Trang 667# 1
Chương 1334: BOSS không biết xấu hổ
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
Đối mặt với câu chất vấn của Ô Tô, Vương Vũ cũng không hề giấu diếm chút nào, hắn trả lời rất bình thản: “Ta chính là thành chủ thành Dư Huy!”
Cùng lúc đó Vương Vũ cũng ra ám hiệu cho Bắc Minh Hữu Ngư, bảo hắn ta không cần để ý đến hắn, đi phá hủy chuông cảnh báo trước đi.
Còn Ô Tô sau khi nghe được câu trả lời của Vương Vũ thì có vẻ rất kinh ngạc, gã thốt lên: “Thì ra ngươi chính là thành chủ đương nhiệm của thành Dư Huy…”
Ô Tô còn chưa nói xong câu này bỗng nhiên liếc nhìn ra phía sau Vương Vũ nói: “Ấy Zorro? Sao ngươi lại đến đây?”
Nói rồi Ô Tô kéo ná lên bắn một phát đạn về phía chuông cảnh báo.
Không hổ danh là Đứa Con Nói Dối, Ô Tô là một nhân vật có trí tuệ nhân tạo, nói dối mà không thèm nháy mắt lấy một cái, nếu là người bình thường thì có đến tám phần là bị kỹ thuật diễn xuất tinh vi của Ô Tô lừa gạt rồi.
Đương nhiên, hiển nhiên là Vương Vũ không nằm trong đội ngũ người bình thường đó.
Tác giả có ra thêm chương hay không thì Vương Vũ không biết, nhưng phía sau có người hay không chẳng lẽ hắn cũng không biết?
Nhìn thấy Ô Tô phát động tấn công về chuông cảnh báo phía sau lưng mình, Vương Vũ đổi vũ khí thành một thanh trường kiếm, hắn nhẹ nhàng hất tay một cái, trường kiếm đánh vào viên đạn, mũi kiếm hơi nghiêng đi.
“Keng!”
Một âm thanh kim loại va vào nhau vang lên, lần thứ hai viên đạn bị Vương Vũ đánh lệch hướng, bay ngược trở lại phía Ô Tô.
Ô Tô vội vàng lộn một vòng về phía sau, né tránh viên đạn chính mình vừa bắn ra.
“Cạch!”
Viên đạn bắn vào sàn nhà, tạo thành một lỗ hổng nhỏ trên mặt phẳng đó.
“Ha ha! Ngươi cũng lợi hại đó chứ!”
Nhìn thấy Vương Vũ đánh bật được đòn tấn công của mình, Ô Tô bật cười nói: “Ít người có thể sống sót khỏi tay Vua Đánh Lén ta lắm, thấy ngươi còn trẻ mà đã có bản lĩnh này, ta cho ngươi thêm một cơ hội nữa, bây giờ ngươi lập tức rời khỏi thành Hải Cảng, nếu không ta sẽ không khách sáo với ngươi nữa đâu.”
Vương Vũ cũng không có thói quen nghe người khác chém gió, nếu như là tình huống bình thường, Ô Tô dám nói nhảm trước mặt Vương Vũ như vậy, có đến 80% là gã sẽ bị Vương Vũ đè xuống đất dần cho một trận.
Nhưng hiện giờ phía sau Vương Vũ chính là chuông cảnh báo, Ô Tô lại là nghề nghiệp tấn công tầm xa, nếu không đứng trước chuông thì Vương Vũ cũng không nắm chắc có thể khống chế được sự tấn công của Ô Tô lên chuông cảnh báo trước khi Bắc Minh Hữu Ngư kịp trộm nó đi.
Dù sao cao thủ lợi hại đến mấy cũng khó tránh khỏi có những chỗ suy nghĩ không chu toàn, lỡ như chẳng may không đỡ được một đòn tấn công nào đó, tất cả những gì đã làm trước đó sẽ uổng phí, huống hồ mẹ nó ai biết cái đài quan sát này có bố trí cạm bẫy gì hay không.
Chính bởi như vậy, Vương Vũ thay đổi tác phương thường ngày của hắn, lẳng lặng nhìn Ô Tô khoác lác, sau đó hắn cười nói: “Có bản lĩnh gì thì cứ tung ra đây đi!”
“Chính ngươi nói đấy nhé!”
Ô Tô thấy Vương Vũ không coi gã ra gì bắt đầu tức lên, gã duỗi tay ra một cái, một cái búa sắt cực lớn đã xuất hiện trong tay ot.
Đầu cây búa kia to như cái bàn đọc sách vậy, đen thùi lùi trông rất chi là khủng bố.
Vương Vũ thấy thế kinh hãi trong lòng, mẹ nó, cái búa lớn như thế chắc phải nặng đến mấy tấn, không ngờ cái gã bắn tỉa nhìn gầy gò ốm yếu mà lại có thần lực như vậy.
“Tên trộm! Xem búa đây!”
Ô Tô hét lớn một tiếng, một tay gã nhấc búa sắt lên, đốt nhiên vung mạnh một cái, cây búa phi thẳng về phía chuông cảnh báo.
Nhìn thấy cảnh này, Vương Vũ lại thán phục không thôi.
Người ta có câu kỹ thuật dùng kiếm chân chính không phải dựa vào độ sắc bén của kiếm mà là dựa vào khả năng của người sử dụng kiếm. Một cây búa lớn và nặng như vậy mà Ô Tô dùng một tay có thể đùa nghịch nó nhẹ nhàng không hề hấn gì, thực lực của tên này thực sự sâu không lường được, nếu bị đập trúng thì e rằng chỉ cần một búa là đi đời nhà ma rồi.
Nhưng Vương Vũ cũng biết, phía sau lưng hắn chính là tín hiệu để triệu hồi đám hải tặc, cho dù đối thủ có thực lực sâu không lường được, hắn cũng không thể tránh một búa này.
Bởi vậy Vương Vũ bật người nhảy về phía trước, xông tới phía trước búa sắt, trường kiếm áp sát vào búa sắt với ý định cưỡng chế nó rời khỏi quỹ đạo cũ.
“Phù!”
Nhưng Vương Vũ vừa mới đưa kiếm qua thì đã nghe thấy một âm thanh quái dị, ngay sau đó trường kiếm của Vương Vũ cắm thẳng vào chuôi búa sắt.
“Đệt! Búa giả!”
Bản lĩnh của Vương Vũ lợi hại đến mức nào chứ, trường kiếm vừa tiếp xúc với “búa sắt”, hắn không cảm nhận được áp lực như dời non lấp biển kia nên lập tức phản ứng lại là mình đã bị lừa, lúc này tay trái hắn đột nhiên duỗi về phía trước một cái, một bàn tay vỗ lên trên “búa sắt”
“Ầm!”
“Búa sắt” cực lớn bị một bàn tay của Vương Vũ vỗ nát, cùng lúc đó, một luồng khói tỏa ra từ cây “búa sắt”, Vương Vũ không kịp né tránh lập tức bị nhấn chìm trong làn khói.
Khói bụi đi thẳng vào hai lỗ mũi và cặp mắt của Vương Vũ, mắt Vương Vũ tối sầm lại mất hẳn tầm nhìn, đồng thời hắn ngửi được một mùi gay mũi.
"Hắt xì! Hắt xì!"
Ngay sau đó, hắn hắt xì liền hai cái.
Má nó, luồng khói tỏa ra từ bên trong búa sắt kia rõ ràng là một đống bột tiêu đen.
Con mợ nó chứ lại, uổng công cái gã không biết xấu hổ này là BOSS, không ngờ gã lại dám dùng thủ đoạn dơ bẩn này.
“Ha ha ha! Chết đi!”
Nhìn thấy Vương Vũ trúng chiêu, Ô Tô hú lên một tiếng quái dị, gã cầm ná bắn một phát đạn về phía đầu Vương Vũ.
Tinh Vẫn Xạ Kích!
Cái tên vua nói phét Ô Tô này thường thích đặt tên cực kỳ khoa trương cho kỹ năng của mình, kỹ năng Tinh Vẫn Xạ Kích, nghĩa cũng như tên thôi, chính là kỹ năng tấn công mạnh đến mức có thể bắn hạ được cả sao trời.
Dù sao gã này cũng là BOSS Sử Thi Hoàng Kim cấp 60, cho dù uy lực của kỹ năng có giảm bớt đi, không bắn nổi sao trên trời thì vẫn dư sức bắn hạ người khác.
Viên đạn tóe lửa bay về phía Vương Vũ với một tốc độ cực nhanh.
Ngay lúc Bắc Minh Hữu Ngư cho rằng Vương Vũ đang khốn đốn sẽ bị BOSS chỉnh chết, ai ngờ trong tình huống này mà thân thủ của Vương Vũ vẫn không hề sụt giảm chút nào, ngay trong khoảnh khắc viên đạn chuẩn bị bắn vào đầu hắn, Vương Vũ đột nhiên giơ tay trái lên bảo vệ phần trán, lòng bàn tay hướng về phía trước sử dụng Mãnh Hổ Kích.
“Phù!”
Viên đạn bị Mãnh Hổ Kích của Vương Vũ chộp vào trong tay, sau đó Vương Vũ liên tục nhảy lùi về phía ba bước mới có thể triệt tiêu được lực xung kích cực mạnh, đồng thời cũng vì nhảy lùi về phía sau mà hiện giờ cả người Vương Vũ đang dựa vào mặt chuông.
Vóc dáng Vương Vũ cao lớn, hai vai dày rộng, sau khi hắn dựa vào mặt chuông lập tức chắn toàn bộ chuông lại, làm Ô Tô mất đi mục tiêu bắn tỉa.
Giờ phút này hai mắt Vương Vũ đã bị mù, hắn chỉ có thể dựa vào khí tức và cảm quan để phán đoán đòn tấn công của Ô Tô, có điều cảm ứng sát khí của Vương Vũ có một nhược điểm, đó là hắn chỉ có thể cảm nhận được đối thủ vào thời khắc mà đối thủ ngắm bắn hắn.
Hết sức hiển nhiên, mục tiêu chủ yếu của Ô Tô là chuông cảnh báo chứ không phải là Vương Vũ, nếu như Ô Tô tấn công chuông cảnh báo thì Vương Vũ đã bị mù mắt cũng không còn cách nào xoay sở.
Hiện giờ thì hay rồi, Vương Vũ chặn đứng trước chuông, Ô Tô muốn tấn công chuông cảnh báo thì sẽ phải dụ Vương Vũ đi ra, muốn dụ Vương Vũ đi ra thì nhất định phải nhìn chằm chằm quan sát Vương Vũ, cứ như thế trái lại Vương Vũ đã sử dụng ưu thế vóc người của mình để cứu vãn lại thế yếu.
Ô Tô là BOSS Sử Thi, Ai của gã khá cao, nhìn thấy Vương Vũ bị trúng bột tiêu đen mà còn có thể tiến lùi như thường, theo bản năng gã cho rằng Vương Vũ chưa có bị mù, thế là Ô Tô nhảy về phía sau một bước, móc ra một viên đạn cỡ lớn nhét vào chiếc ná, bắn một phát về phía Vương Vũ.
Vương Vũ tiện tay vung kiếm qua, bổ đôi viên đạn.
“Phụt!”
Viên đạn nổ tung, toàn bộ đài quan sát bị bao phủ bởi một màn khói màu trắng, nhìn đâu đâu cũng thấy sương mù mênh mang.
Bắc Minh Hữu Ngư đứng phía sau Vương Vũ kinh hoảng nói: “Lão Ngưu! Gã thả bom khói, chúng ta làm sao bây giờ?”
Vương Vũ bình tĩnh nói: "Ngươi cứ làm việc của ngươi, yên tâm! Có ta ở đây gã sẽ không qua được!"
“Chớ nói sớm như vậy!"
Nghe Vương Vũ nói thế, Ô Tô bị xem thường tức giận kêu lên: “Mau xem chiêu này của ta đây, Ngân Hà Loạn Vũ!"