Ta Là Võ Học Gia (Dịch Full)

Chương 1351 - Chương 1353: Mục Tiêu, Đảo Doanh Châu

Trang 676# 2

 

 

 

Chương 1353: Mục tiêu, đảo Doanh Châu
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===




"Có thể!"

Lão già quản gia nói: "Bất quá cấp bậc của ta giống với vệ binh của thành chính, xin ngài hãy cân nhắc cẩn thận trước khi đánh ta..."

Vương Vũ: "..."

Bà nội nó, lão già này thuần túy là một lão lưu manh, cứng không ăn mềm không ăn, không biết đám người thiết kế trò chơi đã trải qua chuyện gì mà lại thiết kế lão già thành cái hình dáng vô sỉ như thế này.

Ngay lúc Vương Vũ đang cùng lão già tán hươu tán vượn, Vô Kỵ đột nhiên lên tiếng hỏi: "Bọn hải tặc chiếm cứ thành Hải Cảng những năm này, chắc là thành Hải Cảng cũng có thu nhập từ thuế đúng không?"

"Gì?" Nghe được lời của Vô Kỵ, lông mày của lão già quản gia hơi nhấc lên một chút, ánh mắt đột nhiên trở nên ngưng trọng, rồi sau đó nhìn Vô Kỵ chằm chằm, nói: "Không tệ!"

"Ha ha!" Vô Kỵ cười nhạt, móc ra một túi tiền vàng, hỏi: "Vậy ngài có thể nói cho ta biết tiền thuế do ai thu được không?"

"Ha ha!"

Lão già quản gia cười ha ha một tiếng, nhận lấy túi tiền trong tay Vô Kỵ, sau đó nói: "Ngươi là một đứa trẻ thông minh."

Nói xong, lão còn không quên khinh bỉ nhìn Vương Vũ, nói: "Một tên yếu đuối như ngươi cũng muốn động thủ với ta sao?"

"Ách..." Vương Vũ bị khinh bỉ, xấu hổ đỏ mặt.

Lúc này, lão già quản gia ung dung thong thả nói: "Không sai, những năm nay thành Hải Cảng vẫn luôn có thu nhập từ thuế."

"Hải tặc cũng đóng thuế?"

Vừa nghe lão già quản gia nói như vậy, mọi người Toàn Chân Giáo đều đồng loạt trố mắt nghẹn họng.

Nếu nói người dân ở trong thành phố đóng thuế nghe còn hợp tình hợp lí, đám hải tặc này bất quá chỉ đến để cướp bóc mà thôi, tại sao cũng tuân thủ luật pháp như vậy?

"Dĩ nhiên hải tặc không muốn đóng thuế!" Lão già quản gia nói: "Nhưng bọn họ chẳng qua chỉ là chiếm cứ thành Hải Cảng mà thôi, thành chủ của thành Hải Cảng không phải là bọn họ, dựa theo quy củ đương nhiên bọn họ phải nộp thuế."

"À... Thì ra là như vậy!"

Lão già quản gia vừa nói tới chỗ này, Vương Vũ chợt bừng tỉnh, hỏi: "Vậy thì theo như lời của ngươi, con dấu thành chủ của thành Hải Cảng sẽ ở trên người của tên thu thuế?"

Thu thuế là quyền lợi mà thành chủ được hưởng, chỉ có người sở hữu con dấu thành chủ mới được hưởng quyền lợi này.

Vừa rồi lão già quản gia chỉ nói là không có con dấu, không hề nói là không ai có... Trò chơi muốn lừa gạt Vô Kỵ bằng cách sử dụng từ khác nghĩa thì có chút khó khăn, dù sao thì hắn ta cũng là dân chuyên nghiệp trong nghề này.

"Không tệ!"

Đúng như dự đoán, lão già quản gia gật đầu, đáp: "Ba trăm năm trước, thành Hải Cảng bị hải tặc tập kích, thành chủ tiền nhiệm của thành Hải Cảng bỏ con dân toàn thành lại, mang theo con dấu thành chủ chạy trốn một mình, đến nay vẫn không rõ tung tích."

"Không rõ tung tích?" Minh Đô ở một bên cười nói: "Không rõ tung tích còn đóng thuế? Sợ rằng lão già nhà ngươi một mình ôm hết chỗ tiền đấy rồi!"

"Nếu được như vậy đã tốt!"

Lão già quản gia u oán nói: "Dựa theo thiết lập của hệ thống, tiền thuế mỗi tháng sẽ được cưỡng chế chuyển tới tài khoản của người cầm con dấu thành chủ, nhân viên công vụ của thành Hải Cảng như chúng ta đều sống dựa vào tiền thuế, ta quả thực là đáng thương, tuổi tác cao tới mức này còn bị khất tận mấy trăm năm tiền lương!"

"Chậc chậc chậc!"

Nghe được lời của lão già quản gia, Vương Vũ không kiềm được tặc lưỡi xúc động.

Thiết lập của hệ thống chính là quy tắc, NPC coi như là dân nguyên gốc của trò chơi, đương nhiên sẽ phải tuân theo quy tắc. Không nghĩ tới loại chuyện thiếu tiền lương này cũng có thể phát sinh ở trong trò chơi, hơn nữa một lần kéo dài tới mấy trăm năm.

Mấy trăm năm đấy! Mẹ nó, lão già này quả thật sống rất khổ!

Bất quá từ xưa tới nay, kết quả khi thiếu tiền lương chưa bao giờ là tốt cả, nhớ năm đó hiệu trưởng Tương nợ tiền lương của Thái Tổ, cuối cùng cả ngày đều bị Thái Tổ cướp đoạt, đó chính là ví dụ thực tế nhất.

Khó trách bọn hải tặc chiếm cứ chỗ này nhiều năm như vậy nhưng cư dân của thành Hải Cảng không hề phản kháng một chút nào...

"Hỡi thành chủ trẻ tuổi!" Lão già quản gia khẩn cầu: "Ngươi có thể đòi lại công bằng cho ta được không?"

Nhắc nhở của hệ thống xuất hiện: [Ngài kích hoạt giai đoạn thứ ba "Con dấu thành chủ lưu lạc" của nhiệm vụ ẩn "Nguy tường", độ khó của nhiệm vụ là A, có tiếp nhận hay không?]

"Cái này..."

Trong Trọng Sinh, giai đoạn đầu của nhiệm vụ đại đa số đều là chiến đấu, càng về sau, yêu cầu của nhiệm vụ càng quái lạ, nhất là nhiệm vụ tìm đồ vật, nói thật, bản thân Vương Vũ hết sức không ưa loại nhiệm vụ này.

Nhiệm vụ chiến đấu, lấy tài nghệ của Vương Vũ, dù nhiệm vụ có khó đến mấy cũng không gây ra được sóng gió gì, còn tìm đồ... Cái này thì có chút đau đầu.

Tên thành chủ tiền nhiệm kia đã mất tích ba trăm năm, chưa nói tới việc tìm một người đã mất tích ba trăm năm ở trong biển người mênh mông khó khăn tới mức nào, cho dù có tìm được thì cũng không biết phải mất bao lâu.

Nhưng hai giai đoạn trước của nhiệm vụ là cái dạng gì trong lòng Vương Vũ biết rõ, cho dù không muốn nhận cũng phải nhận, nếu không không biết sẽ bị lừa thành cái dạng gì.

"Ai!"

Vương Vũ thở dài một cái, lựa chọn tiếp nhận nhiệm vụ.

Hệ thống nhắc nhở: [Ngài tiếp nhận giai đoạn thứ ba "Con dấu thành chủ lưu lạc" của nhiệm vụ ẩn "Nguy tường", độ khó của nhiệm vụ là A].

Yêu cầu của nhiệm vụ: Tìm con dấu thành chủ, bổ sung tiền lương của quản gia thành chủ.

Nhiệm vụ nhắc nhở: [Độ khó của nhiệm vụ khá lớn, xin hãy mời thêm đồng đội giúp đỡ, hạn chế tối đa 15 người].

Nhìn nội dung nhiệm vụ, Vương Vũ im lặng hỏi lão già quản gia: "Thế giới này lớn như vậy, ngươi sẽ không định để cho ta từ từ tìm đúng chứ? Có đầu mối gì nói nghe một chút, đây không chỉ là chuyện của riêng ta, nó còn bao gồm cả tiền lương của ngươi đấy!"

"Ha ha!" Lão già quản gia nhàn nhạt cười: "Một tháng trước ta nghe bọn hải tặc nói hình như đã nhìn thấy thành chủ Tạp Nhĩ ở đảo Doanh Châu, ngươi có thể đi tới đó nhìn một chút."

"Đảo Doanh Châu?" Vương Vũ cau mày hỏi: "Đó là nơi nào?"

"Chính là khu thứ mười bảy của Đại Lục Dũng Giả!" Vô Kỵ ở một bên nói: "Cũng chính là server Nhật Bản trong truyền thuyết!"

"Server Nhật Bản?"

Vương Vũ có chút kinh ngạc nói: "Nhiệm vụ này còn liên quan tới các server khác sao?"

"Ừ!" Vô Kỵ chắc chắn nói: "Nếu như ta đoán không lầm, liên kết với nhiệm vụ này chính là nhiệm vụ khai mở đường đi từ server Trung Quốc tới server Nhật Bản."

Vô Kỵ là một người chơi già dặn kinh nghiệm, hắn ta có thể nhìn ra được một số sắp đặt của trò chơi.

Đại khái ý chính của đống dữ liệu mà phía chính phủ tuyên bố chính là, những server trước kia không có chút liên quan nào với nhau hiện tại đã ở cùng một thế giới, nhưng mà đường đi giữa những server với nhau thì phải do chính bản thân người chơi tự tìm tòi làm nhiệm vụ mới có thể khai mở.

Trước đó, Tuyến Đường Trên Biển mà Vương Vũ đạt được từ nhiệm vụ chính là đường đi từ server Trung Quốc tới server Nhật Bản, mà ở trong bối cảnh cốt truyện, Tuyến Đường Trên Biển đã bị bỏ hoang ba trăm năm, hiện tại nhiệm vụ này tám phần là được thiết định để đả thông Tuyến Đường Trên Biển.

"Vậy chúng ta đi đến đảo Doanh Châu bằng cách nào?" Ký Ngạo lại gần hỏi.

Lão già quản gia nói: "Ở bến tàu có một chiếc tàu chở hàng năm đó bọn hải tặc chặn cướp được, chắc là các ngươi có thể sử dụng chiếc thuyền đó ra biển."

Mẹ nó, ngay cả thuyền cũng đã chuẩn bị xong, tính chất của nhiệm vụ này phải quả nhiên giống hệt như lời của Vô Kỵ, tìm thành chủ tiền nhiệm chỉ là phụ, mục đích chính vẫn là đả thông Tuyến Đường Trên Biển.

Sau khi ra khỏi phủ thành chủ, đoàn người Toàn Chân Giáo dựa theo chỉ dẫn của lão giả, tìm được chiếc tàu chở hàng ở bến tàu.

Là bảo bối mà các hải tặc lưu lại, chiếc tàu chở hàng này dĩ nhiên rất lớn, chỉ bất quá tuổi thọ của nó đã lên tới ba trăm năm, nhìn có chút không quá lạc quan.

Chiếc tàu tổ truyền này đã nổi trên biển ba trăm năm, quá mức cũ kỹ rồi, đi lại ở trên boong còn có thể nghe thấy tiếng kẽo kẹt, mấy nghề nghiệp cồng kềnh như Doãn Lão Nhị rất sợ sẽ dẫm thủng boong thuyền.


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment