Trang 621# 1
Chương 1242: Mỹ Nhân Kế?
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
"Ầm!"
"Ầm!"
"Ầm!"
Yêu Nghiệt Hoành Hành đập đầu Lưu Hồn Ám Nguyệt xuống sàn nhà không trượt phát nào, âm thanh có tiết tấu này nghe rất giống tiếng trống, mỗi một tiếng vang lên đều chấn động lòng người.
Nhìn Lưu Hồn Ám Nguyệt không còn gì lưu luyến trên cuộc đời này, lại nhìn sang Yêu Nghiệt Hoành Hành với nét mặt vô cảm, đám khán giả đột nhiên thấy lạnh hết cả sống lưng.
Cuối cùng, trong sự ngược đãi của Yêu Nghiệt Hoành Hành, Lưu Hồn Ám Nguyệt không chỉ bị hành hạ thảm hại về thể xác mà tinh thần cũng phải chịu đả kích không kém, lúc này Lưu Hồn Ám Nguyệt cũng hiểu rằng hắn ta không còn cơ hội nữa, thế là đành phải ấn vào nút đầu hàng.
Thông báo của hệ thống: [Tuyển thủ Yêu Nghiệt Hoành Hành của chiến đội Một Đám Ô Hợp đã giành thắng lợi.]
Yêu Nghiệt Hoành Hành đứng lên, gương mặt nở một nụ cười rất chi là hồn nhiên.
Nhìn gương mặt hồn nhiên này của Yêu Nghiệt Hoành Hành, lần thứ hai đám khán giả lại thấy lạnh cả tim, mẹ nó thằng nhãi này là một tên ma quỷ, đồng thời lại thay đổi ấn tượng về đám người Toàn Chân Giáo kia.
Mẹ nó, đây là sân thi đấu dành cho cao thủ chuyên nghiệp đó, thắng áp đảo hai trận liên tục, xem ra đám người này không chỉ đơn giản là một đám vô liêm sỉ hạ lưu như người ta thường nhắc tới rồi.
Thất bại hai trận liên tục, đội viên bên phía chiến đội Ám Nguyệt đã hoảng lên rồi.
Vốn dĩ đám người này cho rằng chiến đội Một Đám Ô Hợp chỉ là một quả hồng mềm dễ bóp nát, bọn họ muốn dạy dỗ đám người kiêu ngạo này một phen nên mới khiêu chiến với chiến đội Một Đám Ô Hợp.
Ai ngờ vừa giao đấu một cái lại nhận ra mọi chuyện hoàn toàn không phải như vậy.
Cái đám người này, người nào người nấy đều cực kỳ hung tàn.
Trận đấu tiên Tử Vong Ám Nguyệt thất bại mà không rõ nguyên nhân tại sao, trận thứ hai Lưu Hồn Ám Nguyệt thua đến mức thân bại danh liệt, trận tiếp theo chưa biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa.
“Trận tiếp theo ai lên đây?”
Hiện giờ đám người bên phía chiến đội Ám Nguyệt đã mất đi vẻ kiêu căng lúc trước, bắt đầu đùn đẩy nhau đi trận tiếp theo.
Dù sao những người này đều là cao thủ chuyên nghiệp, họ vẫn hiểu rõ thân phận của mình.
Đối thủ chỉ là một đám người chơi nghiệp dư mà thôi, thắng thì cũng không vẻ vang, thua thì lại càng mất mặt, nhỡ như lại giống Lưu Hồn Ám Nguyệt bị người ta hành hạ tới chết như vậy, sau này còn mặt mũi nào sống trong thế giới game nữa?
“Nếu không thì… Tiểu Ngư ngươi lên đi.”
Mọi người quay sang nhìn nhau, cuối cùng tất cả đều quay lại nhìn cô gái duy nhất trong đội - Gia Cát Tiểu Ngư.
“Ta á?” Gia Cát Tiểu Ngư nghe vậy giật mình nói: “Tại sao lại là ta chứ?”
Cả đám trả lời: “Bởi vì ngươi là con gái đó, chắc bọn họ sẽ không ra tay tàn nhẫn như vậy đâu.”
“Ta…” Gia Cát Tiểu Ngư nhất thời không còn gì để nói.
Chính xác, người chơi nữ trong game tương đối ít, tên nào ngày thường có không lịch sự đến mấy khi gặp phải người chơi nữ cũng sẽ khá ga lăng, đối thủ hung tàn đến mức nào thì cũng không thể hạ tử thủ với một cô gái được, đúng không?
“Hzaiii… thôi được rồi.”
Nhìn ánh mắt cầu khẩn của đám chiến hữu, Gia Cát Tiểu Ngư bất đắc dĩ chỉ đành phải gật đầu đồng ý.
Một ánh sáng lóe lên, Gia Cát Tiểu Ngư được di chuyển tới võ đài, cùng lúc đó Minh Đô cũng được chuyển vào trong.
Minh Đô nhìn thấy đối thủ của hắn ta không ngờ lại là một cô gái, hắn ta không khỏi nở một nụ cười bỉ ổi, ánh mắt ghim chặt vào người Gia Cát Tiểu Ngư.
“Má nó!”
Nhìn thấy dáng vẻ này của Minh Đô, cả đám Toàn Chân Giáo giật thót một cái trong lòng.
Mẹ nó, mọi người khá là hiểu tính cách thằng nhãi Minh Đô này, tính uy hiếp của hắn có liên quan trực tiếp tới nhan sắc và giới tính của đối thủ.
Nếu như đối thủ là đàn ông, nhan sắc càng cao thì chết lại càng thảm, nhưng nếu như đối thủ là phụ nữ, nhan sắc càng cao thì hắn ta càng không có tính uy hiếp.
Tuy rằng trên thực tế gương mặt của Gia Cát Tiểu Ngư cũng chỉ thuộc hạng trung bình, nhưng nhân vật trong game có ai mà không yêu diễm mị hoặc đâu, chẳng lẽ trận thứ ba này Minh Đô sẽ phải quỳ gối nơi đây ư?
“Mẹ nó!”
Bao Tam tức điên lên nói: “Ta đã nói rồi mà, phải chi để ta lên thì hay biết bao!”
Vô Kỵ bĩu môi nói: “Nếu mà để ngươi lên thì e rằng sau này mấy người chúng ta khỏi cần gái theo luôn, tin tưởng lão Lý đi, hắn ta biết phải làm như thế nào.”
Đúng lúc này, Gia Cát Tiểu Ngư cũng cảm nhận được ánh mắt nóng rực của Minh Đô, bị một tên khốn nhìn chòng chọc như thế, Gia Cát Tiểu Ngư thấy gợn gợn trong lòng, có điều nhớ tới trận đấu, Gia Cát Tiểu Ngư vẫn nhịn cơn buồn nôn xuống, liếc mắt đưa tình với Minh Đô.
Cái đưa mắt qua loa này của Gia Cát Tiểu Ngư lại khiến cả người Minh Đô kích động hẳn lên, ánh mắt hắn ta lại càng được thể chu du trên người Gia Cát Tiểu Ngư.
Gia Cát Tiểu Ngư cũng không cam lòng yếu thế phóng điện về phía Minh Đô, trận đấu còn chưa bắt đầu, tất cả mọi người lại ngửi được một dư vị gì đó rất kỳ lạ, nếu không phải đang ở trong sân đấu, mọi người nghĩ e là có khi hai người này muốn đóng cửa tắt đèn ngay lập tức ấy chứ.
Cuối cùng, trong ánh mắt mất kiên nhẫn của khán giả, trận đấu đã bắt đầu.
Gia Cát Lượng Tiểu Ngư khẽ mỉm cười, không giao lưu bằng ánh mắt với Minh Đô nữa mà ngoắc ngoắc ngón tay với hắn ta.
"Khà khà..."
Minh Đô đờ đẫn bước lên phía trước.
"Ta không nhìn nổi nữa!”
Vương Vũ và tập thể mọi người trong Toàn Chân Giáo ôm mặt sụp đổ… Mẹ nó tên kia làm cái gì vậy, cái tên kém sang khiến người ta mất mặt này.
Những người chơi bên phía chiến đội Ám Nguyệt còn ngơ ngẩn hơn, Lưu Hồn Ám Nguyệt càng thở dài nói: “Bố khỉ, mẹ nó thế mà cũng được á? Sớm biết vậy ta cũng làm như thế rồi.”
“Ừm…” Những người khác liếc về phía Lưu Hồn Ám Nguyệt một cái rồi nói rất chắc chắn: “Nếu vừa nãy ngươi cũng làm như vậy, e rằng sẽ chết còn thảm hại hơn.”
Lưu Hồn Ám Nguyệt: “...”
Còn các đội viên bên phía chiến đội Cửu Châu thì câm nín nhìn về phía Ngũ Hồ Tứ Hải nói: “Lão đại, đây chính là cao thủ đáng sợ của Toàn Chân Giáo mà ngươi nói đến hay sao?”
Ngũ Hồ Tứ Hải trả lời rất chi là lúng túng: "Phán đoán sai lầm, phán đoán sai lầm, chỉ do bất ngờ mà thôi..."
Nghề nghiệp của Gia Cát Tiểu Ngư cũng là Pháp sư, ngay khi mọi người đang trợn mắt há hốc mồm, Minh Đô đã bước vào phạm vi tấn công của Gia Cát Tiểu Ngư.
Nhìn thấy Minh Đô bước vào phạm vi tấn công của mình, Gia Cát Tiểu Ngư đột nhiên nheo mắt lại, nét mặt trở nên rất nghiêm túc, tiếp đó cô ta nhấc pháp trượng lên, một tia sáng xanh lá cây lóe lên rồi đánh thẳng vào người Minh Đô.
Cùng lúc đó, trên đầu Minh Đô xuất hiện một dấu chấm lửng.
Thuật Cấm Ngôn!
Kỹ năng hiếm có khiến mục tiêu mất đi khả năng niệm chiêu trong một khoảng thời gian nhất định, thuộc tính cụ thể khá giống với Thần Thánh Hỏa Diễm của Mục sư.
Mọi người đều biết rằng, nghề nghiệp Pháp Sư này phải kiếm cơm bằng kỹ năng, nếu mất đi khả năng niệm chiêu, về cơ bản người chơi sẽ chẳng khác nào đã trở thành một kẻ tàn phế.
Cho dù có là cao thủ Pháp sư hàng đầu, nếu không có khả năng triển khai pháp thuật thì tác dụng tối đa cũng không nằm ngoài một bia ngắm.
“Ồ? Chẳng lẽ thằng nhãi này lại gà đến thế sao?”
Thấy Minh Đô bị dính thuật Cấm Ngôn dễ dàng như thế, Gia Cát Tiểu Ngư còn thấy hơi bất ngờ, cô ta vui vẻ trong lòng, giơ pháp trượng lên ngưng tụ ra một chiêu Băng Thương, ném về phía Minh Đô.
Thế nhưng đúng lúc này, Minh Đô lại nở một nụ cười rất quái dị, đồng thời hai tay hắn ta nhắm ngay về phía Gia Cát Tiểu Ngư rồi thực hiện một loạt thế tay kỳ quái.
“...”
Gia Cát Lượng Tiểu Ngư hơi sững sờ, đột nhiên cảnh tượng trước mắt xoay chuyển, khi cô ta phản ứng lại thì đã ở vị trí vừa nãy của Minh Đô.
"Ầm!"
Ngay sau đó phần eo của Gia Cát Tiểu Ngư đột nhiên bị một thứ gì đó đụng vào, cô ta không khống chế được cơ thể lùi về sau một bước, lượng HP trên đầu cũng giảm mạnh 1/3, đồng thời có thêm trạng thái Giảm Tốc.
Gia Cát Lượng Tiểu Ngư vội vã cúi đầu nhìn xuống, chỉ thấy trên eo của cô ta có cắm một cây Băng Thương, chính là thứ mà cô ta vừa ném ra.
Gia Cát Lượng Tiểu Ngư chưa kịp làm rõ chuyện gì vừa xảy ra, Minh Đô cách đó không xa đã cười rất đê tiện, hai tay hắn ta lại thực hiện một loạt thế tay quái dị.
"Ầm!"
Một tia chớp cực lớn giật xuống, đánh cho Gia Cát Tiểu Ngư biến thành ánh sáng trắng bay đi.