái quá trình tử vong của Tử Vong Ám Nguyệt.

Lúc chưa được nhìn thấy rõ, chẳng qua mọi người chỉ cảm thấy khó tin mà thôi, nhưng sau khi thấy rõ mọi chuyện, tâm trạng của mọi người lại biến thành khó mà tin nổi trong nháy mắt.

Nghiêng người né tránh Va Chạm, giơ chân gạt nhẹ đồng thời tung Mãnh Hổ Kích khiến cơ thể đối thủ mất thăng bằng rồi đè đối thủ xuống đất.

Một loạt động tác này nghe thì có vẻ cũng không khó, nhưng có thể thực hiện một loạt động tác ấy trong tình huống đang sử dụng kỹ năng để né tránh đòn Va Chạm tốc độ cao của đối thủ, hệ số khó khăn của việc đó không thua kém gì chuyện muôn lôi tài xế từ trong cửa sổ xe ra ngoài khi ô tô đang chạy.

Thân thủ vừa nhanh lại vừa chuẩn như vậy, khả năng phản xạ một cách kỳ diệu, quả thật mọi người chưa từng được chứng kiến điều đó bao giờ.

Đặc biệt là là khi Vương Vũ đạp một cú cuối cùng lên gáy của Tử Vong Ám Nguyệt lại càng khiến người ta cảm nhận được sự ra tay tàn nhẫn của hắn.

“Yo ho!” Ninh Tĩnh Trí Viễn nhìn thấy pha quay chậm trên màn ảnh, hắn ta nhíu mày lại, lẳng lặng hỏi Độc Cô Cửu Thương rằng: “Diệp Kinh Lý, có người nói Thiên Hạ Mạt Thế các ngươi từng là đối thủ một mất một còn của Toàn Chân Giáo có đúng không?”

"Ha ha!" Độc Cô Cửu Thương cười khoái chí nói: "Đúng vậy, đám khốn kiếp đó không ít lần bị chúng ta đuổi theo đánh đấy.”

"Ha ha!" Ninh Tĩnh Trí Viễn cười nhạt nói: "Trừ phi lúc đó đám người họ còn chưa có tay Võ sư kia gia nhập vào, nếu không thì ta lại thấy người bị đuổi theo đánh hẳn phải là các ngươi mới đúng.”

“Ờ thì…” Mặt già của Độc Cô Cửu Thương đỏ ửng lên, mặt mày rất chi là khó xử.

Cao thủ đúng là cao thủ, chuyện này cũng nhìn ra được.

Ngay lúc mọi người đang cảm thấy kinh ngạc về cuộc chiến vừa rồi, tuyển thủ trong trận đấu thứ hai giữa chiến đội Một Đám Ô Hợp và chiến đội Ám Nguyệt cũng đã được di chuyển vào trong sân thi đấu.

Tuyển thủ trong trận đấu thứ hai bên phía chiến đội Ám Nguyệt tên là Lưu Hồn Ám Nguyệt, tên này có vóc dáng cao lớn, tóc tai đỏ rực, hắn ta mặc trọng giáp màu đen rồi còn cầm theo một tấm thuẫn màu nâu, bên trên có khắc bốn chữ "Nguyệt Nha Thiên Trùng".

“Má nó! Sao thằng này trông kém sang thế nhỉ?” Nhìn thấy tạo hình của Lưu Hồn Ám Nguyệt, suy nghĩ này tự nhiên xuất hiện trong đầu đám khán giả.

Nhưng khi ánh mắt mọi người chuyển sang gương mặt của Yêu Nghiệt Hoành Hành bên phía chiến đội Một Đám Ô Hợp thì trong đầu bọn họ tất cả đều là dấu hỏi.

“Má nó, chuyện này không khoa học tí nào, trận đầu tiên tên đó đã lên rồi cơ mà? Sao trận thứ hai lại lên tiếp?”

Xem ra vì muốn chỉnh chết chiến đội Ám Nguyệt mà Toàn Chân Giáo đã hạ quyết tâm cực lớn, trận đầu tiên đã để cho Vương Vũ lên, trận thứ hai lại để Yêu Nghiệt Hoành Hành lên, hiển nhiên là không muốn để lại đường sống cho đối phương nữa.

Nhìn thấy Yêu Nghiệt Hoành Hành trên sân đấu, MC cũng không tự chủ được xoa xoa hai con mắt của mình, sau khi liếc danh sách tuyển thủ ra sân thi đấu một cái MC mới tỉnh táo lại, vội vàng nói: “Trận thứ hai, Lưu Hồn Ám Nguyệt của chiến đội Ám Nguyệt đấu với Yêu Nghiệt Hoành Hành của chiến đội Một Đám Ô Hợp.”

“Yêu Nghiệt Hoành Hành?”

MC vừa nói ra câu này, cằm đám khán giả đã rớt xuống cành cạch: “Tên này chính là Yêu Nghiệt Hoành Hành trong truyền thuyết đó ư?”

“Má ơi! Tên này có quan hệ gì với tên trước?”

Yêu Nghiệt Hoành Hành chính là ông chủ lớn nhất trong game Trọng Sinh, là một người có thể đối chọi lại tất cả các công hội trên toàn thế giới, chỉ cần là người chơi game thì không ai là chưa từng nghe nói về cái tên Yêu Nghiệt Hoành Hành này.

Ngay cả đám tuyển thủ chuyên nghiệp khi nghe thấy cái tên Yêu Nghiệt Hoành Hành cũng không nhịn được phải thán phục một phen.

Không ngờ thương nhân đứng đầu trong truyền thuyết lại có vẻ ngoài như vậy.

Vốn dĩ Lưu Hồn Ám Nguyệt nhìn thấy dáng dấp của Yêu Nghiệt Hoành Hành đã thấy hơi sợ sợ trong lòng, nhưng sau khi biết được đối thủ của mình chỉ là một tên thương nhân thì hắn ta lại khôi phục dáng vẻ kém sáng trước đó.

Trận đầu bắt đầu, Lưu Hồn Ám Nguyệt không nhịn được nói với vẻ giễu cợt: “Một tên thương nhân như ngươi không cố gắng làm ăn còn chạy tới đây làm gì?”

Trong mắt người bình thường, những kẻ không chăm chỉ luyện cấp mà chỉ chăm chăm vào việc làm ăn trong game đều là những kẻ không làm việc đàng hoàng, thực lực của người chơi như vậy đều bắt nguồn từ việc có được trang bị tốt.

Có điều nơi này là sân thi đấu chuyên nghiệp, sự chênh lệch giữa cao thủ chuyên nghiệp và người chơi bình thường là điều mà trang bị khó có thể bù đắp nổi.

"Ha ha!" Yêu Nghiệt Hoành Hành giơ một ngón tay về phía Lưu Hồn Ám Nguyệt, cười nói: "Thấy ngươi tự tin như vậy, nào, cha nhường ngươi ra trước một chiêu đấy.”

"Chuyện cười!" Lưu Hồn Ám Nguyệt châm biếm lại: "Hạng như ngươi ta chấp ngươi ra trước ba chiêu!”

"Khà khà, vậy thì ta không khách sáo đâu nhé!"

Yêu Nghiệt Hoành Hành cười hì hì rồi bật người xông về phía Lưu Hồn Ám Nguyệt.

Suy cho cùng Lưu Hồn Ám Nguyệt cũng là cao thủ chuyên nghiệp, nhìn thấy Yêu Nghiệt Hoành Hành xông về phía mình, hắn ta không hề hoang mang mà lập tức giơ tấm thuẫn trong tay lên bảo vệ bản thân, đồng thời một tay khác đã cầm kiếm giấu sau tấm thuẫn.

Nhưng đúng lúc này, một bàn tay lớn sượt qua tấm thuẫn vỗ vào mặt Lưu Hồn Ám Nguyệt bằng một góc độ khó ai có thể tin nổi.

“Ui da!”

Cùng lúc đó chỉ nghe thấy Yêu Nghiệt Hoành Hành kêu lên rất kỳ lạ: “Con đã nói là nhường cha ba chiêu rồi cơ mà, thế mà còn giấu kiếm sau thuẫn, thằng nhóc này con hư đốn mất rồi!”

Nói rồi, Yêu Nghiệt Hoành Hành đạp một phát vào đầu gối Lưu Hồn Ám Nguyệt, Lưu Hồn Ám Nguyệt không tự chủ được quỳ gục về phía trước, tiếp sau đó Yêu Nghiệt Hoành Hành dùng sức kéo tay về phía sau.

"Phù phù!"

Lưu Hồn Ám Nguyệt chỉ cảm thấy trời đất chao đảo rồi nằm thẳng cẳng trên mặt đất.

Sau khi ngã xuống đất xong Lưu Hồn Ám Nguyệt kinh hãi đến mức biến sắc mặt, hắn ta vội vã giơ tấm thuẫn lên bảo vệ bản thân.

Ai ngờ Yêu Nghiệt Hoành Hành lại xoay người một cái, ngồi xổm sau đầu Lưu Hồn Ám Nguyệt, tay phải đưa ra tóm chặt lấy bộ tóc đỏ cá tính của Lưu Hồn Ám Nguyệt, giật mạnh lên trên, sau đó lại đập xuống mặt đất thật mạnh.

“Ầm!”

"Một chiêu!"

"Ầm!"

"Hai chiêu!"

"Ầm!"

"Ba chiêu!"

Yêu Nghiệt Hoành Hành vừa đánh vừa đếm, sau khi trải qua ba chiêu tuy rằng lượng HP của Lưu Hồn Ám Nguyệt không giảm đi bao nhiêu, nhưng hắn ta lại bị đập cho nổ đom đóm hai mắt.

Tuy Yêu Nghiệt Hoành Hành và Vương Vũ là hai anh em ruột, nhưng tính cách của họ lại hoàn toàn khác nhau, nếu Vương Vũ bị người khác khiêu khích, cùng lắm thì hắn chỉ đấm một phát cho kẻ đó chết luôn, kết liễu đối phương rất nhanh gọn, nhưng tên nhãi Yêu Nghiệt Hoành Hành này thì lại có vẻ khá hứng thú với việc ngược đãi đối thủ.

“Ầm ầm ầm!”

Từng tiếng động vang lên, đầu Lưu Hồn Ám Nguyệt bị Yêu Nghiệt Hoành Hành đập xuống đất hết lần này tới lần khác.

Yêu Nghiệt Hoành Hành là thương nhân đứng đầu trong game, khỏi phải nói tới trang bị trên người Yêu Nghiệt Hoành Hành tốt đến mức nào, đặc biệt là kỹ năng tóm bắt cực kỳ xuất sắc của Võ sư, Yêu Nghiệt Hoành Hành đã dốc toàn bộ điểm vào đó, huống hồ đối thủ đang ở trong trạng thái ngã xuống đất, không thể giữ vững cơ thể, không thể dùng nổi kỹ năng nào.

Lưu Hồn Ám Nguyệt đáng thương tựa như một quả bóng cao su, bị Yêu Nghiệt Hoành Hành chơi đùa trong tay, mặc cho hắn ta giãy giụa thế nào cũng không thể chạy thoát bàn tay ma quỷ của Yêu Nghiệt Hoành Hành.

Nhìn thấy lượng HP trên đầu mình giảm xuống từng chút từng chút một, lần đầu tiên Lưu Hồn Ám Nguyệt thấy hối hận tại sao hắn ta lại là một Tanker chứ.


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment