Ta Là Võ Học Gia (Dịch Full)

Chương 1241 - Chương 1243: Tiếp Tục Mặc Cho Số Phận

Trang 621# 2

 

 

 

Chương 1243: Tiếp tục mặc cho số phận
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===




Thông báo của hệ thống: [Minh Đô của chiến đội Một Đám Ô Hợp đã giành chiến thắng.]

Sau khi trận đấu kết thúc, trạng thái Cấm Ngôn Minh Đô đang dính phải cũng được giải trừ, Minh Đô đắc ý vẫy vẫy tay với tất cả mọi người dưới sân thi đấu, tiếng cười lớn vang tận ra đằng xa.

Trở về đội ngũ rồi Minh Đô mới nói rất chi là hả hê: “Nhìn thấy chưa, chiêu này gọi là tương kế tựu kế, con mụ ngốc nghếch kia cứ tưởng là ả quyến rũ lắm ấy, ha ha.”

Nghe Minh Đô nói như vậy, cuối cùng thì những người khác trong Toàn Chân Giáo cũng hiểu được mục đích của Minh Đô.

Theo lý mà nói, dẫu sao Gia Cát Tiểu Ngư cũng là cao thủ chuyên nghiệp, mặc dù Minh Đô rất mạnh rồi, nhưng về trình độ kỹ thuật thì hắn ta vẫn còn khá chênh lệch với cao thủ chuyên nghiệp, đối mặt với Gia Cát Tiểu Ngư tất nhiên Minh Đô không thể đảm bảo rằng hắn ta có thể chiến thắng.

Thế là đầu tiên Minh Đô bước vào sàn đấu rồi cố ý lộ sơ hở, để cho Gia Cát Tiểu Ngư tưởng rằng mỹ nhân kế của cô ta đã thành công, sau đó ngay khi Gia Cát Tiểu Ngư không đề phòng thì tung một chiêu kết liễu mạng sống đối thủ và giành thắng lợi.

Gia Cát Tiểu Ngư cũng rất tủi thân, nếu so kè đao thật súng thật, chưa chắc cô ta đã thua Minh Đô, kết quả cố quá lại thành quá cố, đúng là bi thảm cực kỳ.

Từ trước tới này đám người Toàn Chân Giáo luôn coi âm mưu là trí tuệ, sau khi biết được mục đích thật sự của Minh Đô, tất cả đều khâm phục giơ ngón cái lên.

Cùng lúc đó, Ngũ Hồ Tứ Hải cũng cố gắng giảng giải một phen cho các đồng đội nhằm lấy lại danh dự bày mưu tính kế siêu như Gia Cát Lượng của mình.

Nhưng chiến hữu của Ngũ Hồ Tứ Hải lại không cho rằng như vậy mà bĩu môi nói: “Chúng ta đều hiểu điều đó, nhưng chẳng phải thằng nhãi Minh Đô đó bị Cấm Ngôn hay sao? Làm sao hắn ta có thể phóng ra phép thuật được?”

“Chuyện này thì…” Ngũ Hồ Tứ Hải lúng túng nói: "Ta cũng không rõ nữa, chắc hẳn là có liên quan tới thế tay kỳ lạ của hắn ta, nói chung chúng ta không thể coi thường tên này được.”



Sĩ khí là một thứ hết sức kỳ diệu.

Mặc dù là ở trong một bối cảnh lớn chủ yếu dựa vào thuộc tính như game online, sĩ khí vẫn ảnh hưởng trực tiếp tới sự phát huy khả năng chiến đấu.

Thật ra mà nói, dù thế nào đi chăng nữa người của chiến đội Ám Nguyệt cũng đều là cao thủ chuyên nghiệp… Chưa nói đến những thứ khác, chỉ riêng phương diện tâm thái thì họ đều trải qua huấn luyện chuyên nghiệp, so sánh với tuyển thủ nghiệp dư, họ không dễ dàng để thất bại làm ảnh hưởng tới sĩ khí.

Nhưng ba trận thua liên tiếp này thực sự quá kỳ lạ rồi, trận đầu tiên, đội trưởng bị người ta K.O, trận thứ hai, đồng đội bị người ta hành hạ đến chết, trận thứ ba, đồng đội tự lấy đá đập vào chân mình.

Thua một cách khó hiểu như vậy, cho dù có là tuyển thủ chuyên nghiệp thì giờ phút này cũng không thể ngồi yên, tâm thái của đám người chiến đội Ám Nguyệt đã gần như sụp đổ.

Hiện giờ tuyển thủ của chiến đội Ám Nguyệt y hệt mấy con thỏ bị dọa sợ, chỉ lo rằng đối thủ sẽ lại giở trò gì đó quá đáng hơn, hai trận đấu tiếp theo, tuyển thủ của chiến đội Ám Nguyệt chỉ có thể run lẩy bẩy trốn trong góc sân, bị tuyển thủ của Toàn Chân Giáo tấn công mà cũng không dám đánh trả.

Cuối cùng vòng đấu đầu tiên kết thúc với tỷ số bi thảm 0:5.

Tục ngữ có câu, chuyện tốt không ra khỏi cửa chuyện xấu truyền xa ngàn dặm, chiến đội chuyên nghiệp chủ động khiêu chiến chiến đội nghiệp dư rồi lại bị người ta cạo trọc đầu, đây chính là chuyện chưa từng xảy ra trong lịch sử.

Một sự tích “quang vinh” như vậy, tất nhiên sẽ không tránh khỏi việc bị người chơi đem ra bàn tán.

Mấy ngày trước khẩu hiệu của đám người chơi vẫn còn là làm người đừng quá Toàn Chân Giáo, hiện giờ chắc chắn đã biến thành làm người đừng học chiến đội Ám Nguyệt.

Bên trong phòng nghỉ, chiến đội Ám Nguyệt sắc mặt ai ai cũng tối đen, bị đám người Toàn Chân Giáo kia đánh thành như vậy là chuyện mà bọn họ không hề nghĩ tới.

Phải biết rằng, chiến đội có ông chủ chống đỡ phía sau lưng như bọn họ, mọi thứ họ làm đều phải tuân thủ theo hợp đồng.

Chủ động khiêu chiến đám người Toàn Chân Giáo hoàn toàn là hành vi cá nhân của đám người này, không được viết bên trong hợp đồng.

Nếu như thắng thì còn đỡ, ông chủ được cả danh và lợi, nói không chừng còn có thể thưởng cho bọn họ chút tiền vì chuyện này, nhưng nếu như thua… thì bọn họ phải tự chịu trách nhiệm hoàn toàn, bởi vì hành vi cá nhân làm cho thành tích của chiến đội trượt dốc là việc tối kỵ trong ngành này, có khi tiền lương cũng sẽ bị cắt xén cũng nên.

“Lão đại, hiện giờ chúng ta phải làm sao đây?” Đám người chiến đội Ám Nguyệt tụ tập lại một chút, cùng nhìn về phía Tử Vong Ám Nguyệt.

Dù sao ý nghĩ này là do đội trưởng như Tử Vong Ám Nguyệt đề ra, hắn ta cũng không thể để mọi người xui xẻo cùng được đúng không?

Mặc dù Tử Vong Ám Nguyệt có hơi nóng nảy bộp chộp, nhưng nếu hắn ta tỉnh táo lại thì cũng không phải là hạng không có não.

Sau khi vuốt cằm suy tư một lát, Tử Vong Ám Nguyệt trầm ngâm nói: “Mọi người có phát hiện ra hay không, chênh lệch thực lực của đám người chơi Một Đám Ô Hợp này rất là rõ ràng.”

“Nhớ lại thì đúng là có chuyện như vậy.”

Vừa nghe Tử Vong Ám Nguyệt nói như thế, cả đám như nhớ ra điều gì đó, hai mắt bỗng nhiên sáng ngời.

Còn gì nữa! Nếu xét trên vòng thi đấu trước đó, hai tên đánh trận đầu tiên và trận thứ hai đều có thực lực cực kỳ mạnh, hoàn toàn không cho đối thủ có khả năng đánh trả, nhưng những người còn lại thì thực lực lại hơi trung binh.

Tạm thời không đề cập tới tay Pháp sư lừa đảo người khác mới thắng được kia, hai trận đấu sau cùng kia nếu không phải người bên họ cứ cố chấp phòng thủ thì chưa chắc đã thất bại.

Thực lực giữa các đội viên trong chiến đội chuyên nghiệp bình thường cũng có chênh lệch, có điều mọi người cùng ở trong một đội ngũ, thực lực gần như không khác biệt mấy, cho dù có khoảng cách thì cũng không quá lớn, nhưng chênh lệch giữa đám người Toàn Chân Giáo kia lại lớn như vậy, thực sự là cực kỳ hiếm thấy.

Thấy mọi người đã ý thức được điều này, Tử Vong Ám Nguyệt nói với vẻ rất chắc chắn: “Bởi vậy, ta cho rằng chiến đội bọn họ chỉ có hai tên cao thủ là khá lợi hại mà thôi, những người khác đều rất bình thường! Đả kích phải nhận từ hai trận vừa rồi thực sự đã lừa gạt chúng ta, chẳng qua chỉ là hai cây búa mà thôi.”

"Đội trưởng nói đúng!"

Mọi người nghe vậy cẩn thận suy nghĩ lại bèn cảm thấy lời Tử Vong Ám Nguyệt nói cũng rất có lý.

Tử Vong Ám Nguyệt tận dụng mọi thời cơ nói: "Vậy hai vòng đấu tiếp theo, chúng ta phải giành lại tỷ số, mọi người có lòng tin hay không?”

"Có!" Mọi người sục sôi ý chí chiến đấu.

Không thể không công nhận rằng, thằng nhãi Tử Vong Ám Nguyệt rất có khiếu ăn nói, hắn ta chỉ tùy tiện nói mấy câu mà đã khiến ý chí của mọi người bốc cháy trở lại.

Bên trong phòng nghỉ ngơi của Toàn Chân Giáo, đám người Vương Vũ vừa mới thắng trận đầu, tâm trạng rất là không tồi, cái cảm giác đạp đối thủ xuống lòng bàn chân một cách quang minh chính đại thực sự là thoải mái quá đi mất.

Vương Vũ cười híp mắt chọc chọc Vô Kỵ đang nhắm mắt nghỉ ngơi bên cạnh, hắn hỏi: “Vô Kỵ, vòng tiếp theo chúng ta đánh như thế nào? Vẫn giống vòng thứ nhất sao?”

“Vớ vẩn!” Vô Kỵ phờ phạc nói: "Vòng thứ hai, quy tắc cũ, mặc cho số phận."

"Lại mặc cho số phận?" Nghe Vô Kỵ nói vậy, cả đám Toàn Chân Giáo lại bĩu môi.

Từ khi tham gia giải đấu chuyên nghiệp tới nay, mỗi lần đến vòng hai là Vô Kỵ đều nói câu này.

Vô Kỵ buồn phiền nói: "Ta có biện pháp gì chứ, ta cũng bất đắc dĩ lắm, các ngươi tưởng là chúng ta đang đánh với mấy bọn dưa vẹo tạo nứt ngày trước à?”

Chính xác, trước đây đối thủ của Toàn Chân Giáo đều là người chơi bình thường, nhưng hiện tại đối thủ của họ là cao thủ chuyên nghiệp, Vương Vũ thường nói, cố gắng có tác dụng thì cần thiên tài làm gì, đó là câu nói dựa trên mức độ cố gắng như nhau.

Mặc dù năng khiếu của cả đám Toàn Chân Giáo có cao đến đâu, nhưng nếu so sánh với những cao thủ chuyên nghiệp coi game là công việc ngày ngày tập huấn với thầy huấn luyện, về mặt thực lực cũng còn một khoảng chênh lệch.

Vòng thứ hai là chế độ ngẫu nhiên.

Nếu như trận đầu tiên ngẫu nhiên lựa chọn Vương Vũ hoặc là Yêu Nghiệt Hoành Hành thì khỏi cần nói, vòng này thắng chắc rồi… nhưng nếu năm trận liên tục đều không chọn ngẫu nhiên được hai người này, kết quả tất nhiên là không cần nói cũng biết.

Mặc cho số phận, câu này nói ra cũng rất có lý.


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment