Ta Là Võ Học Gia (Dịch Full)

Chương 1352 - Chương 1354: Minh Đô Khỏa Thân Bơi Lội

Trang 677# 1

 

 

 

Chương 1354: Minh Đô khỏa thân bơi lội
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===




Chẳng qua đây là trong trò chơi, cho dù chiếc thuyền này có mục nát tới cỡ nào đi nữa, chỉ cần thiết lập của hệ thống nói thuyền này có thể ra biển thì nó chính là ngôi sao ngoài biển khơi.

Dĩ nhiên, đừng tưởng chiếc thuyền này chẳng ra làm sao, bởi vì bối cảnh trong trò chơi là kiếm và ma pháp, cho nên hệ thống động lực của chiếc thuyền này cũng thuộc vào loại ma động lực, hơn nữa còn là loại đổi tốc độ nhanh không có cấp bậc, đắt tiền hơn nhiều so với động lực hạt nhân của tàu sân bay.

Sau khi toàn bộ Toàn Chân Giáo lên thuyền xong, thân là đội trưởng, Vương Vũ nhận được nhắc nhở của hệ thống: [Toàn bộ đội viên đã đến đông đủ, có khởi hành hay không?].

Mọi người lên thuyền không phải để thăm quan, đương nhiên muốn khởi hành, Vương Vũ không chút do dự lựa chọn có.

Sau khi Vương Vũ bấm khởi hành, chỉ nghe “phần phật” một tiếng, chiếc buồm to lớn căng lên thẳng tắp, ngay sau đó ma tinh thạch trên thuyền chợt lóe sáng, một đợt gió thổi tới, thuyền dần dần rời xa khỏi bờ biển.

Trừ Minh Đô ra, tất cả mọi người của Toàn Chân Giáo đều là người miền bắc, ngày thường thấy nước còn khó chớ nói chi là đi thuyền trên biển, lần đầu tiên ngồi thuyền còn hưng phấn hơn so với ngồi máy bay.

Từng người vây ở trên boong hết nhìn đông rồi lại nhìn tây, nhìn trời nhìn biển rộng vô tận, trong lòng sung sướng không thể tả hết được.

Khó trách nhiều người thích nhìn biển như vậy, hoàn cảnh này quả thực để cho lòng người vui thích.

Không nói đến cái khác, cảnh tượng này Trọng Sinh này giống như thật đã đủ làm cho người nhìn tâm thần sảng khoái, dẫu sao bộ dụng cụ trò chơi cũng chỉ có giá mấy ngàn đồng, nếu là ở ngoài thực tế, mấy ngàn đồng tiền chắc chắn không thể trải nghiệm được cái cảm giác từ trên cao rơi xuống biển là như thế nào.

Trước kia mọi người không thể hiểu nổi, đám người lữ hành trong trò chơi rốt cuộc là chơi kiểu gì, vì sao lại xài nhiều tiền như vậy ở trong trò chơi chỉ để ngắm phong cảnh.

Hôm nay mọi người đã biết, người ta chính là vì trải nghiệm cái vui thú này... Trò chơi mà, cách chơi không trọng yếu, chỉ cần có thể để cho người vui vẻ thì nó đã thể hiện được giá trị của mình.

So với đám đàn ông thô bạo như Vương Vũ, tâm tư của hai cô gái Dương Na và Linh Lung Mộng có chút tế nhị hơn, nhìn biển khơi vô tận, hai người có chút tiếc hận nói: "Trong trò chơi này không biết có đồ bơi hay không..."

"Hắc hắc!"

Nghe được lời của các cô nương, Minh Đô thô bỉ cười nói: "Trong trò chơi còn muốn đồ bơi làm gì, hai ngươi cởi trang bị ra nhảy xuống là được, phong trào tắm tiên cũng đang khá thịnh hành..."

Minh Đô còn chưa dứt câu, Dương Na đã nâng nỏ lên, để ở trên đầu hắn ta, sắc mặt tối sầm, híp mắt nói: "Vậy sao?"

Bị Dương Na oán hận như vậy, lúc này Minh Đô sợ tới nỗi mặt mũi trắng bệch, kinh hoảng nói: "Ừ... Đúng vậy... Nhưng cá nhân ta không đồng ý với loại hành vi này..."

"Không quan hệ!" Linh Lung Mộng cười một tiếng, lại gần nói: "Chúng ta đồng ý!"

"Thật... Thật sao?"

Nghe được lời của Linh Lung Mộng, máu mũi của Minh Đô phun ra, những người khác cũng đều lộ ra ánh mắt nôn nóng, ngay cả Vương Vũ luôn luôn nghiêm chỉnh cũng phải xoay đầu lại, đỏ mặt nói: "Đừng nghịch ngợm!"

"Không nghịch!"

Linh Lung Mộng khẽ mỉm cười, giơ nỏ lên, hướng về phía Minh Đô bắn một mũi tên.

Minh Đô vẫn đang đứng đó tưởng tượng, không kịp phản ứng, bị Linh Lung Mộng bắn dính vào boong tàu, Dương Na bước tới, dễ dàng đạp Minh Đô nằm trên mặt đất, sau đó cô ta hất cằm với Danh Kiếm Đạo Tuyết một cái, ra lệnh: "Tới đây, cởi cho ta!"

"Ách..."

Nghe được lời của Dương Na, Danh Kiếm Đạo Tuyết liền ngây ngẩn... Mọi người chung quanh cũng đều rối rít bày tỏ sự thất vọng.

Còn tưởng rằng có thể xem chút chuyện không thích hợp với trẻ con, không nghĩ tới khẩu vị của hai cô nương này lại nặng tới như vậy...

Cái cơ thể toàn xương của Minh Đô thì có cái gì để nhìn? Thà lột đồ của Vương Vũ còn hơn, hắn là người luyện võ, ít nhất cũng có bắp thịt cuồn cuộn cùng với cơ bụng tám múi để ngắm.

Có câu nói là tiểu nhân cùng phụ nữ rất khó nuôi, đám người Toàn Chân Giáo kia vốn là tiểu nhân, hai cô nương này cũng là tiểu nhân, hơn nữa còn là phụ nữ, có thể tưởng tượng được đối phó khó khăn tới mức nào.

Ở trong hàng ngũ của Toàn Chân Giáo, thực lực của Danh Kiếm Đạo Tuyết chỉ xếp vào tầng trung, dĩ nhiên không dám đắc tội với Dương Na và Linh Lung Mộng. Hơn nữa, vui vẻ thành lập trên sự thống khổ của người khác là truyền thống của Toàn Chân Giáo, hành động khi dễ người vui như vậy, Danh Kiếm Đạo Tuyết đương nhiên sẽ không tìm lí do để từ chối, vì vậy hắn ta liền đi tới gần Minh Đô, mỉm cười đầy bỉ ổi.

Minh Đô bị Linh Lung Mộng khống chế gắt gao, muốn chạy cũng không thể, đành phải giãy giụa kêu lên: "Lão Tuyết, ngươi dám!!"

Minh Đô không phản kháng thì còn tốt, càng phản kháng Danh Kiếm Đạo Tuyết lại càng kích động, hắn ta cười ha ha, nói: "Hắc hắc, Minh huynh, xin lỗi... Ta cũng không có biện pháp nào, dù sao ngươi cũng không mất mát gì."

"Tuyết huynh, Tuyết thúc, Tuyết gia gia... Ai nha, ngươi nhớ mặt ta đấy..."

Dưới những tiếng kêu thảm thiết của Minh Đô, Danh Kiếm Đạo Tuyết liên tục thi triển mấy cái thuật Đạo Chích, chỉ trong chốc lát Minh Đô đã bị lột sạch.

May mắn là thiết lập của hệ thống không xấu xa như đám người Toàn Chân Giáo, ít ra vẫn giữ lại cho Minh Đô một cái khố. Bất quá nhìn Minh Đô cả người trần truồng, hai tay che đũng quần nấp ở trong góc, trong lòng mọi người cảm thấy rất hưng phấn.

"Ném xuống!"

Ở dưới sự chỉ huy của Linh Lung Mộng, Bao Tam đi tới bên người Minh Đô, nhấc hắn ta lên, ném xuống biển.

Quả thực, Minh Đô không hổ là dân lớn lên cạnh biển, kỹ thuật bơi lội rất cao, không ngờ có thể bơi theo thuyền...

"Không tốt!"

Thời điểm mọi người đang đứng ở trên boong nhìn Minh Đô bơi lội trần truồng, đột nhiên Minh Đô quát to một tiếng, sau đó vội thi triển Thiểm Hiện nhảy lên boong thuyền.

Thấy Minh Đô dám tự tiện lên thuyền, Dương Na chỉ hắn ta, tức giận nói: "Nhanh chóng đi xuống, nếu không ta bắn chết ngươi!"

Minh Đô xua tay ngăn cản nỏ của Dương Na, sau đó nôn nóng nói: "Đừng ồn ào nữa! Cái hải vực này có chút không ổn!"

"Có chút không ổn?"

Mọi người nghe vậy khẽ mỉm cười, Ký Ngạo nói: "Sợ là ngươi không muốn làm trò hề trước mặt chúng ta, đúng chứ?"

"Ta lừa gạt các ngươi làm gì!" Minh Đô vội la lên: "Thật sự có chuyện không ổn! Mới vừa rồi ta ở dưới nước thấy được một chiếc thuyền đang đuổi theo chúng ta, mau đưa trang bị cho ta!"

Vừa nói, Minh Đô vừa đoạt lại trang bị của mình ở trong tay Danh Kiếm Đạo Tuyết, luống cuống tay chân mặc lên trên người.

"Thuyền? Đuổi theo chúng ta?" Đoàn người ngắm nhìn chung quanh một chút, trên mặt biển vô cùng yên tĩnh, đừng nói tới thuyền, ngay cả một con chim cũng không thấy, không kiềm được kinh ngạc nói: "Lão Minh, hình như mắt của ngươi có vấn đề, trên biển làm gì có chiếc thuyền nào?"

Minh Đô nói: "Ta nói là ở trên mặt biển sao? Là ở dưới!"

"Dưới biển? Ha ha!" Đoàn người cười cười, nhìn Linh Lung Mộng: "Lão Mộng, xem ra hắn ta bị ngươi đùa đến điên rồi. Được rồi, hắn cũng đã biết lỗi rồi, nể mặt chúng ta, tha cho hắn đi!"

Nếu nói dưới biển có cá đi theo thì mọi người còn tin được, thế nhưng nếu nói dưới biển có một chiếc thuyền đuổi theo thì rõ ràng là chuyện vớ vẩn.

Chẳng lẽ cái thế giới này còn có tàu ngầm sao?

"Được rồi!" Linh Lung Mộng cũng cười nói: "Nhìn ngươi diễn giống như vậy, ta tha thứ cho ngươi, trở lại thực tế đi!"

"Nhưng mà... Được rồi..."

Bị mọi người nói như vậy, chính Minh Đô cũng cho là mình xuất hiện ảo giác. Thế nhưng, thời điểm hắn vừa muốn thỏa hiệp, Vương Vũ nãy giờ không lên tiếng đột nhiên nói: "Khoan đã? Không biết các ngươi có để ý hay không, cảnh tượng xung quanh chúng ta hình như không hề thay đổi?"


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment