Ta Là Võ Học Gia (Dịch Full)

Chương 1250 - Chương 1252: Nấp Sau Tháp Để Chiến Đấu

Trang 626# 1

 

 

 

Chương 1252: Nấp sau tháp để chiến đấu
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===




Vương Vũ giống như thần tiên được độ kiếp, bị sấm sét từ trên trời giáng xuống đánh thẳng vào mặt, lúc này cũng có bước đầu làm quen với tấn công ma pháp của tháp pháp sư này.

Sau khi đứng dậy, Vương Vũ không nói hai lời thi triển Khinh Công, dùng tốc độ cực kỳ nhanh trốn vào trong phòng.

"Mẹ nó..."

Nhìn thấy Vương Vũ trốn nhanh như một cái bóng, mọi người trên tháp pháp sư không nhịn được ca thán, cái này mẹ nó rốt cuộc là Thích khách hay là Võ sư vậy hả?

Sau khi Vương Vũ cứng rắn leo lên tháp cao mà không có kết quả rồi trở về vị trí cũ, mấy người Toàn Chân Giáo lại tụ họp với nhau, mọi người nhìn lẫn nhau, vẻ mặt mờ mịt.

Quân sư quạt mo trong đội ngũ, trong đợt xung kích đầu tiên đã hy sinh lẫm liệt rồi, tiên phong lớn nhất trong đội ngũ bị ba luồng sấm sét của người ta đánh cho sợ chết khiếp rồi.

Bây giờ đám người Toàn Chân Giáo nhìn vào pháo đài cao ngất trên kia, trong lòng đã tràn đầy sợ hãi.

Thấy tất cả mọi người không nói năng gì, Vương Vũ mở miệng hỏi: "Làm sao bây giờ?"

Vô Kỵ không còn ở đây nữa, Xuân Tường tự động bổ sung vị trí trở thành nhân vật quân sư, nghe thấy câu hỏi của Vương Vũ thì lập tức vuốt cằm nói: "Theo ý kiến của lão phu, bây giờ số điểm của chúng ta đang dẫn trước đối thủ, cho nên chúng ta tốt nhất hãy ở lại trong này nấp đến khi thời gian thi đấu kết thúc là được."

"Thằng chó Xuân này nói rất đúng đấy!" Đám người cùng kêu lên nhất trí.

Mẹ kiếp, pháo đài này phóng ra chiêu nào là giết chết người ta trong vòng một giây chiêu ấy, dù sao cũng không ai dám xông ra bừa bãi được.

Chỉ có duy nhất Ký Ngạo nhìn xung quanh một vòng, lòng vẫn còn sợ hãi nói: "Tuy lời nói của tên Xuân đê tiện này có lý, nhưng ở trong này thì sẽ tuyệt đối an toàn được hay không?"

"Ồ..."

Bị Ký Ngạo quét sạch hứng thú, sắc mặt đám người đồng loạt tối sầm căm giận nhìn chằm chằm Ký Ngạo: "Nếu không thì chúng ta đập cho thằng ranh này một trận đi."

"Đéo đỡ được!" Ký Ngạo vội vàng nấp sau lưng Vương Vũ ấm ức nói: "Chú Ngưu, ngươi nhìn xem bọn họ kìa."

"Được rồi được rồi! Đừng ồn ào nữa." Vương Vũ bảo vệ Ký Ngạo vẫy vẫy tay nói: "Bây giờ sấm sét trên pháo đài cũng đã thưa thớt đi rồi, có thể thấy được căn phòng này bây giờ cũng vẫn còn rất an toàn, mọi người trước tiên cứ nấp ở đây trước đi đã, xem ai hao tổn trước."

Ký Ngạo lại miệng quạ đen nói: "Pháo đài này cũng không chỉ có tấn công sấm sét đâu nhỉ."

"Á..."

Đám người hơi sững sờ, gương mặt lại lộ ra vẻ hung ác, Ký Ngạo sợ đến mức vội vàng rúc về phía sau.

"Hít..."

Đúng lúc này, đột nhiên bên tai đám người vang lên âm thanh kỳ quái.

"Bà mẹ nó, ai đang đánh rắm đó?"

Xuân Tường bịt kín mũi nhìn Ký Ngạo.

Những người khác nhìn thấy thế đều rối rít chỉ vào Ký Ngạo khinh bỉ nói: "Gà Con, mẹ nó ngươi còn đánh rắm trong game nữa hả?"

"Ta liều mạng với ngươi!"

Liên tục bị sỉ nhục mấy lần, Ký Ngạo giận dữ, lúc này sắp bùng nổ đến nơi rồi, nhưng mà Ký Ngạo vừa mới đứng dậy, hai tròng mắt đột nhiên trừng lên tròn xoe, chỉ vào đằng sau lưng mọi người nói: "Đằng sau... Đằng sau kìa."

"??"

Đám người sửng sốt một chút vội vàng quay đầu, đã thấy đằng trước có một luồng khói độc màu xanh lục đang bay về phía đám người này.

Trong thi đấu đồng đội chỉ có một mình Dương Na là con gái, vì không thông đồng một giuộc với đám bại hoại hư hỏng này, Dương Na ngồi ở đằng sau cùng của đội ngũ.

Đợi đến khi mọi người kịp thời phản ứng lại, làn khói độc đã bay đến bên cạnh người Dương Na rồi.

Một mình Dương Na không tránh được bị khói độc bao trùm, không đến ba giây đã biến thành một vệt sáng trắng.

"Bà mẹ nó!"

Tất cả mọi người nhìn thấy thế thì chấn động giật nảy người, vội vàng chạy sang căn phòng bên cạnh.

Hơn mười giây sau, làn khói độc tràn ngập căn phòng mà mọi người vừa ẩn nấp, sau đó lại xuyên qua khe cửa ngấm dần sang bên này.

Lúc này, mọi người cũng đã hiểu rõ, cái này mẹ nó căn bản không phải một căn phòng, mà chính là chiến lược phòng ngự dùng khói độc để bảo vệ.

Nghĩ đến đây, mọi người không nhịn được mắng to: "Tiên sư nhà ngươi, chọn loại bản đồ như thế này, quá không biết xấu hổ rồi."

Còn không phải sao, bên trong cảnh tượng này ngoại trừ bảo vệ bằng khói độc ra, đều là chỗ trống vừa nhìn đã hiểu ngay rồi, tấn công của pháo đài có thể giáng xuống tận các ngõ ngách.

Nói cách khác, mẹ nó ai cướp được pháo đài thì trận đấu này sẽ thắng được 99% rồi.

Nhìn thấy chiến đội Ám Nguyệt đê tiện đến mức độ này, đám người Toàn Chân Giáo trực tiếp than thở mình đã tìm được đối thủ rồi.

Đám người Toàn Chân Giáo này không phải tính cách ngồi yên khoanh tay chờ chết, người sống đương nhiên không thể bị nghẹn nước tiểu chết được.

Càng là loại điều kiện này, tính cách hung dữ của đám người kia lại càng được kích phát ra, đám người này không hẹn mà cùng nhớ lại lời nói cuối cùng của Vô Kỵ trước khi chết, mục tiêu nhắm ngay vào pháo đài trên mảnh đất trống.

Xuân Tường suy nghĩ một lát nói: "Nếu muốn đánh thắng, chắc chắn phải bay được lên pháo đài."

Doãn Lão Nhị buồn bực nói: "Đạo lý này thì hiểu rồi, nhưng cho dù là phía trên không có ai, chúng ta cũng không thể xuyên qua kết giới được."

Vương Vũ sờ lên cằm lẩm bẩm nói: "Các ngươi nói, đám khốn kiếp chiến đội Ám Nguyệt kia cũng không biết bay, bọn họ nhảy kiểu gì lên đó được hả, có phải có loại cầu nhảy linh tinh đặc biệt gì đó hay không?"

"Cái này..."

Vừa nghe thấy Vương Vũ nói như thế, tất cả mọi người đều yên lặng.

Vừa nãy mọi người chỉ lo chạy trối chết thoát thân, thế nhưng đã quên mất vấn đề quan trọng này, cuối cùng còn còn phải nhờ đến một tên gà mờ về game đến nhắc nhở, thật sự là cực kỳ mất mặt thất vọng.

Xuân Tường lập tức ra lệnh: "Đạo Tuyết, lão Ngư, các ngươi đi xung quanh pháo đài tìm kiếm một chút, nhìn xem có ván nhảy gì đó hay không?"

"Ừ!"

Hai người Danh Kiếm Đạo Tuyết và Bắc Minh Hữu Ngư nhận được mệnh lệnh, thi triển Tiềm Hành rồi ẩn thân chạy ra ngoài.

Cảnh tượng của game này cũng không quá mức rộng rãi, không gian gần xung quanh pháo đài chỉ cần liếc một cái là có thể nhìn thấy đường giáp ranh rồi."

Hai người dạo xung quanh pháo đài một vòng, quả nhiên, ở bên cạnh pháo đài, thấy được một trận ma pháp màu xanh lam.

Trận ma pháp này chỉ to bằng vung nồi thôi, một lần chỉ có thể vừa cho một người giẫm lên, nếu không phải nhìn kỹ thật sự không phát hiện ra được.

Sau khi nhìn thấy trận ma pháp, Danh Kiếm Đạo Tuyết tò mò đứng lên.

"Vù!"

Danh Kiếm Đạo Tuyết chỉ nghe thấy âm thanh gió vang lên bên tai, ngay sau đó đã bị bắn lên, bay về phía căn phòng nhỏ trên pháo đài.

Cùng lúc đó, Lưu Hồn Ám Nguyệt canh giữ ở cửa phòng đã phát hiện ra Danh Kiếm Đạo Tuyết bay lên, sau đó nâng tấm khiên lên thật cao.

Đợi đến khi Danh Kiếm Đạo Tuyết bay đến cửa, Lưu Hồn Ám Nguyệt giáng xuống một tấm khiên.

"Ầm!"

Danh Kiếm Đạo Tuyết giống như một quả bóng chày bị đánh bay, trực tiếp bị một tấm khiên của Lưu Hồn Ám Nguyệt đánh rơi xuống đất.

"Đùng..."

Người chơi trong trạng thái hôn mê rơi từ trên cao xuống thì sẽ phải chịu tổn thương cao gấp đôi, Danh Kiếm Đạo Tuyết rơi từ trên trời xuống, nhất thời bị ném thành một vệt sáng trắng.

"Mẹ kiếp!"

Nhìn thấy Danh Kiếm Đạo Tuyết chết thảm như vậy, mọi người cũng hiểu được ý nghĩa quan trọng của việc Lưu Hồn Ám Nguyệt canh giữ ở cửa phòng.

Lúc này, Lưu Hồn Ám Nguyệt vừa đập chết Danh Kiếm Đạo Tuyết lớn tiếng trào phúng xuống bên dưới pháo đài: "Ha ha, các ngươi đám rùa đen rụt đầu này, lên đây đi, ông nội ta cho các ngươi một đòn."

Không thể không nói, Lưu Hồn Ám Nguyệt là một tank vô cùng có giác ngộ, thằng khốn này từ lần đầu tiên bước lên sân khấu đến nay, không giờ khắc nào không mồm miệng lải nhải nói linh tinh khiêu khích.

Ngay khi Lưu Hồn Ám Nguyệt còn đang nói chuyện, bên trên pháo đài đột nhiên xuất hiện một dấu hiệu con mắt, đồng thời Bắc Minh Hữu Ngư cũng bại lộ trước mắt bao nhiêu người.

"Rầm!"

Một luồng sấm sét giáng xuống đầu Bắc Minh Hữu Ngư, Bắc Minh Hữu Ngư lập tức chui vào trong đất tránh thoát tấn công, chạy trở về.

"Đệt cụ nhà nó chứ!"

Lúc này, mọi người coi như đã hoàn toàn nhìn rõ được sự mạnh mẽ của pháo đài.

Không chỉ có lực tấn công có thể giết người trong vòng một giây, còn có tác dụng chọc thủng được hiệu quả ẩn thân, hơn nữa mục tiêu pháo đài lại nhỏ, một đội người bảo vệ bên trên cơ bản sẽ khiến một người làm quan cả họ được nhờ thôi.

Một luồng Lôi Phách chém Bắc Minh Hữu Ngư thành chuột chũi đất, Lưu Hồn Ám Nguyệt lại bắt đầu đắc ý: "Ha ha ha, độc khí đã bắt đầu lan tràn ra rồi, các ngươi không chạy được nữa đâu, nhanh chóng đầu hàng đi, ông nội đây cho các ngươi được sảng khoái."


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment