Ta Là Võ Học Gia (Dịch Full)

Chương 1315 - Chương 1317: Kẻ Thắng Lợi Cuối Cùng

Trang 658# 2

 

 

 

Chương 1317: Kẻ thắng lợi cuối cùng
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===




"Ôi chao ôi..."

Vương Vũ đột nhiên xuất hiện dọa cho Cung thủ kia hoảng sợ hết hồn, trong cơn kinh hoàng hắn ta vội vàng Né Tránh ra đằng sau.

Vương Vũ giẫm chân bước lên một bước theo sát phía sau, Cung thủ vừa mới Né Tránh xong, Vương Vũ duỗi tay ra không nghiêng không lệch bóp chặt cổ Cung thủ.

Ngũ Hồ Tứ Hải và một Cung thủ ở cách đó không xa nhìn thấy thế, khua vũ khí trong tay định xông lên tấn công Vương Vũ.

Đám người này phối hợp đâu vào đấy mà còn chẳng mảy may làm gì được Vương Vũ, lúc này trận hình đã loạn, mất đi một người, tấn công lại càng uổng phí.

Cung thủ giương cung lắp tên vẫn còn chưa nhắm trúng Vương Vũ, Vương Vũ thuận tay vỗ một cái, một vệt sáng trắng cuồn cuộn kéo đến cuốn lên người Cung thủ.

Ngay sau đó, Vương Vũ cố gắng hết sức kéo về phía sau một nhát, kéo một Cung thủ vào nắm chặt trong tay.

Lúc này, ma pháp của Ngũ Hồ Tứ Hải đã niệm chú xong, vung pháp trượng lên, mặt đất dưới chân Vương Vũ biến thành một vũng nước lặng, đồng thời một Thuật Băng Phong Ấn bay vụt về phía Vương Vũ.

Hai tay Vương Vũ mở ra, tay phải nắm một Cung thủ dùng sức nhấn xuống một cái, mượn lực nhảy lên, nhảy qua đầm nước, tay phải vung lên giữa không trung, Cung thủ bị nắm trong tay phải lập tức bị ném bay ra ngoài.

Phập! Rào rào!

Hai ma pháp của Ngũ Hồ Tứ Hải cùng lúc đánh trúng hai Cung thủ, một người bị biến thành quan tài, một người khác bị sa vào trong đầm lầy chỉ lộ ra được một cái đầu.

Băng Phong Ấn thì không cần phải nói, kỹ năng này là kỹ năng khống chế mạnh nhất không có thương tổn gì, nhưng mà một ma pháp khác thì lại không như vậy.

Ngũ Hồ Tứ Hải có tổn thương gì, cho dù là kỹ năng này có tổn thương cực kỳ thấp, chẳng qua chỉ mới hơi cong tay bị đánh một nhát thôi vậy mà cũng đã không chịu được, thanh máu HP trên đầu chợt giảm xuống mất một phần năm.

Mục sư bên cạnh nhìn thấy thế, vung pháp trượng trong tay đang định làm phép để Cung thủ hồi phục trở lại.

Nhưng pháp trượng của Mục sư kia với mời giơ lên, đã thấy một nắm đấm to bằng bao cát đánh thẳng về phía hắn ta.

"Bà mẹ nó!"

Mục sư kinh ngạc giật nẩy người, có điều cũng phản ứng lại rất nhanh, theo bản năng thu pháp trượng lại che trước mặt mình.

"Răng rắc!"

Đã nghe thấy một âm thanh lanh lảnh vang lên, pháp trượng của Mục sư bị một nắm đấm đánh gãy, xu hướng của nắm đấm vẫn tiến lên không dứt, một đấm đánh thẳng vào giữa ngực Mục sư.

Mục sư kia chợt cảm thấy một luồng sức mạnh như dời núi lấp biển đánh lên ngực mình, ngay sau đó thân thể không thể khống chế được bị một nắm đấm đánh bay lên, bay thẳng ra ngoài xa đến bảy, tám mét, đụng vào thân thể một Mục sư khác, hai người ngã lăn vào nhau thành một đống.

Lúc này, Yêu Nghiệt Hoành Hành nhảy lên thật cao từ trên trời giáng xuống, nhảy xuống trước mặt hai Mục sư nắm cổ áo của hai người, mỗi tay một người đầu dưới chân trên ném thẳng từ trên đỉnh núi xuống.

"A..."

Giữa tiếng kêu gào thê thảm, hai người chứng thực được thế giới phép thuật huyền ảo này cũng có sức hút trái đất, cũng xác nhận với những người xem thật sự là đầu hướng xuống đất cũng có thể ngã chết được đấy.

Yêu Nghiệt Hoành Hành vỗ vỗ tay, lông mày dựng ngược trừng mắt nhìn chằm chằm xuống chân núi khó chịu nói: "Mẹ kiếp, thật sự cho rằng ông đây không tồn tại đấy hả?"

"..."

Trong nháy mắt, chiến đội Cửu Châu vừa thương vong quá nửa, nhìn hai Cung thủ đã hoàn toàn mất đi sức chiến đấu, Ngũ Hồ Tứ Hải cũng cảm thấy choáng váng.

Vừa nãy chiến đội Cửu Châu bên này vẫn còn có năm người cơ mà, bây giờ lại biến thành cục diện không phân thắng bại với đối thủ, hơn nữa chiến đội Cửu Châu ngay lúc này chết thì đã chết bị thương thì bị thương, người có thể chiến đấu cũng chỉ còn lại có một mình Ngũ Hồ Tứ Hải.

Cái gì gọi là thời thế thay đổi? Cái gì gọi là ba mươi năm Hà Tây ba mươi năm Hà Đông? Suy nghĩ của Ngũ Hồ Tứ Hải cũng rối loạn luôn rồi.

"Ầm!"

Một luồng sấm sét xuất hiện.

Trong khi Ngũ Hồ Tứ Hải vẫn còn đang trợn mắt há mồm, một chân Vương Vũ đã giẫm chết Cung thủ ngay bên cạnh hắn... chiến đội Cửu Châu chỉ còn lại có hai người.

Vương Vũ ngoắc ngoắc ngón tay với Ngũ Hồ Tứ Hải hỏi: "Thế nào hả? Ngươi có còn muốn đánh nữa không?"

"Ai..."

Ngũ Hồ Tứ Hải nhìn đồng đội mặc chiếc áo hình rồng bị đông thành tượng đá ngay cả nick cũng không lộ ra, lại nhìn sang Vương Vũ và Yêu Nghiệt Hoành Hành cách đó không xa, không thán phục không được nói: "Lần này là chúng ta thua rồi!"

Vừa dứt lời, Ngũ Hồ Tứ Hải kéo cột danh mục ra, lựa chọn đầu hàng.

Dựa vào danh tiếng của chiến đội Cửu Châu, để cho Ngũ Hồ Tứ Hải chịu thua, Ngũ Hồ Tứ Hải tuyệt đối là phải thua đến tâm phục khẩu phục.

Hết cách rồi, bắt đầu từ khoảnh khắc khi bốn người hộ vệ của chiến đội Cửu Châu lần lượt ra đi, Ngũ Hồ Tứ Hải đã biết mình chắc chắn phải thua rồi, dù sao đối thủ là loại siêu cấp cao thủ mạnh đến mức không có giới hạn nào như Vương Vũ, chỉ hơi sơ sẩy một chút thôi thì sau đó sẽ dẫn đến cả đoàn bị diệt, huống chi trận hình cũng bị đánh tan rồi?

Cho dù không có Yêu Nghiệt Hoành Hành giúp đỡ bên cạnh, đã không còn hai Cung thủ hỗ trợ áp chế, hai Mục sư cùng lắm cũng chỉ kéo dài thời gian cả đoàn bị diệt mà thôi.

Bây giờ, chỉ có duy nhất một mình Ngũ Hồ Tứ Hải là còn có thể đánh được, đừng nói là loại tồn tại nghịch thiên có thể lấy một địch năm như Vương Vũ, cho dù có là Yêu Nghiệt Hoành Hành chỉ còn chút máu tàn, Ngũ Hồ Tứ Hải cũng không dám nói mình có thể dễ dàng thắng được.

Thật sự không phải là hắn ta không cố gắng hết sức, thế nhưng đối thủ lại quá mạnh...

Ngũ Hồ Tứ Hải có thể làm gì được chứ? Hắn ta cũng rất tuyệt vọng đó.

Nhận thua tuyệt đối là hành động sáng suốt, Chiến Thần Ninh Tĩnh Trí Viễn cũng phải nhận thua trước mặt Vương Vũ, bất kỳ ai khác đứng trước mặt Vương Vũ nhận thua cũng sẽ không mất mặt chút nào.

Nếu còn mặt dày mày dạn xông lên đòi cùng sống cùng chết với Vương Vũ, nhìn Cửu Thiên Thần Tiễn sống không còn gì luyến tiếc đi, nhìn hai Mục sư bị ném từ đỉnh núi xuống đi, ừ, chết kiểu đó tuyệt đối không có chút thể diện nào đâu.

Thắng bại là chuyện thường của người nhà binh mà... giành được giải quán quân nhiều năm như vậy, cũng nên nhường chỗ đi thôi.

Sau khi lá phiếu đầu hàng được thông qua, hai vệt sáng trắng lóe lên, hai người Ngũ Hồ Tứ Hải và Cung thủ tượng băng kia đều được truyền tống ra khỏi đấu trường.

Hệ thống nhắc nhở: Chiến đội Một Đám Ô Hợp 10: 7 chiến đội Cửu Châu, trận tranh tài thứ ba chiến đội Một Đám Ô Hợp chiến thắng.

Sau khi nhắc nhở vang lên, hệ thống lại tuyên bố thêm lần nữa: Chiến đội Một Đám Ô Hợp 17: 14 chiến đội Cửu Châu, đạt được giải quán quân chung kết của giải thi đấu chuyên nghiệp Trọng Sinh, câu chuyện rực rỡ xán lạn của họ sẽ được ghi danh vào sử sách.

Thông báo liên tục vang lên ba lần, người chơi ở hiện trường nhìn thông báo trên màn hình, đương nhiên là kinh ngạc không nói nên lời.

Trong game, những người chơi được xem phát sóng trực tiếp, nhìn thấy kết quả này cũng yên tĩnh lại rồi.

Giải thi đấu chuyên nghiệp lần này có thể nói là một lần đặc biệt nhất từ trước đến nay.

Một Đám Ô Hợp này là một chiến đội không có tên tuổi gì từ tổ nghiệp dư đánh vào tổ chuyên nghiệp, vốn dĩ cũng chẳng được mấy ai coi trọng, không thể tưởng tượng được đám người kia dựa vào thực lực mạnh mẽ lần lượt đánh bại đối thủ, một đường giết vào chung kết, đã trở thành con ngựa đen lớn nhất từ trước đến nay rồi.

Thật ra thì tất cả mọi người đều biết, chiến đội Cửu Châu này thế nhưng là những kẻ mạnh thật sự, đừng thấy kết quả của chiến đội Cửu Châu không chênh lệch nhiều với chiến đội Một Đám Ô Hợp, nhưng mà thi đấu đến tận lúc này, người chơi chiến đội Một Đám Ô Hợp hoàn toàn thắng lợi, trong lòng rất nhiều đều cho rằng bọn họ chỉ ăn may, về bản chất cũng không có mấy ai cho rằng đám người cà lơ phất phơ này sẽ có thể thắng được.

Ai ngờ con ngựa đen này thật sự đen được đến tận cùng, dựa vào thực lực nghịch thiên cứng đối cứng diệt sạch chiến đội Cửu Châu.

Nhất là trận chiến cuối cùng khi Vương Vũ lấy một chọi năm, đến nay vẫn còn tràn ngập trong đầu tất cả những người đang xem trận chiến, không cách nào phai nhạt được.

Đây chính là năm đại cao thủ của chiến đội Cửu Châu đấy, bị một người duy nhất diệt sạch cả đoàn...

Không chỉ những người xem, ngay cả ban tổ chức lần này, bộ phận chiến lược của công ty game Long Đằng cũng tỏ vẻ nghi ngờ có phải chiến đội Cửu Châu đã nhường hay không.

Sau khi đã kịp tỉnh táo lại, người dẫn chương trình lại hỏi rất khoa trương: "Lão đại Ngũ Hồ Tứ Hải, lần này các ngươi phát huy thất thường sao?"

"Không! Chúng ta đã cố gắng hết sức rồi!"

Đối mặt với câu hỏi nghi ngờ của người dẫn chương trình, Ngũ Hồ Tứ Hải trả lời cũng rất bình tĩnh: "Nếu có ai không tin, đại khái có thể đi tìm bọn họ thử xem!"


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment