Trang 659# 2
Chương 1319: Thương lượng tài trợ
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
"Các ngươi?"
Mọi người vẫn còn đang tỏ ra đứng đắn, nghe được lời này của Vương Vũ, đều đồng loại sửng sốt một chút, buồn bực nói: "Chẳng lẽ tên tiểu tử nhà ngươi không muốn số tiền này?"
"Các ngươi chia nhau là được, hiện tại ta không thiếu tiền."
Vương Vũ nhẹ nhàng cười một tiếng, gật đầu.
Phổ biến võ thuật rộng rãi ra bên ngoài chính là lý tưởng của Vương Vũ cùng với đông đảo những người tập võ khác, tiền bạc đối với Vương Vũ cũng không quan trọng bằng, dù sao thì bây giờ Vương Vũ đã không còn là tên thanh niên chán nản ban đầu nữa rồi.
Nghe được lời của Vương Vũ, những người khác rối rít an tĩnh lại.
Phải biết, lần đấu giải này người xuất lực lớn nhất chính là Vương Vũ, nếu như hắn không cầm một phần thì làm sao mọi người có thể không biết xấu hổ mà cầm được!
Mặc dù đám người Toàn Chân Giáo mang tiếng là vô liêm sỉ, không biết xấu hổ cực kỳ nhưng ở một số phương diện vẫn rất có nguyên tắc.
Thấy mọi người như vậy, Vương Vũ vừa muốn giải thích thì hắn đã nghe thấy Yêu Nghiệt Hoành Hành ở bên cạnh vội vàng kêu lên: "Hắn thật sự không thiếu vài đồng tiền lẻ này đâu, chúng ta chia nhau là được."
"Vài đồng tiền lẻ? Có thật không?" Mọi người hoảng sợ nhìn về phía Vương Vũ.
Cùng nhau lăn lộn lâu như vậy, mọi người đều biết nhà của Vương Vũ mở võ đường ở trong thôn, dường như cũng có chút tiền, nhưng đây là ba chục triệu, nói ba chục triệu là vài đồng tiền lẻ, chẳng lẽ mở võ đường có nhiều tiền như vậy sao?
"Ha ha!"
Vương Vũ khẽ mỉm cười, từ chối cho ý kiến.
Có câu nói là nghèo văn giàu võ, mặc dù kinh doanh võ thuật hiện tại có vẻ sa sút, nhưng những môn phái có thể tồn tại đến tận bây giờ cái nào cũng có nội tình thâm hậu, kể cả môn phái nghèo nhất như Bát Quái Môn của Đồng lão gia tử cũng phải có giá trị lên tới hơn trăm triệu, nếu không một thân võ công của lão ta cũng không thể luyện tới cảnh giới này.
Vương Vũ dù sao cũng coi như là chưởng môn của môn phái to nhất giới võ thuật, là người kế thừa võ thuật nhiệm kỳ tiếp theo, loại vật như tiền này làm sao có thể thiếu được, hơn nữa Vương Vũ còn rất thanh tâm quả dục, không tiêu xài quá nhiều tiền, tự nhiên sẽ không thấy tiền quá trọng yếu.
Cho dù là ở thời điểm Vương Vũ khó khăn nhất cũng chỉ dùng tiền để mua nhu yếu phẩm cần thiết, chưa bao giờ quá quan trọng về tiền bạc.
Nếu Vương Vũ và Yêu Nghiệt Hoành Hành đều nói như vậy, mọi người đương nhiên sẽ không khách khí nữa... Mười mấy người liền chia đều tiền thưởng.
Trừ tiền thưởng ra, lần tranh giải này đám người của chiến đội Một Đám Ô Hợp còn tự bỏ ra hai trăm ngàn vàng cược mình thắng.
Mặc dù tỷ số cược không cao, nhưng con ruồi dù nhỏ thì vẫn là thịt, loại chuyện phát tài này Toàn Chân Giáo đương nhiên sẽ không chê ít.
Ngày thứ hai, đám người Vương Vũ bị điện thoại di động đánh thức.
Trước kia những người này đều là vô danh tiểu tốt, tự nhiên sẽ không có ai nhớ nhung, nhưng bây giờ, bọn họ đã đánh thắng chiến đội hạng nhất nhiều năm liên tục, đương nhiên là danh tiếng vang xa.
Ở xã hội này, mua phòng mua xe mua điện thoại cũng sẽ bị tiết lộ, đừng nói tới so tài... Lấy số điện thoại của đội viên dự thi là một chuyện quá đơn giản đối với những nhà tài trợ kia.
Chuyện đàm luận trong điện thoại ngàn cái như một... Tất cả đều liên quan tới chuyện tài trợ cùng với đào góc tường.
Tài trợ là chỗ dựa căn bản của một chiến đội, tiền chính là thứ mà hầu hết mọi người đều theo đuổi, có người gọi điện thoại cũng dễ hiểu.
Nhưng loại chuyện như đào chân tường này thì có chút bỉ ổi, tuy nói chiến đội Một Đám Ô Hợp là chiến đội rơm rạ, chưa kí hợp đồng với bất cứ ai, nhưng vừa mới đấu giải xong liền bắt đầu nhúng tay vào đào chân tường thì quả thực có chút làm người ta khinh bỉ.
Vì đào người, mọi người có thể nói là không gì không làm, giá cả một đường tăng vọt... Rất nhiều trường hợp chỉ cần ngươi nguyện ý gia nhập chiến đội của ta thì ngươi chính là ông nội của ta, thậm chí còn có người ra giá bằng với giá của cao thủ cao cấp.
Dĩ nhiên, đám người Toàn Chân Giáo vẫn biết khả năng của mình tới mức nào, tại sao có thể đoạt cúp trong lòng bọn họ hiểu hơn so với bất cứ ai.
Nếu tùy tiện đáp ứng, kết quả như thế nào trong lòng mọi người đều hiểu, tiền nào có dễ kiếm như vậy, ngược lại ở Toàn Chân Giáo uống ít rượu, đếm tiền vàng, lại không trễ nải công tác của cá nhân có phải tiêu dao tự tại hơn bao nhiêu...
Bất quá lòng hư vinh mọi người đều có, có người gọi điện thoại đào chân tường là đề tài câu chuyện để mọi người Toàn Chân Giáo lên mặt với nhau.
Buổi sáng, Ký Ngạo là người thứ nhất kêu lên: "Hôm nay ông đây liên tục nhận được bốn cuộc điện thoại, đều là mời ta về đội của họ... Có người còn cho ta mười triệu một tháng."
"Xì!"
Minh Đô khinh bỉ nói: "Người gọi điện cho ta có tám, giá cả không hề thấp hơn so với ngươi, ta vẫn còn chưa kiêu ngạo đây!"
"Tám người giỏi lắm chắc? Bà có tới mười mấy tên..."
"Lão tử cũng có mười mấy người ..."
"Lão phu có hơn hai mươi!"
Nhất thời, trong phòng khách líu ra líu ríu, vô cùng náo nhiệt, từng con số cũng dần dần lên cao tới tận trời.
"Ngưu thúc, không có ai gọi cho chú sao?" Ký Ngạo thấy mình không sánh bằng người khác, liền bỉ ổi đi tới trước mặt Vương Vũ hỏi.
"Có, bất quá ta không đếm..." Vương Vũ lắc đầu nói: "Sáu giờ sáng điện thoại đã bị sập nguồn do quá nhiều người gọi, bây giờ vẫn còn đang sạc."
"Chậc chậc, quá ngạo mạn..." Mọi người đồng loạt giơ ngón tay cái lên.
Xem ra cuối cùng vẫn là tên này trâu bò nhất, ngươi nghe điện thoại nhiều đến mấy đi nữa thì có thể nghe đến hết pin sao? Rất hiển nhiên là không thể...
"Sao thế? Các ngươi muốn làm tuyển thủ chuyên nghiệp?"
Yêu Nghiệt Hoành Hành ở một bên thấy mọi người hưng phấn đối với chuyện này như vậy, tò mò hỏi.
"Xùy! Lão tử là công nhân viên chức!" Minh Đô mặt đầy ngạo nghễ, bày tỏ sự khinh thường sâu đậm đối với lời của Yêu Nghiệt Hoành Hành.
Bao Tam cùng Xuân Tường cũng sờ lỗ mũi một cái, nói: "Chúng ta cũng sống nhờ vào tiền của quốc gia..."
"Ta là đảng viên! Còn là viện sĩ!" Vô Kỵ càng ngạo mạn hơn.
Những người khác nhìn Vương Vũ một chút, lại nhìn Vô Kỵ một chút, sau đó nói: "Chúng ta theo gót hắn!"
"Ai..." Yêu Nghiệt Hoành Hành thở dài, nói: "Vốn ta định kéo một nhà tài trợ lớn cho các ngươi, nếu như thế thì thôi vậy."
“Phịch” một tiếng, Minh Đô té nhào xuống trước mặt Yêu Nghiệt Hoành Hành: "Yêu ca! Ngươi là đại gia của chúng ta! Sau này ngươi sai ta làm gì ta cũng làm..."
"Ta..."
Yêu Nghiệt Hoành Hành câm nín.
Vương Vũ một cước đá Minh Đô qua một bên, cười mắng: "Ta mới là đội trưởng, có tài trợ cũng không tới phiên ngươi nói chuyện. Yêu Nghiệt, nhà tài trợ mà ngươi nói ở đâu?"
"Hắc hắc!"
Yêu Nghiệt Hoành Hành cười hắc hắc, chỉ chỉ mình.
"Sao? Phòng làm việc của các ngươi?" Vương Vũ nghi ngờ hỏi.
Yêu Nghiệt Hoành Hành cười híp mắt nói: "Đương nhiên! Mọi việc chẳng phải đều nhờ vào hiệu quả của danh nhân sao, bây giờ ở trong trò chơi, nhiệt độ do các ngươi tạo ra hẳn sẽ kéo dài tới mấy tháng nữa, có các ngươi ở đây, hiệu quả và lợi ích của phòng làm việc chúng ta sẽ tăng lên mấy lần, về phần đãi ngộ các ngươi cứ việc yên tâm, tuyệt đối sẽ không bạc đãi các ngươi."
"Đãi ngộ chúng ta ra sao cũng được!" Vô Kỵ trầm ngâm một chút, sau đó nói: "Vậy bình thường chúng ta phải làm gì? Chúng ta chơi game chính là vì vui vẻ, không phải là vì liều mạng..."
Quả thực, nói đến tiền, đám người kia đều thuộc cấp bậc tài sản nhỏ, tiền tuy không nhiều nhưng cũng đầy đủ sung túc, trò chơi đối với những người này chỉ là một công cụ để giải trí, muốn bỏ ra nhiều thời gian như các chiến đội khác thì mọi người thà chuyên tâm làm công việc của mình còn hơn.
Trò chơi mà, vui vẻ mới là chuyện trọng yếu nhất.
"Hắc hắc!" Yêu Nghiệt Hoành Hành cười nói: "Rất đơn giản, các ngươi cứ chơi như bình thường, chỉ là thời điểm có người khác khi dễ ta, các ngươi giúp ta đánh hắn, thời điểm ta khi dễ người khác không đánh lại các ngươi cũng giúp ta đánh hắn, như thế nào? Hài lòng không? "