Ta Là Võ Học Gia (Dịch Full)

Chương 1324 - Chương 1326: Hai Trăm Vàng

Trang 663# 1

 

 

 

Chương 1326: Hai trăm vàng
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===




Thành Dư Huy vốn không tính là quá lớn, khoảng cách từ khu thành Tây đến học viện Pháp sư cũng không xa, không có quá nhiều hội nghị, hai người Vương Vũ và Vô Kỵ đã đi tới thư viện.

Nhân viên quản lý Thư viện đang ngồi ở cửa ra vào, trên khuôn mặt vẫn là biểu cảm vạn năm không thay đổi kia, giống như là muốn nói nếu ngươi hỏi tới ta sẽ hại chết ngươi.

Vương Vũ cũng không dám tùy tiện trêu chọc thằng cha này, thế là hắn chọt vào hông Vô Kỵ.

Vẻ mặt Vô Kỵ cười đê tiện đi tới trước mặt nhân viên quản lý thư viện, móc ra một túi tiền đưa tới: "Xin ngài báo cho ta vị trí của Arthur."

Nhân viên quản lý nhìn thấy túi tiền, nhíu lông mày nói: "Người nào?"

"Ha ha!" Vô Kỵ cười nhạt một tiếng, đưa tay ra, đồng chí nhân viên quản lý hơi sững sờ, hết sức không cam lòng bỏ túi tiền vào trong tay Vô Kỵ.

"Bà mẹ nó! Như thế cũng được sao?"

Vương Vũ trợn mắt ngoác mồm, không hổ là đê tiện trong đê tiện, ngay cả tiền của nhân viên quản lý thư viện mà cũng có thể lừa được.

Người đi đường qua lại hai bên càng là bái phục sát đất.

Có diễn đàn, thì đương nhiên tin trứng phục sinh ở trong trò chơi được truyền đi nhanh một cách khác thường, bây giờ tác dụng của nhân viên quản lý thư viện đã không phải là chuyện bí mật gì.

Nhưng mọi người cũng biết sự đáng sợ của nhân viên quản lý thư viện...

Thằng cha này có tiếng là đưa tay lấy tiền, chỉ cần hỏi thì hắn sẽ lấy tiền... không để cho hệ thống cưỡng ép khấu trừ, có biệt danh là "Ống tiết kiệm". Người chơi bình thường muốn hỏi rõ vài ba câu từ hắn cũng là một vấn đề khó khăn.

Vậy mà không nghĩ tới hôm nay có người có thể lấy tiền từ trong tay hắn, mẹ nó việc này vô cùng giống như thần.

Từ xa bạn học Thích khách vẫn luôn quan sát hai người Vương Vũ thấy cảnh này cũng choáng tại chỗ...

Một lúc lâu sau, mới gửi tin nhắn về cho Gấu Ơi Chờ Tớ nói: "Lão đại, ngươi không biết ta thấy được gì đâu, bọn chúng tới thư viện, đang hỏi nhân viên quản lý thư viện vài vấn đề, nhân viên quản lý thư viện vậy mà cho bọn chúng tiền."

"Hả" Gấu Ơi Chờ Tớ sững sờ nói: "Ngươi nói nhảm gì thế?"

"Thật đấy..." Thích khách chắc chắn nói: "Ta cảm thấy nhân viên quản lý thư viện chính là chỗ đột phá của nhiệm vụ này."

"Cũng có thể!" Gấu Ơi Chờ Tớ nghe vậy suy tư một chút, chợt vội vàng nói: "Chờ ta một chút, ta lập tức tới ngay!"

Trong khi bạn học Thích khách và Gấu Ơi Chờ Tớ nói chuyện, Vô Kỵ không lạnh không nhạt nói với nhân viên quản lý thư viện: "Lão thợ đá Arthur của thành Dư Huy."

"Không có!" Nhân viên quản lý thư viện không chút suy nghĩ trả lời một câu.

"Không có? Ngươi có nhầm không! Phía trên phiến đá này viết rõ ràng..."

Nghe nhân viên quản lý thư viện nói, Vương Vũ không vừa lòng móc ra phiến đá muốn đi qua chất vấn nhân viên quản lý.

"Chớ nên gấp gáp!"

Vô Kỵ duỗi pháp trượng ra, bình tĩnh ngăn Vương Vũ nói: "Hắn nói là không có tọa độ chứ không phải là không có người này, Lão thợ đá Arthur mà, không chừng đã chết lâu rồi, xem ta đây!"

Nói xong, Vô Kỵ lại đưa túi tiền trong tay tới nói: "Nói cho ta biết, vị trí con cháu của Lão thợ đá Arthur trong thành Dư Huy!"

"Người nào?" Nhân viên quản lý lại hỏi.

"Khà khà!" Lần nữa Vô Kỵ lộ ra nụ cười gian trá.

"Bốp!"

Nhân viên quản lý hung hăng vả miệng một cái, lần nữa đưa tiền cho Vô Kỵ.

Nhìn bộ dáng của nhân viên quản lý, Vô Kỵ đắc ý nói: "Nghề nghiệp Thợ đá hơn nữa còn ở thành Dư Huy."

"Ngươi cũng quá vòng vo đi, sớm biết như thế trực tiếp hỏi Thợ đá của thành Dư Huy ở đâu là được rồi." Vương Vũ ở bên cạnh nhịn không được càm ràm.

Vô Kỵ ước lượng túi tiền trong tay một chút nói: "Ngươi không hiểu, con ruồi có nhỏ đi nữa thì cũng là thịt!"

Vương Vũ: "..."

"Số 42 phố Nam!"

Liên tục hai lần trơ mắt nhìn tiền tới tay bị Vô Kỵ lừa trở về, nhân viên quản lý vô cùng sầu não, cực kỳ khó chịu cấp cho Vô Kỵ một tọa độ.

"Đi thôi!"

Sau khi nhận được tọa độ, Vô Kỵ vỗ tay cái độp đi ra ngoài thư viện.

Ngay khi hai người đi tới cửa, đột nhiên Vương Vũ ngừng lại, chỉ vào trong một góc nói: "Thằng kia, ngươi còn đi theo bọn ta đừng trách ta không khách khí."

"Hả?"

Người chơi chung quanh nghe Vương Vũ nói, vẻ mặt đều sững sờ, thầm nghĩ thằng nhóc này không phải bị điên rồi chứ, hổ báo gì với góc tường thế không biết? Chỉ vì bắt nạt góc tường sẽ không bị đánh trả sao?

Nhưng sau khi Vương Vũ vừa rời khỏi, thân hình một tên Thích khách hiện ra, trên cổ và trán rịn ra một tầng mồ hôi lạnh...

Vương Vũ thế nhưng là thành chủ thành Dư Huy, vệ binh toàn thành đều do hắn chỉ huy, giết người ở bên trong khu vực an toàn là chuyện tuyệt đối không thể nhưn giết một người ở ngoài thành Dư Huy vậy cũng chỉ tốn chút miệng lưỡi.

Sau khi hai người Vương Vũ đi không bao lâu, Gấu Ơi Chờ Tớ mang theo một nhóm người khí thế hùng hổ xông vào thư viện, trực tiếp đi tới trước mặt nhân viên quản lý kêu lên: "Tường thành Tây đột nhiên hư hại có chuyện gì xảy ra thế?"

"..." Nhân viên quản lý tâm tình đang không tốt, nhìn thấy bộ dáng không chút lễ phép của Gấu Ơi Chờ Tớ, tự nhiên cũng không quen, duỗi tay ra, ngón tay chà xát, làm động tác đòi tiền.

Vàng trong túi Gấu lớn -2.

Gấu lớn thấy thế cũng không có bất ngờ gì mà là nín thở tập trung nghe cao kiến của nhân viên quản lý.

Ai ngờ sau khi nhân viên quản lý thu tiền lại nói: "Không biết!"

Gấu lớn nghe vậy giận tím mặt, vỗ bàn cái rầm tức giận nói: "Ngươi đùa giỡn ta phải không?"

Vàng -2

Nhân viên quản lý gật đầu: "Đúng!"

"Ta..."

Tính khí của Gấu lớn rất nóng nảy, muốn rút đao chém người.

Nhân viên quản lý cười lạnh nói: "Ngươi không phải không biết, công kích ta sẽ có kết cục gì chứ."

"Kết cục gì?"

Gấu lớn sững sờ, vàng -2.

"Bị vệ binh toàn thành đuổi giết!" Giọng nói của nhân viên quản lý rất nhẹ nhàng, Gấu lớn ở trước mặt hắn giống như một con giun dế.

Rõ ràng trong lòng của Gấu lớn cũng biết vệ binh dũng mãnh, bị bọn người này đuổi giết tuyệt đối không phải chuyện tốt lành gì. Nghe nhân viên quản lý nói như thế, Gấu lớn nhất thời bình tĩnh lại, vội vàng cười đùa tí tửng nói: "Có phải thành chủ Thiết Ngưu vừa ghé qua đây hay không?"

Vàng -2

"Đúng!" Nhân viên quản lý nói.

"Hắn hỏi vấn đề gì?"

Xem ra Gấu Ơi Chờ Tớ cũng khá thông minh, biết ra tay từ nơi nào ra.

Nhưng mà bị Vô Kỵ lừa hai lần, trí thông minh của nhân viên quản lý trí cũng tiến hóa không ít, lạnh nhạt nói: "Hỏi hai vấn đề!"

"Hai vấn đề gì thế?" Gấu lớn bức thiết nói.

Vàng -2

Nhân viên quản lý: "Arthur và con cháu của hắn."

"Câu trả lời là gì?"

Vàng -2

"Rất nhiều!"

"Chính xác là bọn chúng nhận được được hai thứ gì?"

Vàng -2...

"Không có, số 42 phố Nam."

"Mẹ nó đây mà là đáp án hả?"

Nhìn thấy vàng trong túi bị giảm đi 200, cuối cùng chỉ nhận được hai đáp án không rõ ràng, lửa giận của Gấu Ơi Chờ Tớ lần nữa bộc phát...

Vàng -2...

Nhân viên quản lý nói: "Chính là đáp án mà ngươi muốn!"

Gấu Ơi Chờ Tớ: "Ta..."

"Mau lôi lão đại đi!" Đàn em của Gấu Ơi Chờ Tớ thấy hắn vẫn còn tiếp tục, ba chân bốn cẳng đè Gấu Ơi Chờ Tớ xuống đất ném ra khỏi thư viện.

Lúc này, hai người Vương Vũ và Vô Kỵ cũng tìm được số 42 phố Nam mà nhân viên quản lý thư viện nói tới.

Phố Nam vốn là địa phương vắng vẻ nhất trong thành Dư Huy, số 42 phố Nam càng là hết sức bí mật, nếu không phải Vương Vũ nhờ vệ binh dẫn đường, đoán chừng phải mất một buổi nữa mới tìm ra.


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment