Ta Là Võ Học Gia (Dịch Full)

Chương 1316 - Chương 1318: Bởi Vì Thực Lực!

Trang 659# 1

 

 

 

Chương 1318: Bởi vì thực lực!
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===




Ngũ Hồ Tứ Hải quả thực quá âm hiểm, tên này chỉ cần hời hợt nói một câu là có thể chuyển hướng toàn bộ thù hận nhằm đang vào hắn sang phía Toàn Chân Giáo.

Một khoảng thời gian sau này, vô số người chơi hâm mộ đi đến thành Dư Huy khiêu khích, kết quả tự nhiên không cần phải nói... Đáng thương cho những người chơi kia, vừa mất công sức vừa mất lộ phí, cuối cùng còn mất thêm cả kinh nghiệm.

Tóm lại, dùng một chữ thảm cũng không thể khái quát hết được.

Chiến đội Cửu Châu chiếm đoạt vị trí thứ nhất nhiều năm như vậy, người chủ trì đã quá quen thuộc với bọn họ rồi, biết Ngũ Hồ Tứ Hải vững như lão cẩu, rất khó đối phó, vì vậy hắn ta liền chuyển ngay micro về phía đám người của chiến đội Một Đám Ô Hợp: "Không thể không nói, có thể đạt được hạng nhất, chư vị tuyển thủ của chiến đội Một Đám Ô Hợp quả thực rất may mắn, như vậy các ngươi cho rằng cái gì đã giúp các ngươi trong những trận so tài, một đường vượt qua mọi chông gai để đến được chức vô địch, là tín nhiệm? Là trách nhiệm? Hay là bất ngờ?"

Mọi người Toàn Chân Giáo nghe vậy đều đồng loạt nhìn về phía Vương Vũ.

Người chủ trì cũng hết sức biết điều đưa micro tới trước mặt Vương Vũ.

Xem ra đến tận lúc này người chủ trì vẫn khó có thể tin được đám người của chiến đội Một Đám Ô Hợp có thể giành được hạng nhất, trong lời nói toàn những từ thể hiện sự bất ngờ.

Nghe được lời của người chủ trì, mặc dù tính tình của Vương Vũ rất tốt nhưng trong lòng cũng khó tránh khỏi có chút khó chịu.

Mẹ nó, cái gì gọi là may mắn? Cái gì gọi là bất ngờ? Loại tỷ thí ở cấp bậc này có thể dựa vào may mắn sao?

"Đây không phải là bất ngờ!"

Vương Vũ nhìn người chủ trì một cái, sau đó cực kỳ nghiêm túc nói: "Đây là thực lực!"

"Ách..."

Nghe được lời của Vương Vũ, người chủ trì hơi sững sờ.

Đấu giải mà, cho dù ngươi thắng thì chung quy lại vẫn phải nói vài lời khách sáo chứ!

Dù là đối thủ kém xa không bằng mình thì cũng phải treo mấy câu như "Đối thủ cũng rất mạnh", "Chúng ta là thắng hiểm" ở trên mép, như vậy mới có thể ra vẻ mình khiêm tốn, đồng thời cũng thể hiện ra được chiến đội của mình có nội hàm.

Không nghĩ tới Vương Vũ lại ngay thẳng như vậy, nói thẳng mình dựa vào thực lực để chiến thắng.

Làm chủ trì đấu giải nhiều năm, đây vẫn là lần đầu tiên hắn ta thấy một người thẳng thắn, không làm bộ làm tịch như vậy, tính cách này cũng quá kiêu căng rồi!

Không có biện pháp, ai bảo ngày thường Vương Vũ lăn lộn với đám người Toàn Chân Giáo, đám người kia kiêu căng cũng không phải một ngày hai ngày.

Dĩ nhiên, vốn liếng để kiêu căng tới từ thực lực, nếu như đổi lại, bất cứ một chiến đội nào khác dám nói như vậy không chừng sẽ bị người ta phun nước miếng đến chết, Vương Vũ dù sao vẫn có đủ sức để làm khán giả hài lòng.

Dẫu sao biểu hiện của Vương Vũ khi ở trên sân so tài cũng quá mức nổi bật.

Đầu tiên là ung dung đánh bại chiến thần Ninh Tĩnh Trí Viễn, sau lại tiếp tục một chọn năm, đánh bại năm vị cao thủ của chiến đội Cửu Châu, chiến tích như vậy còn ai dám không phục?

Với tài nghệ như vậy mà nói mình còn kém thì rõ ràng là không coi đối thủ ra gì.

Người chủ trì ngẩn ra, vội vàng nói sang chuyện khác: "Cái gọi là ‘thực lực’ trong lời nói của ngài là như thế nào?"

"Võ thuật!"

Vương Vũ ngạo nghễ ưỡn ngực ngẩng đầu, chỉ bốn chữ to "Võ lâm chí tôn" trên quần áo chiến đấu, nói: "Đây chính là thực lực của ta!"

Trong lời nói, phong độ tông sư của Vương Vũ hiển lộ không thể nghi ngờ, cái loại khí độ đại sư, cường giả tự tin đó khiến người khác rất khó để liên tưởng hắn với người thanh niên dễ tính lúc nãy là một, hơn nữa thời điểm hắn nói hai chữ ‘võ thuật’ còn cho người ta một loại cảm giác không thể nghi ngờ.

"Võ thuật..."

Người chủ trì lẩm bẩm lời của Vương Vũ, ngây ngốc ở tại chỗ, các khán giả cũng hoàn toàn bị khí chất của Vương Vũ ảnh hưởng.

"Võ thuật... Nguyên lai trên thế giới thật sự có võ thuật."

"Đúng vậy, ta còn tưởng rằng hắn đang nói đùa."

"Không nghĩ tới luyện võ thuật có thể khiến cho người ta mạnh đến loại trình độ này, xem ra chúng ta cũng phải đi học võ thuật..."

Trong lúc nhất thời, trên khán đài bàn luận sôi nổi.

Lão Vương cùng một nhóm võ lâm cao thủ ngồi ở trên đài nghe được lời nói của các khán giả, thấy mọi người đã lần nữa quan tâm tới võ học cổ xưa, cả đám cảm động, lệ nóng rơi đầy mặt.

Lần trước, thời điểm võ thuật dấy lên phong trào rầm rộ đã là từ cuối thế kỉ 20, sau bao nhiêu năm, rốt cuộc cũng có người lại chú ý tới thứ này.

Quả nhiên nắm đấm mới là chân lý!

Không có chiến tích thì dù ngươi có ba hoa khoác lác tới mức nào cũng sẽ không có được hiệu quả cao như thế này.

Mặc dù điểm xuất phát của mọi người khác nhau, nhưng dù sao vẫn tốt hơn không có người quan tâm đến, mọi người bây giờ cũng muốn hy vọng, dẫu sao bất kỳ thứ gì cũng phải hòa hợp với sự phát triển của thời đại.

Nếu không, võ thuật có thể sa sút đến mức này sao?

Sau các loại chuyện huyên náo, tiếp theo chính là trao thưởng.

Lần này người đứng ra tổ chức giải đấu chuyên nghiệp là công ty internet lớn nhất trong nước – Tập Đoàn Long Đằng, tiền thưởng đương nhiên sẽ không nhỏ.

Là chiến đội hạng nhất của giải đấu chuyên nghiệp, tiền thưởng của chiến đội Một Đám Ô Hợp lên tới hơn ba chục triệu.

Đối với những chiến đội chuyên nghiệp khác, ba chục triệu bất quá chỉ là một năm tiền lương, hoặc là phí huênh hoang mà thôi, còn đối với nhóm người của Toàn Chân Giáo, đó là một món tiền thưởng kếch xù.

Dù sao ngày thường mọi người đều chỉ ăn nhỏ chơi lẻ, mặc dù kiếm được rất nhiều vàng, nhưng chung quy lại vẫn là tiền trong trò chơi, không bán được thì chính là rác rưởi.

Ba chục triệu này là vàng thật bạc trắng, mọi người đương nhiên không thiếu được một phen kích động.

Chơi trò chơi còn có thể kiếm tiền, đây chính là mơ ước của bao nhiêu người lúc còn trẻ.

Sau một hồi khách quý đọc diễn văn, ban tổ chức phát biểu, giải đấu chuyên nghiệp kéo dài mấy ngày rốt cuộc cũng kết thúc.

Sau khi trở lại quán rượu, mọi người ngồi thật chỉnh tề ở trước bàn, giống như học sinh tiểu học vậy, giương mắt nhìn Vương Vũ.

Vương Vũ bị nhìn chằm chằm cả người không được tự nhiên, không nhịn được hỏi: "Nhìn ta làm gì? Còn không đi thu dọn đồ đạc đi, ngày mai ai về nhà nấy tìm mẹ của mình mà nhìn!"

"Đừng nói chuyện vớ vẩn!!" Mấy người Minh Đô kêu lên: "Mau chia tiền, mau chia tiền!"

"Chia tiền? Trên đời này còn có chuyện như vậy?" Trên mặt của Vương Vũ đầy vẻ nghi ngờ.

"Mẹ nó!"

“Con bà nó!”

Mọi người thấy Vương Vũ giả vờ ngây ngốc lập tức hoa chân múa tay, chửi loạn lên.

Thấy bộ dáng này của đoàn người, Vương Vũ cảm thấy cực kỳ thoải mái, vui vẻ trên sự thống khổ của người khác cũng là một truyền thống lớn của Toàn Chân Giáo mà.

Sau khi đã nháo đủ, Vương Vũ cười ha ha một tiếng, nghiêm nghị cầm chi phiếu ra, nói: "Mọi người thương lượng đi, chia như thế nào?"

"Cái này hả..."

Đoàn người nghe vậy liền rơi vào trầm tư.

Thật ra thì, dựa theo phong cách trước sau như một của Vương Vũ cùng với Toàn Chân Giáo, chia đều là phương thức đơn giản nhất, cũng là phương thức thô bạo nhất. Nhưng nếu xét về mặt lợi ích thực tế, chia đều có chút không ổn.

Tuy nói lần tranh giải này mọi người đều có công lao, có nhiều có ít, nhưng không thể phủ nhận người có công lớn nhất là Vương Vũ, một mình hắn đã xử lý một nửa đối thủ.

Dưới tình huống này còn ai dám nói chia đều?

"Nếu không, lão Ngưu cầm một nửa?"

Rốt cuộc vẫn là Vô Kỵ đầu óc nhanh nhạy đưa ra lời đề nghị đầu tiên.

"Cái này không ý kiến..." Đoàn người đồng loạt gật đầu, đồng ý với lời của Vô Kỵ, bất quá sau khi Vương Vũ lấy phần của mình, những người khác nên làm gì, trong lòng mọi người vẫn có chút không yên.

Lăn lộn cùng đám người Toàn Chân Giáo lâu như vậy, Vương Vũ dĩ nhiên biết đám vô sỉ này lo lắng cái gì, không kiềm được cười nói: "Không nghĩ tới cũng có thời điểm các ngươi còn cần thể diện, ta nghĩ hay là số tiền này các ngươi chia đều đi!"


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment