Trang 625# 1
Chương 1250: Cảnh tượng của trận thứ ba
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
Trong sự mong chờ của mấy chục nghìn khán giả, tuyển thủ cuối cùng của chiến đội Ám Nguyệt cũng được truyến tống lên sàn thi đấu.
Tuyển thủ này thân hình cao lớn vạm vỡ, rõ ràng là thân thể của tank nhưng trong tay lại xách theo một cây pháp trượng, gây cho người ta cảm giác tương phản mạnh mẽ.
Cái nick cũng rất đáng yêu, gọi là Tư Mã Đại Tráng, vừa thấy đã biết là một bộ, nếu không cũng sẽ là một đôi với Gia Cát Tiểu Ngư vừa nãy.
Nói như thế nào nhỉ, nghề nghiệp Pháp sư này gặp phải loại đối thủ như vậy, đó là khá thốn.
Chiến sĩ Cung thủ, bất kể như thế nào, mọi người ở đủ các loại nghề nghiệp, hoặc là tầm xa hoặc là cận chiến đều vô cùng chuyên nghiệp, mặc dù có không đánh lại Dương Na, nhưng mọi người ít nhất còn có thể liều mạng một lần.
Mà Pháp sư gặp phải Dương Na, đứng gần thì sợ bị người ta chơi chiến thuật thả diều, mà đứng gần thì... Còn không bằng đứng cách xa một chút thì hơn.
Nhìn thấy Chiến sĩ nhà mình đánh cận chiến cũng đã bị truyền tống ra khỏi đấu trường, tâm trạng của Tư Mã Đại Tráng lúc này có thể tưởng tượng được.
Sau khi lên sân khấu, Tư Mã Đại Tráng dứt khoát nhắm chặt hai mắt, đón ý nói hùa dựa theo tâm lý của những người xem, trực tiếp đầu hàng luôn cho xong.
Trận thứ hai, Một Đám Ô Hợp 7: 3 lại thắng chiến đội Ám Nguyệt lần nữa.
Lúc này chiến đội Ám Nguyệt chênh lệch 9 điểm với Toàn Chân Giáo, nói cách khác, chiến đội Ám Nguyệt chỉ có thể không bị thương tổn chút nào, diệt sạch cả đội Toàn Chân Giáo, thì mới có thể thắng trong gang tấc được.
Cục diện trận chiến phát triển đến mức độ này, đã hoàn toàn thoát khỏi sự khống chế của mọi người chiến đội Ám Nguyệt.
Không chỉ Tử Vong Ám Nguyệt không ngờ đến, phần lớn những người đang có mặt ở đây cũng đều không nghĩ tới được, chiến đội Một Đám Ô Hợp này từ trước đến giờ nổi tiếng với nhân cách đê tiện, lại có thể có được tuyển thủ mạnh mẽ như vậy.
Nhất là Dương Na vừa mới hoàn thành hành động một chọi năm xong, lúc này trong lòng mọi người, danh tiếng đã hoàn toàn nổi bật lấn át cả mặt lạnh thương lạnh Băng Thanh Ngọc Kiệt hai ngày trước rồi.
Những người xem cũng không nhịn được bàn tán sôi nổi, năm nay xảy ra chuyện gì vậy kìa? Tại sao lại có nhiều cao thủ giới tính nữ như vậy?
Những cao thủ chuyên nghiệp nhìn thấy đám người Một Đám Ô Hợp bộc lộ ra sức mạnh thật sự, trong lòng cũng cảm thấy áp lực gấp mấy lần.
Mẹ kiếp, một đám tuyển thủ chuyên nghiệp, nếu thật sự bị một đám chồn hoang đánh cho như vậy, sau này có đến tám phần là danh tiếng bị hủy hoại.
Đương nhiên rồi, áp lực lớn nhất thì không ai sánh bằng chiến đội Ám Nguyệt đang chuẩn bị cho trận tranh tài cuối cùng trong phòng nghỉ.
Hai trận trước thua thê thảm như vậy, chiến đội Ám Nguyệt coi như đã bị mấy người chiến đội Một Đám Ô Hợp đánh cho tỉnh táo cả người.
Tuy nhiên kể từ bây giờ mà nói, tình hình chiến đấu không hề lạc quan chút nào, tỷ lệ thua sạch trong trận tranh tài này cũng rất cao, nhưng mà đám người kia cũng rất có khí phách, tuyệt đối không hề nâng cờ trắng đầu hàng.
Hết cách rồi, nơi này chính là đấu trường chuyên nghiệp đấy.
Một đội cao thủ chuyên nghiệp thách đấu một chiến đội nghiệp dư, cuối cùng còn nhận thua, chuyện này tuyệt đối không thể cho phép được.
"Trận thứ ba đánh như thế nào đây?"
Trong phòng nghỉ đám người chơi chiến đội Ám Nguyệt bị câu hỏi nặng nề này đè nén đến mức có chút khó thở.
Đội trưởng Tử Vong Ám Nguyệt, yên lặng một lúc lâu, cuối cùng lên tiếng nói: "Cảnh tượng của trận thứ ba, chúng ta nắm quyền lựa chọn cảnh tượng, ta cảm thấy là thời điểm sử dụng cảnh tượng đó đã đến rồi."
"Nhưng mà... Cảnh tượng đó không phải đợi đến khi gặp chiến đội Cửu Châu thì mới lấy ra sử dụng đó sao?" Mọi người chiến đội Ám Nguyệt nghe thấy lời nói của Tử Vong Ám Nguyệt, không nhịn được nói.
"Chiến đội Cửu Châu?" Tử Vong Ám Nguyệt hừ lạnh một tiếng nói: "Trận đấu này mà chúng ta còn không sử dụng đến cảnh tượng kia, chỉ sợ rằng sau này cũng sẽ không có cơ hội sử dụng nữa đâu, các ngươi muốn thua chiến đội đệ nhất trong nước, hay là muốn thua một đám người chơi nghiệp dư?"
"Cái này..."
Mọi người không nói tiếng nào, dù sao câu hỏi lựa chọn như vậy cũng không khó lựa chọn.
Tử Vong Ám Nguyệt thấy mọi người không nói lời nào nữa, vì vậy gõ gõ ngón tay nói: "Được rồi! Nếu tất cả mọi người đã không còn ý kiến gì nữa, thì chuyện này cứ quyết định như vậy đi! Trận này, phải nâng cao một trăm phần trăm tinh thần cho ta, nếu không chúng ta sẽ phải quay về nhà đó, có nghe rõ chưa hả?"
"Nghe rõ!"
Mọi người lớn tiếng trả lời, sau đó phòng nghỉ lại quay về bầu không khí vắng lặng một cách chết chóc, vì tất cả mọi người đều biết, đây chính là đấu trường chuyên nghiệp, từng đối thủ đều không hề đơn giản, cho dù trận đấu đoàn đội sử dụng cảnh tượng đó đi chăng nữa, cũng làm gì có ai có thể bảo đảm được sẽ đánh toàn thắng cơ chứ.
Cùng lúc đó, đám người Toàn Chân Giáo đang ở trong phòng nghỉ ngơi, Minh Đô cầm một chiếc cốc giấy duy nhất trong phòng ép vào tường híp mắt nghe trộm.
Vương Vũ tò mò hỏi: "Lão Lý này, bên cách vách đang gào thét cái gì thế? Ngươi có nghe rõ hay không?"
Minh Đô tiện tay vò nát cốc giấy thành cục ném thành thùng rác nói: "Bọn họ không nói chuyện gì cả, chắc đang mặc niệm cho thất bại của mình."
"Chậc chậc chậc... Rất biết tự mình hiểu mình đấy, sớm làm vậy có phải tốt không?" Mọi người khinh thường.
"Hừ!"
Đúng lúc này Vô Kỵ hừ lạnh một tiếng nói: "Các ngươi cũng đừng đắc ý, người ta dù sao cũng vẫn là cao thủ chuyên nghiệp, nếu như không có mấy người lão Ngưu bọn họ ở đây, chúng ta có thể đánh đến bây giờ sao?"
"Á..." Bị Vô Kỵ chế nhạo như vậy, tất cả mọi người đều cúi đầu không nói.
Còn không phải sao, cao thủ chuyên nghiệp cũng là cao thủ chuyên nghiệp, cho dù là chiến đội hạng hai, cũng không phải người chơi nghiệp dư có thể so sánh được, chuyện này tất cả mọi người đều phải thừa nhận.
Tiếp theo, Vô Kỵ lại hỏi: "Các ngươi có biết vì sao trận thứ ba bọn họ không đầu hàng hay không?"
"Chẳng lẽ là bị ngược đãi nhiều quá đến mức nghiện luôn sao?" Ký Ngạo hỏi.
"Cái rắm ấy!" Vô Kỵ nói: "Ngươi cho rằng mọi người đều giống như ngươi chắc, trận thứ ba thế nhưng mà do bọn họ chọn bản đồ."
"Thế thì làm sao chứ? Không phải là bản đồ sao, chúng ta còn có chú Ngưu mà, sợ bọn chúng cái lông gì, có phải hay không chú Ngưu?"
Ký Ngạo cười hì hì nịnh nọt Vương Vũ, bị Yêu Nghiệt Hoành Hành đứng bên cạnh đập một cái vào đùi, giống như dỗ mèo vuốt vuốt tóc Ký Ngạo nói: "Chỉ có chú Ngưu của ngươi thôi sao?"
"Đúng... Còn có chú Yêu nữa." Ký Ngạo vội vàng nói thêm.
"Ha ha! Thằng ranh con!"
Vô Kỵ liếc Ký Ngạo một cái trắng mắt nói: "Vẫn thường nói thiên thời địa lợi nhân hòa, thi đấu đoàn đội không giống như đánh một chọi một, ba loại yếu tố này đều có thể liên quan đến thắng bại, khí hậu thời tiết này có thể tạm thời bỏ qua được, người thì bọn họ bây giờ rõ ràng không bằng được chúng ta, cho nên nhất định sẽ tìm cách lấy lại thể diện ở mặt địa lợi, đến lúc đó chúng ta nhất định phải chú ý, tuyệt đối không nên trúng phải cạm bẫy của bọn họ."
"Yên tâm đi!" Vương Vũ vỗ vỗ bả vai Vô Kỵ nói: "Cùng lắm thì chúng ta tìm một chỗ trốn đi, dù sao bây giờ chúng ta cũng đang dẫn đầu mà."
"Ai!" Vô Kỵ lắc đầu nói: "Bọn họ đã dám đánh trận thứ ba, chắc chắn không sợ chúng ta kéo dài thời gian."
Mười phút sau, thời gian nghỉ ngơi chấm dứt, người chơi hai bên lại bước vào game lần nữa, người chơi của chiến đội Ám Nguyệt bắt đầu lựa chọn bản đồ.
Tử Vong Ám Nguyệt thuần thục mở bản đồ lựa chọn giao diện, tìm được cảnh tượng mà hắn ta muốn chọn, ấn vào lựa chọn.
Lúc này, cảnh tượng đấu trường cũng đã bắt đầu thay đổi rồi.
Rất nhanh, cảnh tượng biến hóa xong xuôi.
Cảnh tượng mà Tử Vong Ám Nguyệt lựa chọn có tên gọi là tháp của pháp sư.
Nhìn thấy bản đồ này, tất cả mọi người lộ ra vẻ mặt khó hiểu, rất rõ ràng, bản đồ này là một cảnh tượng hiếm có, e rằng chỉ có người của chiến đội Ám Nguyệt mới từng nhìn thấy.
Càng khiến mọi người không hiểu được là, bản đồ này cũng không lớn, nói một cách công bằng hình như còn hơi nhỏ một chút.
Nhìn một cách tổng thể, cũng là một tòa tháp cao pháp sư đứng giữa quảng trường, xung quanh là một vòng căn phòng tinh xảo khéo léo.
Cảnh tượng như vậy cũng khá trống trải, ngoại trừ một tháp cao pháp sư cao ngất ra, thì không có gì khác biệt so với những đấu trường khác.
Theo lý thuyết mà nói, hai trận trước chiến đội Ám Nguyệt đã thua thê thảm như vậy, trận thứ ba hẳn là nên tìm một địa hình phức tạp, mới có thể bù đắp lại chênh lệch về mặt thực lực giữa hai bên, tìm một cảnh tượng đơn giản như vậy, rõ ràng cho thấy là ngại mình chết chậm quá rồi.