Ta Là Võ Học Gia (Dịch Full)

Chương 1350 - Chương 1352: Lão Tặc Vô Sỉ

Trang 676# 1

 

 

 

Chương 1352: Lão tặc vô sỉ
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===




Giống như những thành chính khác, phủ thành chủ của thành Hải Cảng nằm ở trung tâm thành phố, vừa bước vào cửa của phủ thành chủ, một lão già đã nhanh chóng tiến lên đón, cười híp mắt nói: "Thành chủ đại nhân, chào mừng ngài trở lại."

"Con mẹ nó!"

NPC bất thình lình xuất hiện khiến mọi người giật nảy mình, lão già này tóc bạc hoa râm, trên mặt có rất nhiều nếp nhăn, cười lên trông còn thô bỉ hơn cả Ẩn Giả, Vương Vũ còn suýt nữa cho lão ta một quyền vì tưởng lão là hải tặc.

Bất quá sau khi cảm nhận được lão già không có địch ý, Vương Vũ liền tiện tay sử dụng Thuật Thăm Dò đối với lão.

Kết quả khiến cho Vương Vũ mở rộng tầm mắt.

Mẹ nó, tất cả thông tin của lão già này đều là dấu chấm hỏi...

Hiện tại, cấp của Vương Vũ là 60, có thể khiến cho Vương Vũ nhìn thấy toàn dấu chấm hỏi thì người này hẳn phải trên trăm cấp, không nghĩ tới cái lão già này còn là một cao thủ.

"Lão tiên sinh, ngài là?"

Vì từng bị Ẩn Giả lừa nhiều lần nên trong tâm lý của Vương Vũ đã lưu lại một bóng ma về mấy lão NPC già cả, mặc dù Vương Vũ không có cảm tình tốt đẹp gì đối với mấy lão già trong trò chơi, nhưng dù sao thì kính già yêu trẻ cũng là tố chất cơ bản, vì vậy hắn vẫn chắp tay rất khách khí với lão già.

Thấy Vương Vũ lễ độ như vậy, lão già hài lòng, vuốt râu nói: "Ta là thành chính..."

"???"

Mọi người nghe vậy sửng sốt một chút, sắc mặt có chút không thân thiện.

Dựa theo thông lệ ngày xưa, muốn làm thành chủ thì phải đánh bại thành chủ tiền nhiệm, chẳng lẽ lão già này chính là BOSS cuối sao?

Thấy bộ dáng này của đoàn người, lão già liền cười một tiếng, lại nói tiếp: "...quản gia."

Theo lời nói, trên đầu lão già xuất hiện một cái tên: "Quản gia thành chính".

Phương thức tính kế của trò chơi chính là đơn giản thô bạo như vậy.

"Con bà nó!"

Sau khi biết được thân phận chân chính của lão già, đầu mọi người nổi đầy hắc tuyến, lão già này nói chuyện cợt nhả như vậy, nhìn là biết không phải NPC đứng đắn gì.

Dĩ nhiên, NPC ti tiện hơn thế này thì mọi người không phải là chưa từng thấy qua, tức giận với những số liệu như thế này thuần túy là làm khó dễ chính bản thân.

Không để ý đến lời nói của lão già, Vương Vũ đưa tay ra, khách khí nói: "Ta là thành chủ mới nhận chức, tới đây để tiếp quản thành Hải Cảng."

"Ừ! Ta biết!" Lão già quản gia gật đầu một cái, sau đó lại tiếp tục im lặng.

"???"

Vương Vũ thấy lão già quản gia không nói thêm gì nữa, lúc này kinh ngạc nói: "Vậy kế tiếp là gì?"

Lão già quản gia không lạnh không nóng nói: "Tiếp theo? Ngài chính là thành chủ rồi."

"Xong rồi sao?" Vương Vũ nghi ngờ nói: "Vậy con dấu thành chủ của ta đâu?"

Tiếp quản chức thành chính không đơn giản như hội trưởng, hội trưởng giống như tổ chức dân gian vậy, sao khi thành lập, treo cái tên lên là có thể trở thành lão đại.

Còn đối với thành chủ thì cần con dấu thành chủ để được chính thức công nhận thân phận, không có con dấu thành chủ thì dù có danh hiệu thành chủ cũng không dùng được vào việc gì.

Không chỉ không quản được việc thu thuế, hơn nữa còn không thể ra lệnh cho bất cứ một NPC nào, ngược lại sẽ bị khấu trừ chi phí sửa chữa bởi vì danh hiệu, rõ ràng là một cuộc mua bán chỉ lỗ không lãi. Cho nên bây giờ chuyện quan trọng nhất của Vương Vũ chính là lấy được con dấu thành chủ, lão già này không cho con dấu rõ ràng chính là đang hại người.

"Con dấu sao?" Lão già buông tay, mặt đầy mệt mỏi nói: "Sớm đã không có!"

"Gì?" Vương Vũ nghe vậy sững sờ, nói: "Không có? Tại sao lại không có?"

"Đúng vậy..." Lão già thở dài nói: "Nơi này bị một đám hải tặc vô pháp vô thiên chiếm cứ nhiều năm như vậy, con dấu thành chủ thì có ích lợi gì đâu, đã sớm mất rồi..."

"Ta..."

Nghe được lời của lão già, Vương Vũ thầm phun một ngụm máu.

Mẹ nó, hệ thống này cũng quá vô sỉ rồi, rõ ràng nói phần thưởng là Tuyến Đường Trên Biển, bây giờ không có con dấu của thành Hải Cảng, vậy thì chẳng phải Tuyến Đường Trên Biển chỉ thuộc về Vương Vũ trên danh nghĩa thôi sao? Ngay cả phần thưởng trên tay còn bị khấu trừ, sắp đặt của trò chơi thật sự là không có một chút lương tâm nào.

Quả thực không có bánh từ trên trời rơi xuống, làm một cái nhiệm vụ cấp A mà mỗi ngày có thể kiếm được nhiều tiền như vậy quả nhiên là không đáng tin, lần này thì hay rồi, bánh không có, hơn nữa còn phải đeo thêm một cục nợ trên lưng.

Vương Vũ suy nghĩ một chút, sau đó hỏi lão già quản gia: "Vậy ta có thể buông tha danh hiệu thành chủ đúng không?"

Không có con dấu thì thành chủ chỉ là một chức quyền hữu danh vô thực, còn phải đổ tiền vào tu bổ... Đổi lại thành cái tên thổ hào không cần tiền không cần thể diện như Phong Vân Thiên Hạ, làm một cái danh hiệu như vậy coi như bỏ tiền ra để mua hội viên.

Còn đối với Vương Vũ... Mặc dù Vương Vũ chưa bằng đám người Toàn Chân Giáo đặt lợi ích lên trên tất cả kia nhưng hắn cũng là người theo chủ nghĩa thực dụng, đương nhiên sẽ không làm cái chuyện vô bổ ngu ngốc như vậy, hơn nữa, danh hiệu thành chủ Vương Vũ cũng không hiếm lạ gì.

"Có thể!" Quản gia gật đầu nói: "Chỉ cần ta cài đặt bỏ thành hoặc thành chính dời đi là có thể."

"Vậy sao?" Vương Vũ mừng rỡ khôn xiết, nói: "Vậy mau làm đi, thành này ta không cần!"

"Thật xin lỗi" Lão già quản gia cự tuyệt: "Bây giờ ngài vẫn chưa có quyền ra lệnh cho ta..."

"Tại sao?" Vương Vũ lần nữa buồn bực.

Lão già quản gia nhàn nhạt nói: "Dựa theo quy củ, ta chỉ có thể nghe theo lệnh người cầm con dấu thành chủ của thành Hải Cảng, vô luận là ai."

"Mẹ nó..." Vương Vũ hoàn toàn câm lặng.

Có con dấu kẻ ngu mới bỏ thành, làm một vòng tuần hoàn chết như vậy, chẳng lẽ hệ thống đây là ăn chắc mình.

"Vậy có thể phá lệ một lần hay không?" Vương Vũ móc ra một túi tiền, đặt vào tay của lão già quản gia, hỏi.

Lão già quản gia kia hiển nhiên có AI không thấp, NPC trong Trọng Sinh AI càng cao càng dễ nói chuyện, nếu có đủ chỗ tốt, NPC còn có thể mở một cái cửa sau cho người chơi ở dưới tình huống không vi phạm quy tắc.

Nói về chỗ tốt, trực tiếp nhất đương nhiên là tiền vàng, một chiêu này của Vương Vũ từ trước tới giờ, vô luận là NPC có AI cao hay là NPC ngu ngốc, AI thấp cũng luôn thành công.

Lão già quản gia ước lượng túi tiền của Vương Vũ một chút, nhanh chóng cất đi, sau đó lắc đầu nói: "Không được!"

"Nếu không được thì trả lại tiền cho ta!" Vương Vũ tức giận, không biết xấu hổ cũng phải có giới hạn chứ, sao có thể thu tiền mà không làm.

"Thật xin lỗi, ngài không có quyền hạn ra lệnh cho ta!"

Nói xong, lão già cười đầy gian trá: "Ngươi cho là ta ngu sao? Chỉ cần danh hiệu thành chủ của ngươi vẫn còn, mọi chi phí ở thành Hải Cảng đều phải do ngươi chi trả, chỉ với chút tiền này mà ngươi đã muốn trốn tránh trách nhiệm?"

Tới lúc này Vương Vũ cũng hiểu được mình đã bị hệ thống nhốt vào một cái nhà tù, chỉ cần mình chưa thoát khỏi danh hiệu thành chủ, sau này tất cả chi phí của thành Hải Càng đều sẽ do thành Dư Huy phụ trách, còn thuế của thành Hải Cảng thì tiến vào túi tiền của hệ thống.

Muốn giải quyết xong trò lừa gạt vô sỉ này rõ ràng phải dùng không ít tiền.

"Nói đi, ngươi muốn bao nhiêu tiền?" Vương Vũ dứt khoát hỏi.

Đau dài không bằng đau ngắn, Vương Vũ là một người thống khoái, trực tiếp lựa chọn đặt dấu chấm hết cho chuyện này.

"Hắc hắc!" Lão già thô bỉ cười nói: "Trước tiên phải thanh toán hết số tiền lương thành chủ tiền nhiệm còn nợ ta đã!"

"Vậy sao? Hắn nợ ngươi bao nhiêu tiền?" Vương Vũ tò mò hỏi.

Lão già móc ra một cái bàn tính, tính toán lung lay một chút, sau đó nhanh chóng nói: "Đợi ta cẩn thận tính một chút, nợ của mấy trăm năm trước cũng không dễ dàng thanh lý như vậy..."

Vương Vũ nghe vậy, sắc mặt liền trực tiếp đen lại, lạnh như băng nói: "Ta có thể đánh ngươi sao?"

Mẹ nó, nợ mấy trăm năm... Chẳng phải là muốn mình táng gia bại sản sao, thành chính của một cái thành lớn như vậy không có tiền thì thôi, còn phải tiêu tiền, đây rõ ràng là một cái bẫy mà!


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment