Ta Là Võ Học Gia (Dịch Full)

Chương 1330 - Chương 1332: Bố Trí Chiến Thuật

Trang 666# 1

 

 

 

Chương 1332: Bố trí chiến thuật
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===




“Không cao lắm không cao lắm!” Đội Trưởng Đừng Nổ Súng cuống quýt đáp lại.

Dù có tìm đến cao thủ chuyên nghiệp thì họ cũng sẽ ra mức giá này mà thôi, huống chi Toàn Chân Giáo còn có cao thủ của cao thủ như Vương Vũ nữa, tuyệt đối là giá rẻ hàng xịn.

“Một điều cuối cùng!” Vô Kỵ nói với vẻ nhấn mạnh: “Nhiệm vụ lần này, ta bắt buộc phải có quyền chỉ huy tuyệt đối.”

“Chuyện này thì càng không thành vấn đề!” Đội Trưởng Đừng Nổ Súng nghe vậy mừng rỡ nói.

Trình độ chỉ huy của Vô Kỵ cũng giống hệt trình độ chiến đấu của Vương Vũ, cả hai đều là thứ có thể khiến người ta cảm thấy tuyệt vọng.

Cho dù Vô Kỵ có không nói thì Đội Trưởng Đừng Nổ Súng cũng sẽ giao toàn quyền chỉ huy cho Vô Kỵ, tất nhiên hắn ta cũng sẽ không từ chối điều kiện này.

“Nếu không có ý kiến gì thì ngươi có thể đi triệu tập nhân lực được rồi đấy.” Nói rồi, Vô Kỵ lại bổ sung thêm: “Cần phải có tổ hợp Chiến sĩ Pháp sư và Mục Sư, tỷ lệ giữa Mục sư và Chiến sĩ khiên thuẫn nhất định phải đạt 1:1, Pháp sư thì càng nhiều càng tốt, ngoài ra, còn cần thêm một trăm Thích khách biết bay nữa.”

Nghe xong tổ hợp chiến đấu Vô Kỵ vừa nói, Đội Trưởng Đừng Nổ Súng nói với vẻ hơi khó xử: “Tổ hợp Chiến sĩ Pháp sư và Mục sư thì dễ tìm, nhưng Thích khách thì biết bay thì… Ngươi biết đấy, công hội chúng ta vốn cũng không có nhiều người chơi có áo choàng.”

Áo choàng là vật phẩm hiếm có, cũng không phải công hội nào cũng giống như Toàn Chân Giáo mỗi người đều có một cái như vậy.

Cho dù là kẻ nhà mặt phố bố làm to như Đội Trưởng Đừng Nổ Súng thì trong công hội Kiếm Chỉ Thương Khung, toàn bộ các nghề nghiệp có thể trang bị áo choàng tổng cộng lại chưa vượt quá một trăm người, muốn tìm một trăm Thích khách biết bay thực sự là hơi khó.

“Thế ngươi có thể tìm được bao nhiêu người?” Vô Kỵ trầm ngâm một lúc rồi hỏi.

Đội Trưởng Đừng Nổ Súng suy nghĩ một lúc mới trả lời: “Nhiều nhất là năm mươi người!”

Cũng may là trong toàn bộ các nghề nghiệp thì nghề nghiệp Thích khách có tỷ lệ cao nhất, tỷ lệ xuất hiện cao thủ cũng là cao nhất, nếu không thì năm mươi người cũng chưa chắc có thể tìm được.

Vô Kỵ cau mày nói: “Năm mươi người thì cũng không thành vấn đề gì, có điều ngươi có thể đảm bảo được chất lượng của họ hay không?”

“Đương nhiên rồi!” Đội Trưởng Đừng Nổ Súng ngạo nghễ nói: “Đều là cao thủ hàng đầu của công hội chúng ta đấy.”

“Vậy thì được!” Vô Kỵ gật đầu một cái rồi nói: “Trước tiên ngươi cứ đi triệu tập nhân lực đi, nhất định phải nhanh vào, nhiệm vụ này có hạn chế thời gian!”

“Ok!”

Nói rồi Đội Trưởng Đừng Nổ Súng vội vàng rời khỏi quán rượu.

Nhìn theo bóng lưng rời đi của Đội Trưởng Đừng Nổ Súng, Vương Vũ không thể không than thở một câu.

Rõ ràng là tìm người ta giúp đỡ, thế mà trải qua một phen mồm mép của tên nhãi Vô Kỵ này lại thành bán nhiệm vụ, cái tên Đội Trưởng Đừng Nổ Súng kia, bỏ người bỏ sức còn bỏ thêm cả của, chẳng lẽ tên này chính là kẻ bị người ta bán còn giúp người ta đếm tiền trong truyền thuyết?

Trong lúc Vương Vũ đang than thở thì Vô Kỵ đã bắt đầu gọi người trong nhóm: “Mẹ nó đến quán rượu hết cho ta, có nhiệm vụ!”

Vào khung giờ này cả đám Toàn Chân Giáo thường xuyên ăn no rửng mỡ, rảnh quá không có việc làm đang tấn công lẫn nhau trên kênh công hội, cả đám nhìn thấy tin nhắn của Vô Kỵ lập tức vứt bỏ mọi hiềm khích trước đó đồng thanh nói: “Nhiệm vụ gì vậy? Nhiệm vụ bình thường chúng ta không làm đâu đấy!”

“Tuyệt đối không phải là nhiệm vụ bình thường!” Vô Kỵ cười hì hì chia sẻ nhiệm vụ lên kênh công hội.

Sau khi nhìn thấy nội dung nhiệm vụ, cả đám Toàn Chân Giáo đều rất sửng sốt.

Má nó, trong vòng 24 giờ giết chết 50.000 tên hải tặc, nhiệm vụ này đúng là không hề bình thường chút nào, quả thật là biến thái mà.

Qua một lúc lâu sau, cả đám mới tỉnh táo lại, Minh Đô hỏi: “Nhiệm vụ này không phải là do ngươi nhận đấy chứ?”

“Nói nhảm! Không nhìn thấy đây là nhiệm vụ thành chủ à, của lão Ngưu đấy!” Vô Kỵ tức giận nói.

Mọi người tặc lưỡi cảm thán: “Chậc chậc chậc! Ta biết mà, người thế nào thì nhiệm vụ thế ấy.”

Vô Kỵ kêu lên: “Đừng dài dòng nữa, mau đến đây đi, nhiệm vụ có hạn chế thời gian!”

Vô Kỵ đang nói mấy lời này bỗng nhiên nhớ ra điều gì đó lại tag thêm Xuân Tường vào nói: “Xuân huynh, ngươi có độc dược không?”

“Phí lời! Ngươi đang chất vấn trình độ chuyên nghiệp của ta đấy à, nói đi, muốn độc gì?” Xuân Tường trả lời một cách rất chi là làm màu.

Vô Kỵ nói: “Có loại nào thấy máu là chết, chỉ cần một giọt là một mạng không?”

Xuân Tường tức giận: “Cút đi! Ngươi ăn nói tử tế chút được không?”

Thuật sĩ nổi tiếng là nghề nghiệp chuyên gây sát thương vô dụng nhất, trong tình huống bình thường độc dược chỉ có hai loại, một loại là ăn mòn một lượng máu trong một khoảng thời gian, một loại là giảm tấn công giảm phòng ngự, còn có loại đặc biệt chút thì là giảm tốc độ, nhưng cái loại độc mà thấy máu là chết, lại còn mỗi người một giọt thì hoàn toàn là nằm mơ giữa ban ngày.

"Khà khà!" Vô Kỵ cười âm hiểm nói: "Có dược tề suy yếu không?”

“Cái này thì có!” Xuân Tường nói: “Ngươi cần bao nhiêu?”

“Ngươi có bao nhiêu mang bấy nhiêu đi!” Vô Kỵ cũng không khách sáo với Xuân Tường.

“Ghi hóa đơn không?”

Dược tề suy yếu là độc dược đặc biệt, chi phí điều chế không hề rẻ, cái tên nhà giàu nứt đố đổ vách như Xuân Tường cũng không dám tùy tiện lấy ra dùng, dù sao thứ Thuật sĩ vứt đi không phải là độc mà tiền.

“Phí dịch vụ một vạn vàng đủ chưa?”

“Ha ha! Ngươi nói gì vậy kìa, huynh đệ chúng ta sao lại nhắc đến tiền,, ngươi đợi chút ta tới ngay đây…”



Thứ mà công hội lớn như Kiếm Chỉ Thương Khung có chính là nhân lực, bọn họ dư sức tìm được gần một nghìn cao thủ, văn phòng của công hội Toàn Chân Giáo cách quán rượu không xa, chỉ nháy mắt sau mọi người đã đến nơi.

Chẳng bao lâu sau, gần nghìn người đã tụ tập tấp nập ở đại lộ Trung Ương.

Đại lộ Trung Ương nằm trong phạm vi quản lý của công hội Liên Minh Huyết Sắc, Liên Minh Huyết Sắc lại hay kèn cựa với Kiếm Chỉ Thương Khung, nếu không có người của Toàn Chân Giáo đi cùng, e rằng hôm nay hai công hội này lại không xong với nhau rồi.

Có hai người Vương Vũ và Vô Kỵ dẫn đường, mười lăm phút sau cả đám đã ngồi phi thuyền bay tới điểm đáp đất bên ngoài thành Hải Cảng.

Nhìn thành Hải Cảng cách đó không xa, Đội Trưởng Đừng Nổ Súng bắt đầu chột dạ.

Là thủ lĩnh của một công hội lớn, Đội Trưởng Đừng Nổ Súng không phải hạng người vô dụng, hắn ta vẫn có tố chất chiến lược cơ bản nhất.

Má nó, lớp phòng ngự của thành Hải Cảng này y hệt cái thùng sắt, chỉ với một nghìn người mà muốn tiêu diệt 50.000 tên hải tặc ở địa hình này, e rằng là chuyện hơi viển vông.

Nghĩ tới đây, Đội Trưởng Đừng Nổ Súng hơi nghi ngờ nói: “Lão đại Vô Kỵ, chúng ta chỉ có một nghìn người, ngươi có nắm chắc không?”

“Đương nhiên, nếu không nắm chắc thì ta để các ngươi tới nơi này làm gì.” Vô Kỵ trả lời.

Đội Trưởng Đừng Nổ Súng nói với vẻ kinh sợ: “Nhưng hải tặc có đến 50.000 tên, chúng ta chỉ có một nghìn người, có ít quá không?”

“Không ít đâu, quá nhiều người thì lại có vẻ chúng ta đang chột dạ.”

“Nhưng ít người quá thì ta lại chột dạ…”



Lúc này, Vương Vũ cũng sáp tới: “Ngươi không định để đám người này giết thẳng vào bên trong đấy chứ?”

“Đương nhiên không phải!” Vô Kỵ xoay người lại nói với cả đám: “Ai biết bay đứng ra khỏi hàng!”

Trên đường tới đây Đội Trưởng Đừng Nổ Súng đã ra lệnh phải phục tùng tuyệt đối mệnh lệnh của Vô Kỵ, Vô Kỵ vừa dứt lời đã có mười mấy người chơi bước ra khỏi đội ngũ.

Những người chơi này ai nấy đều được trang bị cực phẩm đến tận răng, nét mặt kiêu ngạo, tạm thời chưa nói đến việc thực lực có phải là cao thủ hay không, trang bị thì đúng là đã đạt tiêu chuẩn.

Liếc những người chơi này một cái, Vô Kỵ nói: “Trước tiên mọi người cứ nghỉ ngơi tại chỗ đã, Xuân huynh lão Ngư, các ngươi đi cùng lão Ngưu tới thành trước, làm chút công tác chuẩn bị.”

“Công tác chuẩn bị?” Xuân Tưởng hỏi lại với vẻ nghi ngờ: “Chuẩn bị thế nào?”

Vô Kỵ móc từ trong túi đồ ra một tấm bản đồ đơn giản, sau đó hắn ta chỉ vào bản đồ rồi nói: “Trung tâm quảng trường có một thiết bị lọc nước, đó là nguồn nước bọn họ sử dụng hàng ngày, Xuân huynh ngươi thả hết dược tề suy yếu ngươi mang theo vào đó đi.”

Ngay sau đó, Vô Kỵ lại chỉ vào đài quan sát rồi nói: “Chỗ này là đài quan sát, bên trên có chuông cảnh báo, lão Ngư, ngươi đi phá hủy nó! Còn về phần lão Ngưu, ngươi phụ trách đảm bảo an toàn cho hai người bọn họ!”


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment