Ta Là Võ Học Gia (Dịch Full)

Chương 134 - Chương 134: Chúng Ta Không Quen Có Được Không

Trang 68# 1

 

 

 

Chương 134: Chúng Ta Không Quen Có Được Không
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===




Thành Thánh Quang chỉ lớn thôi thì không nói, điểm đặc biệt nhất khiến người ta hoảng sợ chính là, thành Thánh Quang lại nuôi nhốt cả quái vật để cho người chơi luyện cấp. Bãi quái cấp 15 đến 20 nằm ngay trong thành, người chơi vừa đắm chìm trong thánh quang, vừa đánh quái trò chuyện. So với loại thành thị nông thôn, quái chạy đầy núi đồi như thành Dư Huy, thành Thánh Quang hiện đại hơn nhiều.

Thậm chí ngay cả phụ bản nhà thờ Huyết Sắc cấp 15 cũng nằm trong thành, nằm đối diện với tu viện Mục sư. Lúc này, cửa phụ bản đang đứng đầy người.

"Phụ bản thường cấp 15, có sẵn ba người, chỉ thiếu hai, Võ sư cút ra chỗ khác..."

"Phụ bản tinh anh cấp 15, cao thủ dẫn đội, thiếu một cao thủ tinh anh, Võ sư biến đê..."

Tiếng la liên tiếp vang lên khiến Vương Vũ vô cùng phiền muộn. Xem ra Võ sư đi tới đâu cũng không được người ta chào đón.

Nếu là Đôi Cánh Thánh Quang, đương nhiên phải tìm quái vật thuộc tính quang minh... Chuyện này lại khiến Vương Vũ đau đầu. Quái thuộc tính quang minh, nhìn là biết phải thuộc trận doanh quang minh rồi…

Trong Trọng Sinh, căn cứ lớn nhất của Thánh đình Quang Minh nằm ở thành Thánh Quang. Nơi này, ngay cả NPC dân chúng cũng kính ngưỡng thánh quang, mà trong nhiệm vụ lại muốn tìm cánh thánh quang gì đó, Vương Vũ đột nhiên cảm thấy một chút bất an.

Chạy hối hả ngược xuôi trong thành nửa ngày, nhưng không tìm thấy chút manh mối nào, Vương Vũ quyết định ra ngoài thành xem sao.

Đừng tưởng trong thành Thánh Quang đều kính ngưỡng thánh quang thì sẽ tốt đẹp, các công hội lớn ở nơi này cũng chả có gì khác với những thành thị khác, trong lòng chả có chút sạch sẽ nào cả. Khu luyện cấp 25 ngoài thành đều bị các công hội lớn phân chia thành từng khối, hoàn toàn không có chỗ cho người chơi bình thường đặt chân.

Trong lúc Vương Vũ xuyên qua bãi quái đi tìm BOSS nhiệm vụ, thì phía sau truyền tới một loạt tiếng ồn ào.

"Bắt cô ta lại, đừng để cho cô ta chạy!"

"Người nào bắt được cô ta, ta trả 100 vàng!"

Vương Vũ nhìn lại, thì thấy một cô gái vóc dáng nhỏ bé che mặt chạy ra từ cửa thành, đuổi theo phía sau là một đống lớn người chơi.

Trong đám người truy đuổi cô bé đó, dẫn đầu là một Kỵ sĩ thủ hộ. Trong tay kỵ sĩ kia nắm một cây quyền trượng cấp Hoàng Kim ánh lên kim quang, trang bị toàn thân hiện lên ánh sáng xanh, trông khá là bảnh.

Đám người chơi sau lưng tên Kỵ sĩ này cũng mặc trang bị hoàn mỹ, mỗi người có ít nhất hai món đồ Bạch Ngân.

Điều này làm cho Vương Vũ rất bất ngờ. Ở thời đại bây giờ, trang bị Hắc Thiết vẫn là chủ yếu, đa số người chơi cao cấp trang bị đều là Thanh Đồng, có một hai món Bạch Ngân chính là cao thủ rồi. Nên biết, đám cao cao thủ như Toàn Chân Giáo mà đại đa số vẫn vừa mặc Thanh Đồng vừa mặc Bạch Ngân đó thôi.

Vương Vũ chuyển ánh mắt về phía cô gái, khẽ híp mắt, buồn bực lẩm bẩm: "Bóng dáng này có chút quen quen..."

Cô gái tuy chạy trốn rất chật vật, nhưng mỗi lần đều có thể tránh khỏi công kích tầm xa của đối phương. Trong game mô phỏng kiểu toàn diện này, người chơi có thể né tránh công kích tầm xa cực ít, xem ra kỹ thuật của cô gái này cũng thuộc top đầu.

"Nhìn gì vậy, mau giúp ta!" Cô gái ngẩng đầu, nhìn thấy Vương Vũ đứng cách đó không xa, trong mắt hiện lên vẻ vui mừng, hô to lên và vội vã xông về phía Vương Vũ.

"Ta sao?" Vương Vũ kinh ngạc chỉ chỉ bản thân, hỏi lại cô gái kia.

"Hỏi thừa, bên cạnh ngươi còn có người nào khác sao?" Tốc độ của cô gái cực nhanh, cô ta lách người chạy ra sau Vương Vũ.

Vương Vũ nhìn chung quanh một lượt, lúc đầu bên cạnh hắn cũng có không ít người chơi đâu, nhưng khi nhìn thấy đám người kia truy đuổi tới, trong khoảnh khắc chỉ còn lại một mình hắn.

"Hừm, giọng nói cũng quen thật..." Vương Vũ tiếp tục buồn bực.

Đám người chơi đối diện cũng nhanh chóng đuổi tới trước mặt Vương Vũ, thấy Vương Vũ che chở cô gái sau lưng, tên kỵ sĩ dẫn đầu đi tới với sắc mặt u ám, duỗi thẳng quyền trượng trong tay chỉ vào Vương Vũ hỏi: "Ngươi là đồng bọn của con nhỏ kia sao?"

"..." Vương Vũ khẽ nghiêng đầu liếc nhìn người kia, không nói gì, thầm nghĩ: "Con mèo bệnh cầm quyền trượng trong tay đã nghĩ mình là Giáo hoàng. Ông đây ở thành Dư Huy, ngay cả Huyết Sắc Chiến Kỳ còn chưa bao giờ dám hỗn với ông như vậy."

"Hỏi ngươi đó! Ngươi câm điếc sao?"

Thấy Vương Vũ không trả lời tên Kỵ sĩ, một đàn em sau lưng tên Kỵ sĩ kia lập tức không vui, giơ tay lên bắn một mũi tên qua.

[Hệ thống nhắc nhở: Bạn bị đội ngũ Kinh Thành Hoa Thiếu tấn công ác ý, bạn có 90 giây tự vệ!]

Vương Vũ cười ha ha, tiện tay đập bay mũi tên bay văng ra, thản nhiên nói: "Ta không..."

Vương Vũ đang muốn nói không biết cô gái này là ai, nào ngờ cô gái kia lại vội vã thò đầu ra cắt ngang lời Vương Vũ, kêu lên: "Hắn là anh trai ta!"

"Người nào là anh cô..." Vương Vũ xám mặt, quay đầu nhỏ giọng hỏi. Nhà họ Vương lớn như vậy, nhưng tất cả chú bác của Vương Vũ đều đẻ con trai, hoàn toàn không có một đứa con gái, bỗng dưng từ đầu nhảy ra một cô em gái, thật làm người ta cảm thấy thốn.

"Ngươi đó..." Cô gái giảo hoạt nở nụ cười, sau đó gân cổ gào: "Anh, bọn họ bắt nạt em."

"... Xin lỗi cô nhận nhầm người rồi!" Vương Vũ trừng mắt nhìn cô gái, sau đó quay đầu rời đi...

Nếu như cô gái này ngoan ngoãn thành thật đứng sau lưng Vương Vũ, thì chút tốt bụng cuối cùng của Vương Vũ có lẽ sẽ khiến hắn giúp cô ta một tay. Nhưng cô ta lại chơi trò đó với Vương Vũ, rõ ràng là đã đánh giá thấp cách làm người của Vương Vũ.

Tuy người Toàn Chân Giáo đều vô sỉ, nhưng tuyệt đối không làm trò "bịa đặt" như vậy. Một cô gái bèo nước gặp nhau mà lại muốn gieo họa cho hắn, thực sự là quá ghê tởm.

Kinh Thành Hoa Thiếu cũng không ngốc, thấy Vương Vũ thuận tay đã đánh rơi mũi tên thì biết đây là một cao thủ, cho nên khi thấy Vương Vũ muổn rời đi, thì có chút vui mừng, sau đó chỉ thẳng mặt cô gái kia mắng: "Hứ! Đồ đàn bà thối, người ta hoàn toàn không biết ngươi! Nhanh giao ‘thánh vật’ trong tay ngươi ra đây, sau đó trở về với ta, thỉnh tội với Thẩm phán đại nhân!"

"Thánh vật?" Vương Vũ nghe thấy thì sững sờ, dừng bước. Hiện tại, Vương Vũ vô cùng mẫn cảm đối với mấy thứ mang chữ "thánh".

Nhìn thấy Vương Vũ dừng lại, cô gái vui vẻ nói: "Tôi biết anh sẽ không bỏ rơi tôi mà..."

"Thánh vật là gì?" Vương Vũ hỏi.

"..." Nghe Vương Vũ hỏi vậy, cô gái đề phòng: "Anh cũng có ý đồ với thánh vật của tôi?"

Vương Vũ cười cười nói: "Chỉ là tò mò! Không cho xem thì thôi, ta đi đây!" Vương Vũ thật sự không làm được cái việc nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của.

Cô gái vội la lên: "Anh thật sự bỏ lại một mình tôi sao?"

Vương Vũ nói: "Chị hai à, chúng ta hoàn toàn không quen đó, đừng nói lời mờ ám như vậy!"

"Vậy anh cho tôi mượn một vũ khí đi!" Cô gái cầu khẩn nói.

Lúc này Vương Vũ mới chú ý tới, trong tay cô gái này chả có vũ khí gì.

"Cô là nghề nghiệp gì?"

"Cung thủ!" Thảo nào kỹ thuật tốt như vậy mà lại bị truy đuổi chật vật thế. Cung thủ là nghề nghiệp dựa vào trang bị, cho dù thao tác tốt mà không có vũ khí cũng chỉ là rau cải.

"Dùng xong thì trả ta!" Vương Vũ thuận tay ném qua một thanh cung hiện lên ánh sáng cam cho cô gái.

"Anh thật hào phóng!" Cô gái tiếp nhận cung tên nhìn thuộc tính, hơi ngẩn người, cười nói: "Không sợ tôi chạy mất sao?"

Thứ Vương Vũ ném qua chính là "Thanh Long Chi Nha", một trong hai trang bị Ám Kim duy nhất trong trò chơi, hơn nữa còn là trang bị tương ứng với cuối cấp 15! Ở thời điểm hiện tại, đây chính là thần khí đứng đầu rồi...

Trong trò chơi trang bị có khi còn đắt giá hơn tính mạng, vật quý báu như thế mà Vương Vũ lại thuận tay ném cho người khác mượn, không biết hắn là thực sự không sợ hãi, hay là thật thà tới ngốc luôn rồi.

"Cô có thể thử xem!" Vương Vũ cười nói, nhưng trong mắt hắn cũng hiện lên chút bối rối. Dù sao hắn cũng chỉ là tay gà mờ trong trò chơi, cho nên không có hiểu biết như những kẻ lõi đời, vì thế quên mất vụ này...

"Nhìn anh sợ kìa!" Cô gái cười phá lên, nhấc chân xông ra ngoài. Điều khiến Vương Vũ kinh ngạc là, cô gái này không hề chạy về phía ngược lại, mà xông thẳng tới phía trước.

"Ây da? Điên rồi sao, đây là muốn một mình đấu với chúng ta sao?" Nhìn thấy cô gái kia từ chính diện lao tới, Kinh Thành Hoa Thiếu cũng có chút sững sờ, sau đó cười ha hả.

Những người chơi vây xem ở cửa thành cũng đồng loạt cầu nguyện cho cô gái kia.

"Muốn chết thì đâm đầu vào đống quái không phải là được sao? Cần gì phải đi khiêu khích những tên kia chứ!"


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment