Trang 625# 2
Chương 1251: Cao điểm tháp pháp sư
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
Sau khi Toàn Chân Giáo được truyền tống đến vào bên trong đấu trường, Vô Kỵ híp mắt lại nhìn xung quanh một vòng nói: "Loại cảnh tượng tầm mắt trống trải này, quan trọng nhất chính là khống chế được cao điểm."
"Khống chế cao điểm?" Nghe thấy lời nói của Vô Kỵ, tất cả mọi người liếc mắt về phía tháp pháp sư nằm ở giữa đấu trường kia.
"Cao như vậy chúng ta tấn công xuống dưới kiểu gì được?" Nhìn thoáng qua tháp pháp sư, Vương Vũ có chút khó hiểu hỏi.
Tháp pháp sư này sợ rằng phải cao đến mấy chục mét, cho dù từ trên xuống dưới, xem ra cũng chỉ có Cung thủ có thể tấn công được thôi.
"Chuyện này ngược lại không cần lo lắng." Vô Kỵ thản nhiên nói: "Tháp pháp sư, cũng là pháo đài, bên trên chắc chắn có đồ vật có thể tấn công xuống bên dưới được, nếu không bọn họ cũng sẽ không lựa chọn bản đồ này, đợi lát nữa chúng ta bay lên trước giành được quyền khống chế cao điểm này thì coi như đã thắng rồi."
"Đơn giản như vậy thôi sao?"
"Đúng vậy! Chỉ đơn giản như vậy thôi, mọi người chuẩn bị cất cánh!"
3!
2!
1!
Đi!
Trong lúc nói chuyện, Vô Kỵ và đồng hồ đếm ngược của trận đấu cũng đồng thời đếm xong.
Mấy người Toàn Chân Giáo đồng thời triệu hồi ra áo choàng sau lưng, vươn người nhảy giương cánh bay lên.
"Xoạt!"
Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, tất cả mọi người đều chảy nước miếng.
Loại đồ vật như đôi cánh này, tuyệt đối là hiếm có trong hiếm có, bây giờ có thể lấy được thứ này đi làm trang bị, chỉ có thể là cao thủ cấp chuyên nghiệp.
Đương nhiên rồi, cho dù là cao thủ cấp chuyên nghiệp, cũng không thấy được có thể giàu có bằng đám người Toàn Chân Giáo này, mỗi người đều có một đôi cánh.
Bay lên cùng một lúc, được gọi là một khung cảnh nguy nga tráng lệ.
Tốc độ phi hành của cánh vẫn còn rất nhanh, khoảng cách hơn mười mét, trong nháy mắt đã bay đến gần rồi.
Nhưng mà mắt thấy mấy người Toàn Chân Giáo sắp bay đến trên đỉnh tháp pháp sư rồi.
"Đoàng!"
Đúng lúc này, Vương Vũ bay đầu tiên dường như đụng phải, thân thể hơi lảo đảo một chút, phát ra một tiếng vang trầm đục.
Vương Vũ sờ lên đỉnh đầu, không nhịn được kêu lên: "Lên đến đỉnh cao nhất rồi, không bay qua được nữa!"
Lúc này, những người Toàn Chân Giáo khác cũng bay đến bên cạnh Vương Vũ, vươn tay sờ lên trên.
Quả nhiên, đằng trước mọi người giống như có một bức tường vô hình vậy, ngăn lại đường đi mọi người đang bay đến.
"Hả?" Vô Kỵ sờ cằm buồn bực nói: "Chẳng lẽ đồ chơi này còn có kết giới nữa hay sao?"
Nhưng mà đúng vào lúc này, mấy người chiến đội Ám Nguyệt đột nhiên từ trên đỉnh đầu mấy người Toàn Chân Giáo xẹt qua, xuyên qua kết giới, từng người từng người một bay lên tháp pháp sư.
Mấy người Toàn Chân Giáo trực tiếp mơ hồ.
Đám khốn kiếp này rõ ràng không hề có cánh mà, tại sao lại có thể bay nhanh đến như vậy được? Hơn nữa bọn họ lại còn xuyên qua kết giới như thế nào vậy hả?"
"Đoàng!"
Nhưng ngay khi đám người còn đang mờ mịt luống cuống, đột nhiên một tia sét từ trên trời giáng xuống, đã rơi xuống đầu Vô Kỵ rồi.
Bất ngờ không kịp đề phòng, Vô Kỵ bị nổ thành vệt sáng trắng ngay tại chỗ.
Cùng lúc đó đã nghe thấy trên đỉnh đầu có người kêu gào: "Bắn nổ Võ sư kia đi, bắn nổ Võ sư kia đi!"
"Bà mẹ nó!"
Mọi người nghe thấy giọng nói thì giật nẩy người kinh ngạc, sợ hãi vội vàng ngẩng đầu lên, trực tiếp lấy tấm khiên của Lưu Hồn Ám Nguyệt ngăn chặn cửa ra vào, những người khác của chiến đội Ám Nguyệt người người nhốn nháo, người đang kêu gọi là chính là Tử Vong Ám Nguyệt.
"Trời ạ..."
Nhìn thấy tình huống trên sàn thi đấu, những người xem không nhịn được lộ ra vẻ mặt khinh bỉ.
Mẹ kiếp, cái này thật sự là một trận đấu còn không biết xấu hổ hơn bất kỳ trận nào khác, vẫn còn có loại thao tác như thế này nữa cơ à?
Trên tháp pháp sư chỉ có một căn phòng nhỏ của thao tác tấn công ma pháp, cửa phòng rất nhỏ, tấm khiên của Lưu Hồn Ám Nguyệt vừa mới đặt xuống là đã có thể ngăn chặn cửa phòng chặt chẽ, người ở bên trong chỉ cần yên tâm vui vẻ dùng cao điểm tháp pháp sư nổ tung đối thủ, loại phương pháp chiến đấu không còn đường lui này có thể nói là ép buộc đến mức không cần chút mặt mũi gì nữa rồi.
"Mau mau trốn đi!"
Minh Đô nhìn thấy thế quát to một tiếng, trực tiếp Thuấn Di đến bên dưới thân thể Vương Vũ.
Thằng nhóc này cũng không phải tên ngu ngốc, biết rõ nấp bên dưới một người nào đó là an toàn nhất.
Nhưng Minh Đô vừa mới nấp kín xong xuôi.
"Rầm!"
Lại một tiếng sét giáng xuống, chém thẳng về phía Vương Vũ.
Vương Vũ vội vàng quay người lại, trong thời khắc ngàn cân treo sợi tóc hiện lên một tiếng sét, Minh Đô đáng thương trực tiếp bị nổ thành mảnh vụn.
"Hả? Vậy mà không nổ chết được được hắn sao?" Nhìn thấy Vương Vũ không chết, đám người Tử Vong Ám Nguyệt không nhịn được kinh hãi.
Đám người này không biết xấu hổ nhất chính là đã lựa chọn cảnh tượng bản đồ này rồi, đương nhiên cũng sẽ vô cùng quen thuộc đối với bản đồ này.
Về phần uy lực mạnh mẽ của ma pháp tháp pháp sư, đương nhiên hiểu được rõ ràng hơn bất kỳ ai khác, cái này mẹ nó vẫn có thể tránh thoát được, e rằng chính là bật hack rồi có phải không hả?
Có điều uy lực của cao điểm tháp pháp sư này mặc dù không hề nổ chết được Vương Vũ, nhưng mà cũng khiến người khác nhìn thấy được uy lực: "Chuồn thôi! Chuồn thôi!"
Một mệnh lệnh rút lui vang lên.
Những người Toàn Chân Giáo khác lập tức tan tác như chim muông mọi người bay đi khắp nơi.
Lúc này trong phòng có người lên tiếng hỏi: "Bọn họ muốn chạy kìa, có nổ chết luôn hay không?"
Tử Vong Ám Nguyệt lớn tiếng kêu lên: "Đừng quan tâm đến những người khác nữa, trước tiên nổ chết được Võ sư này đã rồi hãy nói sau, hơn nữa sử dụng cái nhanh nhất kia đi."
"Rầm!" Một tiếng nổ thật lớn vang lên.
Một luồng ánh sáng sấm sét còn nhanh hơn hai tia chớp vừa nãy giáng xuống phía Vương Vũ.
Ở giữa không trung dù sao cũng là nơi không chạm đất không dễ dàng hành động, sấm sét giáng xuống lần thứ ba, ngay cả Vương Vũ muốn trốn tránh cũng có chút chật vật.
"Thiểm Lôi cũng không nổ chết được hắn sao?" Thấy ma pháp thất bại, đầu của Tử Vong Ám Nguyệt cũng mơ hồ luôn rồi.
Bị Tử Vong Ám Nguyệt liên tục chĩa vào, Vương Vũ cũng hơi tức giận, chỉ vào tháp pháp sư lớn tiếng mắng chửi: "Tiên sư ngươi Tử Vong Ám Nguyệt này, ngươi đợi đó!"
Mắng xong, Vương Vũ giang hai cánh ra, định cứng rắn bay lên tháp pháp sư.
Tử Vong Ám Nguyệt nhìn thấy thế vội vàng nói: "Nhanh nhanh nhanh, hắn sắp lên giết ta đến nơi rồi... Dùng Cửu Thiên Bạo Lôi!"
"Đệt, có kết giới rồi, ngươi sợ cái lông ấy!"
Mọi người khinh bỉ nhìn thoáng qua Tử Vong Ám Nguyệt đang sợ đến mất mật, Gia Cát Tiểu Ngư đang thao tác pháo đài chĩa thẳng về phía Vương Vũ, sau đó tàn nhẫn nhấn xuống nút ấn phóng ra ma pháp cuối cùng.
"Rầm!"
Một luồng Thuật Bạo Lôi phiên bản tăng cường to bằng vại nước từ trên trời giáng xuống đánh lên đầu Vương Vũ.
"Bốp!"
Niệm Khí Tráo Vô Địch của Vương Vũ được bắn ra trực tiếp.
Sức xung kích khổng lồ của Thuật Bạo Lôi, nhất thời nổ cho Vương Vũ từ trên trời rơi thẳng xuống đất.
"Mẹ nó, thành công rồi! Thằng chó đáng chết kia cuối cùng cũng đã chết rồi!"
Mấy người chiến đội Ám Nguyệt đập bàn tay ăn mừng, lệ rơi đầy mặt.
Trong mắt mọi người trong chiến đội Ám Nguyệt, chỉ cần không có Vương Vũ, đám người đang đứng trước mặt kia cũng chỉ là một đám cá hỗn tạp không chịu nổi một đòn mà thôi.
Nhưng đám người chiến đội Ám Nguyệt còn chưa vui vẻ được đến hai giây, dưới ánh mắt sợ hãi thán phục của những người xem, Vương Vũ bên dưới tháp pháp sư nhảy dựng lên thi triển ra một chiêu Lý Ngư Đả Đĩnh, chỉ lên bầu trời kêu lên ầm ĩ: "Các ngươi chờ đó cho ta!"
"Trời ạ..."
Nghe thấy tiếng nói quen thuộc này, người chơi chiến đội Ám Nguyệt sắp bật khó đến nơi rồi.
"Cứng rắn ăn hẳn một Cửu Thiên Bạo Lôi mà còn chưa chết được, mệnh thằng khốn này cứng đến mức nào chứ..."
"Lão đại, thế có nổ hắn tiếp nữa không?"
Tay của Gia Cát Tiểu Ngư hơi run rẩy, bọn họ chưa hề giao đấu chính diện với Vương Vũ bao giờ nên ngay từ khi bắt đầu họ cũng không biết đối thủ hung dữ đến mức nào, nhìn thấy Tử Vong Ám Nguyệt bộ dạng không có chút triển vọng gì như vậy, trong lòng mọi người đều cảm thấy có chút khinh thường.
Nhưng bây giờ, bọn họ cũng đã hiểu rồi...
"Coi như... Coi như xong thật rồi." Nhìn thoáng qua Vương Vũ đang nhảy nhót vui vẻ dưới tháp, Tử Vong Ám Nguyệt thở dài một hơi.
Tử Vong Ám Nguyệt hoàn toàn hết sạch hy vọng với Vương Vũ rồi, vừa nãy khi ở giữa không trung, ngay cả Thiểm Lôi nhanh nhất mà Vương Vũ cũng có thể trốn được, bây giờ Vương Vũ đã rơi xuống đất rồi, hành động còn nhanh hơn, làm sao còn có thể đánh trúng được hắn nữa cơ chứ?
Nếu mấy lần liên tục đều không đánh trúng được tên này, e rằng lòng tự tin mà mọi người vừa mới thiết lập ra được đã mất hết sạch sẽ rồi.