Trang 666# 2
Chương 1333: BOSS trên đài quan sát
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
Người ta có câu biết người biết ta trăm trận trăm thắng, đương nhiên là tên Vô Kỵ này đã tính toán chu đáo mọi mặt.
Nguồn nước là nhu yếu phẩm trong cuộc sống của đám hải tặc, đại chiến sắp tới, cho dù độc dược của Xuân Tường không thể độc chết toàn bộ hải tặc ở đây thì hắn ta cũng có thể làm suy yếu mạnh thực lực của đám hải tặc này.
Còn về phần đài quan sát thì càng quan trọng rồi.
Từ đợt do thám vừa rồi không khó để nhìn ra, những hải tặc này là quái Tinh Anh do hệ thống tạo ra, về phương diện Ai thì cực kỳ hạn chế, mọi hành vi của chúng đều dựa trên thù hận, còn chuông cảnh báo trên đài quan sát chính là tín hiệu quan trọng nhất của đám hải tặc.
Chỉ cần hủy diệt được chuông cảnh báo thì sẽ có thể cung cấp cho mọi người thời gian chuẩn bị đầy đủ hơn.
So với cao thủ chuyên nghiệp thì thực lực của Xuân Tường cũng là ở mức cao, Vô Kỵ cũng không lo lắng cho hắn ta, huống chi trung tâm quảng trường thành Hải Cảng bình thường cũng không có hải tặc, Xuân Tường chỉ có nhiệm vụ hạ độc mà thôi, có đám đàn em ở đây, rút lui an toàn vẫn là chuyện dễ dàng.
Còn Bắc Minh Hữu Ngư lại không giống vậy, nếu trong thành có hiện tượng gì lạ xảy ra thì chuông cảnh báo sẽ reo lên, có thể thấy trên khán đài không chỉ có hải tặc canh gác, hơn nữa Ai của hải tặc canh gác tuyệt đối không hề thấp.
Dù sao với chỉ số thông minh của quái bình thường mà nói, trong tình huống không có nguyên do, chỉ cần người chơi không bước vào phạm vi thù hận của bọn chúng thì bọn chúng sẽ vờ như không thấy người chơi, vậy mà quái canh gác lại có thể cảnh giác gõ vang chuông cảnh báo để thông báo cho những hải tặc khác, bởi vậy có thể thấy được rằng quái canh gác không chỉ có Ai cực cao mà còn có thể là BOSS.
Thật ra thực lực của Bắc Minh Hữu Ngư cũng không yếu, hắn ta vẫn có thực lực giết chết BOSS thủ hộ, nhưng mục tiêu chủ yếu của Bắc Minh Hữu Ngư là chuông cảnh báo, quái canh gác phát hiện ra có chuyện gì đó không đúng nhất định sẽ chạy tới gõ chuông ngay lập tức.
Hành động khống chế được đối thủ khó hơn giết chết đối thủ không biết bao nhiêu lần.
Bắc Minh Hữu Ngư có mạnh đến mấy thì hắn ta cũng không có thực lực nghiền ép khi phải đối mặt với BOSS, muốn giết chết đối thủ đã cực khó, khống chế không cho BOSS gõ chuông còn khó hơn.
Bởi vậy Vô Kỵ mới cố ý để Vương Vũ đi theo, cho dù Vương Vũ cũng không thể áp chế được BOSS thì ít nhất hắn cũng có thể ngăn cản BOSS lại, cho Bắc Minh Hữu Ngư đủ thời gian để phá hủy chuông cảnh báo.
Còn về phần tại sao không phái Vương Vũ đi trộm chuông cảnh báo luôn, rất đơn giản, lẻn vào cạy khóa trộm đồ là bản lĩnh áp đáy hòm của nghề nghiệp Thích khách, Vương Vũ có trâu bò đến thế nào đi chăng nữa thì hắn vẫn là một Võ sư, không thể phá hoại quy tắc của trò chơi, viết sách cũng phải viết theo quy tắc cơ bản mà… Tuy rằng tác giả là ta rất thích câu chữ chơi chơi, nhưng quyển sách này ta vẫn viết rất nghiêm túc đó.
…
Đúng như Vô Kỵ đã dự đoán, Xuân Tường lẻn vào thành Hải Cảng vô cùng thuận lợi, hắn ta không hề do dự dốc hết dược tề suy yếu trong túi vào hồ lọc nước.
Dược tề suy yếu này của Xuân Tường là dược tề hiếm có được điều chế một cách đặc biệt, có thể cộng dồn thời gian suy yếu dựa trên liều lượng thuốc, có một vạn vàng lót dạ, tất nhiên Xuân Tường sẽ không keo kiệt, hắn ta đổ một hơi cả trăm lọ vào trong hồ lọc nước, có lẽ trong vòng một trăm phút tới, thực lực của đám hải tặc sẽ luôn duy trì ở trạng thái 70%.
Giá thành một lọ dược tề suy yếu là năm mươi vàng, lần này xem như Xuân Tường đã bỏ ra vốn lớn.
Cùng lúc đó, hai người Vương Vũ và Bắc Minh Hữu Ngư cũng bay lên đài quan sát.
Hai người nằm bò trên mái hiên đài quan sát liếc xuống phía dưới một cái, cả hai thấy rõ mồn một cảnh tượng bên trong đài quan sát.
Không gian bên trong đài quan sát chỉ có mười mấy mét vuông, chính giữa đài quan sát có một cái chuông lớn, bên cạnh chuông lớn thì lại có một người thanh niên với vóc người hơi gầy đang đứng ở đó.
Người này đội một chiếc mũ beanie, dưới chiếc mũ beanie là một mái tóc xoăn, cặp kính bảo hộ gắn chặt vào đôi mắt làm người này trông y hệt một phi hành gia, cái mũi hơi dài trông có vẻ rất kỳ lạ.
Hơn nữa trong tay tên này cũng không cầm súng kíp thường thấy như các tay quan sát khác mà lại cầm một cái ná.
Không hổ là BOSS bảo vệ đài quan sát, quả nhiên là không giống những tên cà lơ phất phơ ngoài kia mà.
Vương Vũ ném một cái thuật Thăm Dò qua, thuộc tính của BOSS lập tức xuất hiện trước mặt hai người.
Đứa Con Nói Dối - Ô Tô (Cấp 60) (Hoàng Kim) (Sử Thi)
HP: 5000000
MP: 20000
Kỹ năng: Trọng Chùy, Đạn Yên Tinh, Ngân Hà Loạn Vũ
Thiên phú: Khoác Lác
“Má nó!”
Nhìn thấy tạo hình và thuộc tính của BOSS, cằm Bắc Minh Hữu Ngư cũng rớt xuống đất rồi, hắn ta thở dài nói: “Con mợ nó chứ, công ty Long Đằng sao chép trắng trợn như thế không sợ bị tố cáo xâm phạm quyền sở hữu trí tuệ à?” (*)
(*) Tạo hình của BOSS trên rất giống với xạ thủ Usopp trong One Piece.
Vương Vũ cười cợt: “Ngươi cho rằng công ty Long Đằng phát triển lớn mạnh như vậy là nhờ đâu…”
Tuy rằng Vương Vũ vừa mới tiếp xúc với game online, nhưng liên tục lêu lổng với đám người Vô Kỵ này lâu như vậy, hắn vẫn biết chút chút chuyện bà tám về công ty Long Đằng.
“Chậc chậc chậc.” Bắc Minh Hữu Ngư thở dài nói: “Cho dù công ty Long Đằng không bị kiện thì tác giả cũng sẽ mất fan đó.”
Vương Vũ hất tay: “Thế thì có liên quan gì đến nhiệm vụ của chúng ta, nhiều người viết đồng nhân lắm.”
“Thiên phú của BOSS là Khoác Lác kìa… Chẳng phải là khắc tinh của ngươi đó sao?” Bắc Minh Hữu Ngư lại nói.
“Ông đây có phải là thằng đần đâu!” Câu trả lời của Vương Vũ làm Bắc Minh Hữu Ngư không còn gì để nói.
…
Bắc Minh Hữu Ngư là Thích khách, thuật Tiềm Hành là kỹ năng phải học từ nhỏ, cộng thêm thuật Độn Thổ thì hắn ta muốn lẻn vào đài quan sát cũng không phải chuyện khó.
Sau khi đùa giỡn xong, Bắc Minh Hữu Ngư kích hoạt thuật Tiềm Hành, hắn ta cẩn thận từng li từng tí một nhảy từ trên mái hiên xuống.
“Lạch cạch!”
Một tiếng động nhỏ vang lên, Bắc Minh Hữu Ngư đáp đất an toàn, còn ánh mắt của Ô Tô cũng bị thu hút qua.
Rốt cuộc cũng là BOSS Sử Thi cấp bậc Hoàng Kim, cảm quan của Ô Tô cực kỳ nhạy cảm, bên trong không gian đài quan sát chỉ cần xảy ra chút gió thổi cỏ lay thôi là gã cũng có thể cảm giác ra được, huống chi là âm thanh đáp đất của một người trưởng thành như Bắc Minh Hữu Ngư.
Tên Ô Tô cũng rất dứt khoát, nghe thấy gần đó có tiếng người rơi xuống, gã không hề do dự giơ chiếc ná trong tay trái lên, tay phải kéo dây về phía sau, bắn một phát đạn về phía Bắc Minh Hữu Ngư vừa đáp đất.
Đây chính là đòn tấn công của BOSS Sử Thi cấp bậc 60 đấy, tất nhiên một Thích khách máu giấy như Bắc Minh Hữu Ngư không dám đối diện trực diện rồi, thế là theo bản năng hắn ta sử dụng thuật Độn Thổ, cả người chui vào lòng đất.
Nhưng ngay giây phút Bắc Minh Hữu Ngư vừa chui xuống đất xong là hắn ta đã thấy hối hận ngay rồi.
Mẹ nó, vị trí Bắc Minh Hữu Ngư vừa đáp đất lúc nãy chính là ở phía trước chiếc chuông, sau lưng hắn ta chính là chuông cảnh báo.
Bắc Minh Hữu Ngư né thì hay rồi, nhưng chẳng may đạn bắn vào chiếc chuông, chuông cảnh báo vang lên, hải tặc dồn dập đổ về đây, e rằng mọi bố trí của Vô Kỵ vừa làm ra đều sẽ bị đảo loạn.
Một khí bố trí bị đảo loạn, đến tám phần là nhiệm vụ sẽ thất bại.
Thật ra Bắc Minh Hữu Ngư cũng biết Vương Vũ rất dễ tính, nhiệm vụ thất bại cùng lắm thì bỏ đi một thành chính mà thôi, chỉ cần bạn bè ở cạnh nhau thì đi lang thang đâu cũng được, nhưng Bắc Minh Hữu Ngư là người có xuất thân từ game thủ chuyên nghiệp, hắn ta hiểu rõ ý nghĩa của một thành chính hơn bất cứ người nào.
Nếu như lần này hắn ta làm hỏng nhiệm vụ vì sai lầm của bản thân thật thì e rằng cả đời này Bắc Minh Hữu Ngư cũng không thể ngẩng đầu trước mặt Vương Vũ.
Nhìn viên đạn bay qua đầu mình, một cảm giác tuyệt vọng hiện lên trong mắt Bắc Minh Hữu Ngư.
Ngay khi Bắc Minh Hữu Ngư cho rằng chuông cảnh báo sẽ bị đạn bắn vào làm vang lên, đám hải tặc kia sẽ dốc toàn bộ sức mình đổ về đây, đúng lúc này, bóng người của Vương Vũ giáng từ trên trời xuống, bàn tay lớn ấn mạnh một cái xuống đất.
"Đùng!"
Chỉ nghe thấy một tiếng lanh lảnh vang lên, đường đạn bị một đập của Vương Vũ đánh văng ra xa, rơi xuống dưới đất, đục ra một lỗ nhỏ trên sàn nhà.
Vương Vũ đứng phía chéo trên của Bắc Minh Hữu Ngư, sừng sững như một ngọn núi cao, hình tượng của Vương Vũ trong lòng Bắc Minh Hữu Ngư lại càng cao lớn hơn, bất kể là phương diện tinh thần hay là góc độ tầm nhìn.
"Ồ?"
Gã BOSS nhìn thấy Vương Vũ đột nhiên xuất hiện không khỏi hơi sững sờ, gã kinh ngạc ồ một tiếng, sau đó lạnh lùng nói: “Ngươi là kẻ nào? Sao dám hoành hành ngang ngược ở thành Hải Cảng chúng ta?”