Trang 662# 2
Chương 1325: Người chuyên nghiệp
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
Sau khi đi tới phía tây thành, Vô Kỵ liếc mắt đã nhìn thấy ngay, Vương Vũ đứng dưới chân tường thành Nguy, nhìn hắn đang đứng đợi ở chỗ kia, tuyệt đối không phải chuyện mà hắn có thể làm ở tuổi này được.
Vô Kỵ xạm mặt lại đi tới bên cạnh Vương Vũ, đá một cước nói: "Chuyện gì hả? Gấp gáp như cháy nhà gọi ta đến đây để làm cái gì?"
Vương Vũ quay đầu chỉ chỉ tường Nguy đằng sau lưng nói: "Nhìn thấy bức tường này không?"
"Bức tường này làm sao?" Vô Kỵ có chút không hiểu ra sao cả.
Vương Vũ mở nhiệm vụ của mình ra cho Vô Kỵ cùng nhìn nói: "Vừa nãy mới nhận được nhiệm vụ này, bảo ta điều tra xem tại sao lại biến thành như vậy... Ngươi đọc nhiều sách, ngươi nhìn một cái xem rốt cuộc tại sao lại thế này?"
"Đéo đỡ được!" Vô Kỵ hết chỗ nói nổi: "Cái này thì có quan hệ gì với việc đọc nhiều sách hả, ta cũng không phải công nhân xây dựng chuyên nghiệp, làm sao có thể phát hiện ra được tại sao bức tường này biến thành như thế chứ..."
"Vậy phải làm sao bây giờ? Dù sao cũng không thể cứ ngồi chồm hổm ở đây mãi được chứ..." Thấy Vương Vũ cũng không có cách nào, Vương Vũ có chút bất đắc dĩ.
Đã từng làm nhiều nhiệm vụ như vậy, nhưng Vương Vũ chưa bao giờ thấy mình tốn sức như thế này, bảo Vương Vũ đi giết BOSS nào đó cũng còn đơn giản hơn cái này nhiều.
"Cái này dễ thôi!" Vô Kỵ nhìn bức tường thành, lại nhìn giới thiệu trong cột nhiệm vụ, cười híp mắt nói: "Tuy ta không phải là người chuyên nghiệp, nhưng chúng ta đi tìm người chuyên nghiệp là được."
"Chuyên nghiệp?" Vương Vũ nghi ngờ nói: "Chẳng lẽ là đi tìm Xuân huynh sao?"
Xuân Tường là kỹ sư cao cấp của các công trình bằng gỗ, hẳn cũng không xa lạ gì với việc xây tường như thế này,
"Tìm hắn ta cũng chẳng có tác dụng gì đâu!" Vô Kỵ lắc đầu nói: "Kiến thức và võ công của ngươi không giống như vậy, thường thức trong thế giới hiện thực và thế giới game vẫn hơi khác nhau một chút đấy."
Đúng là như vậy, thế giới game là một thế giới huyền ảo, đương nhiên sẽ có sự khác biệt rất lớn với thực tế, chỉ riêng một ví dụ đơn giản này thôi, trong thế giới game người chơi có thể dễ dàng triệu hồi ra nguyên tố lửa... Trong thực tế sẽ chẳng ai có thể triệu hồi ra được cả.
Cũng như vậy, bức tường thành của thành Dư Huy biến thành như thế này một cách kỳ quái như vậy, trong chuyện này chắc chắn không có quy luật có ích lợi gì trong hiện thực lại có thể giải thích được cả, Xuân Tường đến đây có lẽ cũng chẳng phát hiện ra manh mối gì đâu, nếu không thì Kiếm Chỉ Thương Khung lớn như vậy, không tin là không tìm được mấy cậu sinh viên khoa kiến trúc đến đây.
"Vậy thì phải tìm ai bây giờ?" Vương Vũ mờ mịt hỏi.
Vô Kỵ chỉ vào tường thành nói: "Bức tường này thuộc về kiến trúc châu Âu, kiến trúc châu Âu phần lớn được xây dựng chủ yếu bằng đá, về phần tại sao tường thành lại biến thành như thế này, chúng ta phải đi tìm thợ đá trong game mới được, có điều thành Dư Huy hẳn là sẽ không có nghề nghiệp này đâu."
NPC bình thường chia thành hai loại, một loại là dân chúng giống như NPC bình dân, một loại khác chính là NPC chuyên nghiệp có nghề nghiệp riêng.
NPC chuyên nghiệp trong thành, phần lớn đều là thợ rèn, may vá linh tinh gì đó, những người mà hàng ngày có quan hệ chặt chẽ với người chơi.
Loại nghề nghiệp như thợ đá này Vô Kỵ quả thật chưa từng nghe nói đến bao giờ, dù sao mặc dù là ở thời đại này đi chăng nữa, cũng không có ai lại xách vũ khí bằng đá đi chém người ta cả.
"Thợ đá trong game á?"
Nhưng người nói không có ý gì người nghe lại hiểu ra, vừa nghe thấy Vô Kỵ nói như thế, Vương Vũ dường như nhớ ra chuyện gì đó, tiện tay lấy ra một miếng đá thể hiện thuộc tính ra nói: "Thành Dư Huy hình như có một thợ đá tên là Arthur thì phải, ngươi đã từng nghe thấy bao giờ chưa?"
"Thợ đá tên là Arthur á? Chưa nghe thấy bao giờ!" Vô Kỵ lắc đầu.
Ngày thường Vô Kỵ cũng không thích mò mẫm lang thang trong thành, đương nhiên cũng sẽ không thèm quan tâm đến tên gọi của NPC, hắn ta chưa từng nghe thấy cái tên này cũng rất hợp tình hợp lý thôi.
Nhìn thấy Vô Kỵ lắc đầu, Vương Vũ vội vàng kéo kênh công hội ra hỏi: "Có ai biết NPC tên là Arthur này không? @ Mọi người."
"Ta biết!"
Không hổ là kẻ chuyên nghiệp luôn đi khắp hang cùng ngõ hẻm để chiếm lợi, câu hỏi của Vương Vũ vừa gửi đi, Danh Kiếm Đạo Tuyết đã trả lời ngay: "NPC tên là Arthur ở thành Dư Huy tổng cộng có 13 người, ngươi tìm ai?"
Cái tên Arthur này thật sự quá phổ biến khắp hang cùng ngõ hẻm rồi, phiên dịch ra tiếng Trung cũng thành Lý Nhị Cẩu, Trương Nhị Đản, Vương Thiết Ngưu đủ loại linh tinh, một viên gạch ném ra có thể nện trúng nhiều người, không thể tưởng tượng được một thành Dư Huy nho nhỏ thôi mà còn có đến 13 người tên như vậy.
"Ta tìm một thợ đá tên là Arthur!" Vương Vũ trả lời.
"Vậy thì không có đâu..." Danh Kiếm Đạo Tuyết có lòng mà chẳng thể giúp được gì nói: "13 người tên Arthur này thì đã có 12 người là NPC bình dân rồi, còn một người khác thì đang mua hoa quả ở bên đường, không có một ai là thợ đá cả."
"Hả?"
Nghe thấy câu trả lời của Danh Kiếm Đạo Tuyết, Vương Vũ vẻ mặt buồn bực, vất vả lắm mới tìm ra được một manh mối, lại bị đứt đoạn rồi, chút điểm này cũng quá khó kiếm rồi đấy.
Nhưng vào lúc này, Vô Kỵ đột nhiên nói: "Bàn đá này của ngươi cũng là đồ không biết bị thất lạc từ thời đại nào rồi, cho dù có là bàn đá của Arthur, có lẽ cũng không biết là đồ vật từ bao nhiêu năm trước rồi."
"Ngươi nói cũng có lý!" Vương Vũ vuốt cằm nói: "Vậy chúng ta nên làm thế nào bây giờ?"
"Hì hì!" Vô Kỵ cười nói: "Nếu như đã nói lão Arthur này từng là người của thành Dư Huy, như vậy thì chúng ta nên đi tìm một người có kiến thức uyên thâm để hỏi thôi."
"Người có kiến thức uyên thâm á? Ngươi đáng nói đến?" Vô Kỵ vừa mới nhắc nhở như vậy, Vương Vũ hơi ngẩn ra, trong đầu nhất thời nhảy ra một gương mặt lạnh như băng.
Vô Kỵ gật đầu: "Không sai, chính là nhân viên quản lý thư viện của thành Dư Huy chúng ta..."
"Ai!" Vương Vũ giận dữ nói: "Xem ra cũng đành phải đến thư viện thôi!"
Nói thật lòng, không phải bất đắc dĩ lắm thì Vương Vũ thật sự không muốn đến thư viện đụng phải tên xui xẻo kia đâu.
Mẹ kiếp, mặc dù nhân viên quản lý thư viện biết rất nhiều, nhưng mà tên này cũng rất thích bẫy người ta... Hỏi câu hỏi bắt trả tiền thì cũng thôi đi, quan trọng là tiêu tiền mà không hỏi đúng câu hỏi, thì mẹ nó có khi còn phải hỏi đến tận trưa chiều tối cũng chẳng ra.
Dựa vào giá trị con người của Vương Vũ, mấy trăm vàng cũng không phải là không bỏ ra được, nhưng nhìn người ta mài dao thật sắc rõ ràng định chém mình, thế mà lại không kịp chờ đợi lao về phía trước, thì đó chính là điển hình cho việc người dốt nhiều tiền rồi.
Đương nhiên rồi, có Vô Kỵ ở đây, Vương Vũ cũng yên tâm hơn rất nhiều, thằng ranh này chưa bao giờ phải chịu thua thiệt trong tay nhân viên quản lý thư viện cả,
Thư viện của học viện Pháp sư nằm ở con phố trung tâm, sau khi quyết định đi hỏi nhân viên quản lý thư viện, hai người Vương Vũ lập tức đi thẳng về hướng học viện Pháp sư.
Lúc này, từ nơi tường thành xa xa xuất hiện bóng dáng của một Thích khách, nhìn bóng lưng hai người Vương Vũ rời đi, Thích khách gửi tin nhắn nói: "Lão đại Gấu, tên kia và một Mục sư nữa đã đi rồi."
"Đi rồi sao?" Gấu Ơi Chờ Tớ kinh ngạc nói: "Mục sư kia trông như thế nào?"
Thích khách suy nghĩ một lát rồi nói: "Trông trắng trẻo nõn nà, cũng không biết vì sao, khi ta nhìn thấy gương mặt kia lại rất muốn xông lên đâm cho hắn ta hai dao, chẳng lẽ là ảo giác sao?"
"Không phải ảo giác đâu!" Gấu Ơi Chờ Tớ nói: "Nếu như ta phán đoán không sai, Mục sư kia chính là tên cầm đầu lưu manh của Toàn Chân Giáo, Vô Kỵ."
"Hóa ra hắn ta chính là Vô Kỵ trong truyền thuyết sao... Thảo nào."
Thích khách nghe thấy vậy lập tức bừng tỉnh hiểu ra, nhất thời kịp phản ứng lại vì sao khi mình nhìn thấy gương mặt kia thì lại không kiềm chế được, hóa ra đã gặp phải nhân vật đứng đầu của công hội Toàn Chân Giáo đê tiện nhất game rồi.
Đồng thời, Gấu Ơi Chờ Tớ ở phía xa xa cũng bắt đầu suy nghĩ miên man.
Hắn ta biết Vô Kỵ, cho dù Gấu có phỉ nhổ nhân cách của Vô Kỵ đến mức nào chăng nữa, nhưng mà có chút không thể không thừa nhận, người này vẫn luôn rất thông minh.
Nếu Vương Vũ đã gọi hắn ta đến thì chắc chắn là có lý do của mình, bây giờ hai người rời đi chắc chắn cũng có liên quan đến nhiệm vụ này.
Suy nghĩ đến đây, Gấu Ơi Chờ Tớ mở cửa sổ chat gửi tin nhắn cho Thích khách kia nói: "Đuổi theo bọn họ, nhớ cho kỹ, không được đến gần quá, vẫn phải đảm bảo bọn họ luôn ở trong tầm mắt của ngươi là được!"
"Ừ! Ta biết rồi!"
Thích khách trả lời, lại biến mất ẩn thân lần nữa.