Trang 624# 1
Chương 1248: Đánh cận chiến đến nghiện luôn sao?
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
Không thể không nói, Thợ Săn Ám Nguyệt làm như vậy cũng thật sự khiến Dương Na có chút lúng túng không biết phải làm thế nào.
Đừng thấy Dương Na là một Cung thủ, nhưng mà cho đến nay, Dương Na đều sử dụng chế độ tự do, không có tác dụng phụ trợ xạ kích của hệ thống, tỉ lệ chính xác của Dương Na kém hơn Cung thủ bình thường một chút, cho nên phương thức chiến đấu của Dương Na cũng nghiêng về chiến đấu ở khoảng cách gần hơn.
Trong suy nghĩ của những người chơi bình thường, gặp phải Cung thủ đầu tiên sẽ muốn đến gần Cung thủ, đề phòng bị chơi chiến thuật thả diều.
Vì vậy, hai trận chiến trước đó, Dương Na căn bản chẳng cần phải di chuyển một chút nào, đối thủ nhìn thấy Dương Na là một Cung thủ, tất nhiên sẽ chủ động đến gần để cho Dương Na giết.
Nhưng trận thứ ba, đối thủ của Dương Na lại là một Cung thủ, đương nhiên theo bản năng muốn kéo dài khoảng cách với Dương Na, cứ như vậy, ưu thế chiến đấu của Dương Na sẽ biến thành tình thế không thuận lợi.
Dù sao không có phụ trợ của hệ thống, đấu xạ kích tầm xa với người khác, Dương Na vẫn rất thua kém.
Có điều, dường như Thợ Săn Ám Nguyệt cũng không hề cứng đối cứng ngay chính diện với Dương Na, cũng không có ý định đấu xạ kích tầm xa với Dương Na.
Dù sao trong mắt Thợ Săn Ám Nguyệt, Dương Na thân làm một Cung thủ, ngay cả chiến đấu cự ly gần không am hiểu nhất mà còn có thể dữ dội như vậy, đấu xạ kích tầm xa chẳng phải là tự tìm đường chết hay sao?
Bây giờ điều mà Thợ Săn Ám Nguyệt muốn làm chính là muốn tìm một chỗ nấp đi, miễn là im lặng trốn tránh được qua ba mươi phút, là có thể thay được Dương Na xuống đài rồi.
Lấy yếu đánh mạnh, một đấu một cũng coi như thắng được, miễn là cục xương khó gặm Dương Na này được thay xuống, trận chiến sau đó nhất định sẽ thắng chắc.
Tranh tài, không chỉ đánh về kỹ thuật, còn có khống chế được cảnh tượng chiến đấu, và chỉ số thông minh nữa.
Bản đồ ngã tư thành thị này cũng không tính là nhỏ, những con phố ngổn ngang lộn xộn này, nếu muốn trốn tránh trôi qua ba mươi phút, đương nhiên cũng không khó.
Thợ Săn Ám Nguyệt lại còn là người chơi cấp bậc chuyên nghiệp, ẩn nấp rình mò người khác vốn là sở trường của hắn ta, bịt mắt trốn tìm lại càng là chuyện không cần nói đến.
Nhìn thấy Thợ Săn Ám Nguyệt dần dần biến mất, Dương Na không hề nhúc nhích chút nào, mà chẳng qua chỉ đứng một chỗ chờ đợi tấn công của đối thủ.
Phương hướng mũi tên có thể được phân biệt vô cùng dễ dàng.
Cái gọi là lấy ổn định đối phó với muôn vàn thay đổi, miễn là Thợ Săn Ám Nguyệt dám tấn công Dương Na, thì Dương Na có thể phán đoán ra vị trí của Thợ Săn Ám Nguyệt.
Nhưng mà Dương Na đứng tại chỗ đợi một lúc thật lâu, cũng không thấy đối thủ tấn công mình, mà những người xem trên khán đài lại có thể nhìn thấy rất rõ ràng Thợ Săn Ám Nguyệt đã chạy vào góc bản đồ nấp đi.
Thấy cảnh tượng như vậy, những người xem chỉ cảm thán đạo trời xoay chuyển, báo ứng không sai.
Người thành công đều có nhiều phương thức khác nhau, đám người chiến đội Đám Người Ô Hợp kia thật sự chơi đùa chiến đội Võ Sư Không Khóc đến mức người ta phát điên luôn.
Lúc này, Dương Na cũng đã ý thức cách nghĩ của đối thủ, sau khi suy nghĩ một lúc lâu, trong sự kinh hãi của mọi người, Dương Na giương hai cánh lên, tung bay trên không trung.
Người xưa có thơ rằng, muốn nhìn xa nghìn dặm, phải bước lên một bước cao hơn.
Dương Na này không chỉ bay lên cao hơn một bước, thu hết tất cả bản đồ vào trong tầm mắt, Thợ Săn Ám Nguyệt nấp trong ngóc ngách đương nhiên cũng không chạy thoát được tầm mắt của Dương Na.
"Ha ha!"
Nhìn thấy bộ dạng Thợ Săn Ám Nguyệt rúc đầu không quan tâm đến mông, Dương Na không nhịn được cười khẽ, bay đến trên đầu Thợ Săn Ám Nguyệt.
Lúc này, Thợ Săn Ám Nguyệt đang ngồi chồm hổm ở góc tường lấm lét nhìn khắp xung quanh.
Dù sao cũng là cao thủ chuyên nghiệp, ở góc độ này chỉ cần nhìn về phía trước, là có thể vừa vặn nhìn thấy hết tình hình trước mắt, để có thể chạy thoát được bất cứ lúc nào.
Nhưng Thợ Săn Ám Nguyệt lại không hề nghĩ đến, Dương Na người ta có thể bay được đó, đến từ phía trên cơ.
Ngay khi Thợ Săn Ám Nguyệt còn đang tập trung chú ý bí mật quan sát, Dương Na đã bay đến trên đỉnh đầu Thợ Săn Ám Nguyệt.
"Này! Ngươi đang làm gì vậy?"
Dương Na nhịn cười, dùng chân đá nhẹ lên gáy Thợ Săn Ám Nguyệt.
"Nhỏ giọng một chút!" Thợ Săn Ám Nguyệt vội vàng hất hất tay về phía sau nhỏ giọng nói: "Đừng để bị người ta... Hả?"
Nói đến đây, con ngươi Thợ Săn Ám Nguyệt co rụt lại, đột nhiên quay đầu, đã thấy Dương Na mặt không thay đổi đứng đằng sau lưng hắn ta, nỏ trong tay đã nhắm thẳng vào đầu hắn ta.
"Bà mẹ nó!"
Thợ Săn Ám Nguyệt kinh ngạc giật nảy người, vội vàng né tránh về phía trước, đồng thời giương cung lắp tên, quay đầu lại cũng là một mũi tên.
Thân hình Dương Na hơi nghiêng sang bên cạnh, vươn tay bắt được mũi tên của Thợ Săn Ám Nguyệt, ngay sau đó bước lên một bước đuổi kịp đằng sau Thợ Săn Ám Nguyệt, lật tay cắm mũi tên của Thợ Săn Ám Nguyệt vào vị trí động mạch cổ.
Những người xem nhìn thấy thế chợt cảm thấy cổ mình mát lạnh, đồng loạt kinh hãi: "Bà mẹ nó, thật sự là quá bạo lực thôi!"
Cũng may lấy tay cầm mũi tên tấn công thì thiết lập sát thương không cao, có điều cho dù như vậy chăng nữa, động mạch cổ bị người ta đâm thẳng vào, Thợ Săn Ám Nguyệt cũng quá mức sợ hãi rồi.
Dưới tình thế cấp bách, Thợ Săn Ám Nguyệt vung trường cung trong tay ném về phía đầu Dương Na.
Ép Cung thủ phải đánh cận chiến với mình, Dương Na đúng là tạo nghiệp quá sâu rồi.
Bất đắc dĩ, Thợ Săn Ám Nguyệt là một người bình thường đủ tiêu chuẩn, chơi Cung thủ có lưu loát hơn nữa, thì về phương diện cận chiến ít nhất phải kém Dương Na đến gấp đôi Ký Ngạo.
Nhìn thấy trường cung của Thợ Săn Ám Nguyệt ném ra, Dương Na không hoang mang chút nào dịch chuyển dưới chân, nghiêng người né tránh, đồng thời nhấc tay lên, kéo cò nỏ.
"Vèo!"
Một mũi tên bay ra.
Hai người cùng lắm chỉ cách nhau hơn hai mét, ở khoảng cách này tài bắn cung của Dương Na cũng vẫn tương đối chuẩn.
"Ầm!"
Mũi tên không nghiêng không lệch bắn thẳng vào trán của Thợ Săn Ám Nguyệt.
Thợ Săn Ám Nguyệt bị mũi tên bắn trúng trong lòng hoảng hốt, hình như thật sự bị đánh cận chiến đến nghiện rồi, trường cung trong tay hắn ta càng phát ra nhiều sức lực hơn.
Thân pháp mà Dương Na thi triển ra, giống như rảnh rỗi nhàn tản tránh thoát tấn công lần lượt của Thợ Săn Ám Nguyệt, mỗi lần bước đi một bước, lại nâng tay lên một bắn ra một mũi tên, thanh máu HP trên đầu Thợ Săn Ám Nguyệt cũng theo đó giảm xuống một đoạn.
Một Cung thủ máu giấy thì có thể có được lượng máu bao nhiêu cơ chứ, đi chưa được mấy bước, chút máu ít ỏi của Thợ Săn Ám Nguyệt đã nhìn thấy đáy, nằm chết thẳng cẳng.
Nhắc tới cũng thật đáng thương, đường đường là một cao thủ chuyên nghiệp, suốt một trận đấu mẹ nó lại chỉ bắn được một mũi tên... Những lúc còn lại đều là hắn ta vung trường cung liều mạng với người ta.
Nếu trận đấu này Dương Na bị hắn ta đập chết tươi, hoàn toàn có thể nói nói rằng hắn ta thật sự là một lực sĩ, có điều bây giờ thì sao, chỉ có thể xưng là thật sự ngu xuẩn, Thợ Săn Ám Nguyệt bây giờ đã trở thành câu chuyện nực cười nhất trong lòng tất cả mọi người.
Cung thủ đánh cận chiến sao? Ngươi xem tiểu thuyết bị nghiện luôn rồi hả?
Trong nháy mắt, ba trận đấu đã trôi qua.
Ưu thế ít ỏi hiếm hoi khó khăn lắm mới lấy được cũng đã bị một mình Dương Na cân bằng lại luôn rồi.
Trên sàn thi đấu, Dương Na vẫn bình tĩnh như trước vuốt ve nỏ trong tay, vẻ mặt bình thản, bộ dạng nhìn đời bằng nửa con mắt, hoàn toàn trở thành một phong cảnh vô cùng xinh đẹp trong lòng những người xem.
Mẹ nó đây rõ ràng là một nữ võ thần mất rồi.
Các cao thủ chuyên nghiệp cũng rối rít coi Dương Na trở thành điểm quan trọng.
Chiến đội Thiên Long, Lôi Công Đáng nhìn Dương Na vừa thắng liền ba trận, cười toe toét không ngậm miệng lại được: "Trước đây ta chỉ biết cô gái này có tầm bắn cực kỳ xa, không ngờ được cận chiến của cô ấy cũng lợi hại như vậy."
Ninh Tĩnh Trí Viễn bên cạnh cười nói: "Thế nào hả? Không lẽ ngươi mà gặp cô ấy thì sẽ thua đấy chứ?"
"Đùa giỡn gì thế hả?" Lôi Công Đáng nói: "Ta chính là Chiến sĩ khiên thuẫn, một mình cô ấy có thể bắn xuyên qua tấm khiên của ta được hay sao? Ba trận chiến này chiến đội Ám Nguyệt xui xẻo thôi, tất cả đều là nghề nghiệp máu giấy, nếu trận tiếp theo chiến đội Ám Nguyệt đưa ra được một Chiến sĩ khiên thuẫn, e rằng cô ấy sẽ không thuận lợi như vậy đâu."
"Ha!"
Lúc này Ninh Tĩnh Trí Viễn chỉ vào Lưu Hồn Ám Nguyệt vừa mới được truyền tống vào đấu trường, cười nói: "Miệng quạ đen của ngươi nói thật chính xác nhỉ."