Ta Là Võ Học Gia (Dịch Full)

Chương 1245 - Chương 1247: Cuộc Đụng Độ Của Hai Cung Thủ

Trang 623# 2

 

 

 

Chương 1247: Cuộc đụng độ của hai Cung thủ
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===




Còn về phần đám người chiến đội Ám Nguyệt thì càng không cần phải nói tới rồi, khi Bàn Tay Khéo Léo được di chuyển ra ngoài sân thi đấu, hai tay hắn ta còn ôm lấy đôi mắt hét toáng lên, cứ tưởng là mình đã bị mù rồi chứ.

“Mẹ nó!”

Nhìn bộ dạng Bàn Tay Khéo Léo thảm hại như vậy, đám người chiến đội Ám Nguyệt cũng thấy run lẩy bẩy trong lòng.

Mấy tuyển thủ bên phía chiến đội Cửu Châu thì cùng nhìn về phía Ngũ Hồ Tứ Hải, ánh mắt kia rõ ràng như đang muốn nói “Cô gái hung tàn như vậy mà còn chưa phải là kẻ đáng sợ nhất Toàn Chân Giáo á?”

Ngũ Hồ Tứ Hải cũng hồn bay phách lạc tự lẩm bẩm: “Không thể ngờ được, thật là không ngờ được… Không ngờ Toàn Chân Giáo còn có nhân vật như vậy.”

Trong lúc tất cả mọi người đều còn sợ hãi không thôi, tuyển thủ thứ hai của chiến đội Ám Nguyệt đã bị di chuyển vào sân thi đấu.

Lần này người lên sàn không phải ai khác, chính là Pháp sư của chiến đội Ám Nguyệt - Gia Cát Tiểu Ngư.

Cung thủ là nghề nghiệp tấn công tầm xa vật lý, tầm bắn xa hơn Pháp sư rất nhiều, khả năng bạo kích của Cung thủ tăng điểm vào thuộc tính Nhanh nhẹn cũng khá cao, bởi vậy về mặt lý thuyết mà nói họ có thể khắc chế Pháp sư với khả năng phòng ngự vật lý yếu ớt.

Nếu Pháp sư muốn PK với Cung thủ, chuyện đầu tiên họ cần phải làm đó chính là rút ngắn khoảng cách, bảo đảm đối thủ phải nằm trong tầm bắn của họ.

Bởi vậy ngay sau khi trận đấu bắt đầu, Gia Cát Tiểu Ngư chỉ sợ Dương Na sẽ kéo giãn khoảng cách với cô ta rồi chơi bắn tỉa từ xa, thế nên cô ta lập tức sử dụng Thiểm Hiện vọt về phía Dương Na.

Nhưng Dương Na vẫn hành động y hệt như trận đấu trước, chỉ đứng im tại chỗ mà không hề nhúc nhích.

Thấy Gia Cát Tiểu Ngư đột nhiên xuất hiện cách chỗ mình không xa, Dương Na lập tức giơ nỏ lên bắn.

"Vù! Vù!"

Hai mũi nỏ một trước một sau bay vụt về phía Gia Cát Tiểu Ngư.

Gia Cát Tiểu Ngư là cao thủ chuyên nghiệp, đương nhiên sẽ không đứng im tại chỗ cho người khác bắn hạ, sau khi dùng Thiểm Hiện để đáp đất cô ta lập tức giữ vững trọng tâm, ngưng tụ pháp thuật đồng thời không cho Dương Na cơ hội ngắm trúng cô ta.

“Ầm!”

Nhưng đúng lúc này, mũi nỏ đầu tiên của Dương Na đã bay tới bắn trúng vào má phải của Gia Cát Tiểu Ngư, vang lên một tiếng động khiếp người.

“Quá chuẩn!”

Gia Cát Tiểu Ngư trúng tên xong giật thót cả mình, cô ta vội vã nghiêng đầu sang phía bên trái.

“Ầm!”

Lại một mũi nỏ nữa bay tới bắn vào má trái của Gia Cát Tiểu Ngư.

Hai mũi nỏ cắm vào hai bên má của Gia Cát Tiểu Ngư, trái phải trông cực kỳ đối xứng.

“Ôi má! Thật là độc ác quá đi!”

Lần thứ hai đám khán giả phải nổi da gà xuýt xoa.

Dù thế nào đi chăng nữa thì Gia Cát Tiểu Ngư cũng là một cô gái, sao cứ phải cắm tên vào mặt người ta làm gì, chẳng lẽ là cố ý muốn hủy dung con gái nhà người ta hay sao?

“Con mợ nhà ngươi!”

Gia Cát Tiểu Ngư sắp khóc rồi, bắn chỗ nào không bắn, lại cứ bắn lên mặt làm gì, cùng là con gái sao phải làm khó nhau như thế?

Đâu chỉ có mình Gia Cát Tiểu Ngư buồn bực, ngay cả Dương Na cũng rất chi là mờ mịt, cô nàng thầm nghĩ: “Mình chỉ bắn đại hai mũi thôi mà, có cần nể nhau mà lấy mặt ra đỡ như vậy không? Chẳng lẽ con bé kia bị hâm?”

Chính trong khoảnh khắc này, pháp thuật của Gia Cát Tiểu Ngư đã ngưng tụ xong, cô ta giơ pháp trượng lên ném ra một chiêu Băng Chùy.

Chỉ là một chiêu Băng Chùy mà thôi, Dương Na vẫn không để tâm cho lắm, cô nàng vừa định tiếp tục vọt về phía trước.

Nhưng đúng lúc này, Băng Chùy đang bay giữa không trung đột nhiên nổ tung chia làm mười cột băng bay thẳng về phía Dương Na.

Dương Na ung dung lấy mấy mũi nỏ từ trong túi đựng ra, tiện tay vung một cái, mấy mũi nỏ bay vụt về phía Băng Chùy.

"Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!"

Mũi nỏ và cột băng va chạm vào nhau, từng đám sương màu xanh lam nổ tung giữa không trung.

Gia Cát Tiểu Ngư nhất thời sửng sốt, má nó, còn có thao tác kiểu vậy nữa ư?

Thật ra thì, dùng mũi nỏ bắn nổ pháp thuật cũng không phải là một cách đánh quá cao minh đối với Cung thủ chuyên nghiệp, dù sao hệ thống có phụ trợ ngắm bắn, chỉ cần là người chơi cao thủ thì đều có thể bắn bách phát bách trúng.

Nhưng mũi tên mà Dương Na vừa sử dụng để bắn nổ pháp thuật lại không phải được bắn ra từ nỏ mà là do cô nàng này dùng tay ném!

Quả thật là chưa từng nhìn thấy thao tác như vậy bao giờ.

Đương nhiên, có một điều mà Gia Cát Tiểu Ngư không biết chính là, đối với Dương Na mà nói, cái thao tác bắn hạ pháp thuật này dùng tay còn đơn giản hơn dùng nỏ nhiều.

Ngay trong lúc Gia Cát Tiểu Ngư còn đang sửng sốt, Dương Na đã dùng tốc độ cực nhanh vọt tới bên cạnh Gia Cát Tiểu Ngư.

Không chờ Gia Cát Tiểu Ngư kịp tỉnh táo lại, chiếc nỏ của Dương Na đã tì vào huyệt Thái Dương của Gia Cát Tiểu Ngư.

"Ầm!"

Chấn Đãng Tiễn!

Gia Cát Tiểu Ngư bị bắn trúng cả người lập tức bị cố định đứng im tại chỗ, tay trái Dương Na nắm lấy cổ áo Gia Cát Tiểu Ngư xách lên, tay phải cầm nỏ ngắm vào bụng Gia Cát Tiểu Ngư, bắn ra hàng loạt mũi nỏ găm vào người Gia Cát Tiểu Ngư.

Gia Cát Tiểu Ngư chẳng qua chỉ là một Pháp sư máu giấy, làm sao có thể chịu được đòn tấn công như vậy, nhang muỗi hiện ra trên đầu còn chưa biến mất, cô ta đã bị đuổi khỏi sân thi đấu.

“Mẹ nó! Mẹ nó! Mẹ nó!”

Nhìn thấy cảnh tượng này, đám khán giả dâng trào nhiệt huyết.

Tại sao phần lớn người chơi đều ưa chuộng nghề nghiệp Chiến sĩ và Thích khách, chẳng phải là vì hai nghề nghiệp này có thể cắm dao găm vào thịt đối thủ, có thể tung nắm đấm vào mặt đối phương, có thể làm cho người ta cảm nhận được cảm xúc nguyên thủy mãnh liệt nhất, nhiệt huyết nhất và dã man nhất hay sao?

So sánh với hai nghề nghiệp ấy, Cung thủ và Pháp sư lại thua kém rất nhiều, dù sao một bên là tăng vào khả năng tấn công, còn một bên là dựa vào “hiệu quả đặc biệt”.

Hoàn toàn không thể khiến người ta cảm nhận được sự vui sướng khi được cận chiến.

Nhưng Dương Na đang đứng trên sân thi đấu đã làm được điều đó, đây là lần đầu tiên mọi người nhìn thấy một Cung thủ cầm nỏ đánh cận chiến, đặc biệt là khi Dương Na cầm nỏ tì vào đầu đối thủ rồi tấn công, cảm giác đó tuyệt đối là sung sướng không nói lên lời, thậm chí đám khán giả còn chưa chú ý tới việc Dương Na đã lấy một chọi hai, hơn nữa vẫn còn ở trong trạng thái không thương tích.

“Chậc chậc chậc…”

Ký Ngạo chỉ vào Dương Na trên sân thi đấu vừa cảm thán vừa nói: “Các ngươi nói xem, chị tiểu Na có phải là kẻ cuồng bạo lực không, một Cung thủ mà lại tì vào đầu người khác rồi ngắm bắn…”

“Ngươi thì biết cái gì!” Vô Kỵ nói: “Ngươi có biết phải làm sao mới có thể đảm bảo bách phát bách trúng không?”

"Ta không biết..." Ký Ngạo lắc đầu.

"Ngu ngốc!" Cả đám Toàn Chân Giáo khinh bỉ: "Đương nhiên là tì nòng súng vào đầu đối phương rồi bắn chứ sao.”

Trong lúc nói chuyện, tuyển thủ thứ ba của chiến đội Ám Nguyệt đã được di chuyển vào trong sân thi đấu.

Người ra trận thứ ba của chiến đội Ám Nguyệt có tên là Thợ Săn Ám Nguyệt, nghĩa như tên, kẻ này là một Cung thủ.

Thợ Săn Ám Nguyệt cũng có vóc dáng gầy mảnh như những người chơi Cung thủ khác, như vậy thì mới không dễ bị đối thủ bắn trúng, Thợ Săn Ám Nguyệt đang cầm trong tay một chiếc cung lớn màu xanh lam.

Chiếc cung kia tỏa ra ánh sáng tím nhàn nhạt, rõ ràng là một thần khí cấp bậc Sử Thi.

Liếc đối thủ một cái, nét mặt Dương Na vẫn trấn định y như lúc cô nàng mới bước vào sân thi đấu, gương mặt lạnh lùng khiến áp lực trong lòng Thợ Săn Ám Nguyệt lại tăng lên.

Chẳng còn cách nào khác, cảm giác sợ hãi của con người đều đến từ thứ mà họ không nắm rõ.

Từ khi Dương Na bước vào sân thi đấu tới khi hai chiến hữu của hắn ta đã bị đuổi khỏi sân thi đấu một cách tàn nhẫn, thời gian trôi qua tổng cộng chưa tới năm phút đồng hồ.

Còn Dương Na thì lại chỉ sử dụng vẻn vẹn một kỹ năng, Chấn Đãng Tiễn.

Thực lực vốn đã là một ẩn số, gương mặt lại còn không thể hiện sắc thái nào, càng khiến người ta cảm thấy sợ hãi một điều gì đó chưa rõ.

Cái gì gọi là sâu không lường được? Chính là khi bạn không biết rốt cuộc đối thủ mạnh đến mức nào, càng không biết đối thủ đang nghĩ gì trong lòng.

Âm thanh thông báo trận đấu bắt đầu vang lên.

Thợ Săn Ám Nguyệt xoay người chạy về phía sau, Cung thủ vắt chân lên cổ chạy trốn, tốc độ kia có thể nói là nhanh đến mức đáng sợ, bên này Dương Na vừa mới bắn ra mũi nỏ đầu tiên, Thợ Săn Ám Nguyệt đã chạy tới ngã rẽ con phố, hắn ta xoay người một cái rồi biến mất khỏi tầm nhìn của Dương Na.

Cung thủ mà, đây vốn là một nghề nghiệp hèn mọn chỉ biết trốn trong khu vực an toàn sau đó tấn công người khác.

Lúc chiến đấu kéo dài khoảng cách với đối thủ, đây là quy tắc ứng xử cơ bản dành cho một Cung thủ, dù cho đối thủ cũng là một Cung thủ.


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment