Trang 687# 1
Chương 1374: NPC đê tiện
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
Trong lúc đám người Hỏa Lưu Nha vẫn còn đang giãy giụa trên mặt biển, đám người Toàn Chân Giáo đã lái ra khỏi phạm vi thế lực của đảo Doanh Châu.
Sắc trời trên biển vẫn sáng sủa trước sau như một, tàu của Toàn Chân Giáo vững vàng ổn định chạy trên mặt biển mênh mông vô bờ phiêu lãng theo gió.
Mấy người Toàn Chân Giáo đang phơi nắng trên boong tàu, ngắm nhìn biển cả, trong lòng vô cùng sảng khoái, Ký Ngạo lại mang vẻ mặt tươi cười, dường như vẫn còn đang chìm đắm trong niềm hưng phấn vừa nãy lái thuyền nghiền ép đối thủ.
Vương Vũ vẫn còn đang ngồi chồm hổm bên cạnh Carl, cau mày, trong tay xách theo một thanh đoản kiếm, chọc chọc Carl đang nằm trên boong tàu hỏi Vô Kỵ bên cạnh nói: "Chắc không phải thằng khốn này chết rồi chứ hả?"
"Ta cũng không chắc lắm!"
Vô Kỵ cũng rút pháp trượng ra, tiện tay tát Carl hai cái, thấy Carl không nhúc nhích chút nào, Vô Kỵ vuốt cằm nói: "Đều tại ngươi đó, ra vẻ ngầu làm cái gì chứ hả, từ chỗ cao như vậy mà ném xuống thì có là ai mà chẳng phải chết!"
"Thôi stop đê..." Vương Vũ bĩu môi nói: "Ta từ hẻm núi Tà Linh bay ra đến biển, dẫn theo một người nữa mà có thể bay đến tận đây cũng đã là tốt lắm rồi! Còn để ý đến ông ta rơi xuống đất như thế nào nữa chắc, ngươi nói nhỡ ông ta mà chết thì làm sao bây giờ?"
"Chết thì không chết được!" Vô Kỵ chắc chắn nói: "Loại BOSS hoang dã này, chết đi rồi thì làm sao để lại thi thể được, tám phần là bị ngươi ném cho nên mới ngã xuống hôn mê thôi."
"Hôn mê?" Nghe thấy lời nói của Vô Kỵ, Vương Vũ thuận tiện quay sang kêu gọi Minh Đô đang đứng ra vẻ khoe mẽ với Dương Na: "Lão Lý, ngươi đến đây một lát đi."
"Chuyện gì hả?" Minh Đô quay đầu không nhịn được hỏi, rất rõ ràng là khi ngươi đang tán gái lại còn bị người ta quấy rầy thì đó chính là một chuyện vô cùng khó chịu.
Vương Vũ chỉ Carl đang nằm trên mặt đất nói: "Hắt nước lên mặt ông ta đi! Nước lạnh!"
Vương Vũ cũng chẳng biết chiêu này có tác dụng hay không, dù sao trên TV vẫn thường diễn như vậy.
"Ta..."
Minh Đô thấy trước mặt con gái, Vương Vũ lại có hành động coi hắn ta như công cụ như vậy thì vô cũng không hài lòng, nhưng mà không hài lòng thì làm sao, còn có thể đánh trả được nữa chắc? Chỉ đành phải tiện tay ném một quả bóng nước xuống mặt Carl.
"Rào"
Băng Cầu rơi xuống mặt Carl, Carl vẫn không hề nhúc nhích chút nào.
"Ai, xem ra là chết thật rồi!"
Vương Vũ nhìn thấy thế thở dài nói: "Vậy thôi quên đi, ném hắn ta xuống biển thôi!"
Vừa dứt lời, Vương Vũ một tay xách Carl dậy định ném ông ta xuống biển.
Dù sao cũng đã từng là chủ của một thành, cũng coi như là người có thể diện, dù sao cũng không thể để hắn ta chết không có chỗ chôn thây được đúng không, an táng dưới biển thật ra cũng rất phù hợp với thân phận của Carl.
Nhưng vào lúc này, Vô Kỵ đột nhiên kéo chặt Vương Vũ nói: "Đừng ném mà..."
"Tại sao?" Vương Vũ nghi ngờ nói: "Dù sao cũng chết rồi, không ném đi còn để làm gì?"
"Đừng sốt ruột!" Vô Kỵ cười tủm tỉm nói: "Trước tiên cởi quần áo của ông ta ra đã!"
"Bà mẹ nó!" Vương Vũ kinh hãi nói: "Ngươi còn định làm chuyện đó nữa hay sao?"
Thật sự không nhìn ra, Vô Kỵ dáng vẻ lịch sự nho nhã, dù sao cũng là người có văn hóa, khẩu vị lại độc đáo đến như vậy.
Có điều kết hợp với đủ loại hành vi xấu xa bỉ ổi của hắn ta trước đây, tên này thật sự là người không có việc gì không làm được.
"Ta không có hứng thú với đàn ông!" Vô Kỵ khoát tay một cái nói: "Con hàng này tốt xấu gì cũng là BOSS đấy, quần áo trên người chắc chắn rất tốt, thịt muỗi có ít đến mức nào thì cũng vẫn là thịt."
"Ồ!" Vương Vũ suy nghĩ một lát nói: "Ngươi nói cũng có lý!"
Nói xong, Vương Vũ ném Carl xuống mặt đất, vươn tay đang định lột quần áo của ông ta, ai ngờ đúng lúc này, Carl vốn dĩ đã nằm im như người chết lại đột nhiên mở to mắt, lộn một vòng vươn người nhảy về phía sau.
"Bà mẹ nó! Cái quỷ gì vậy?"
Carl đột nhiên đứng bật dậy dọa cho Vương Vũ hoảng sợ hết hồn, còn tưởng rằng xác chết vùng dậy, nâng tay lên vỗ ra một chưởng.
Thấy Vương Vũ tấn công mình, Carl vừa lùi về phía sau, vừa kinh hoàng kêu lên: "Đừng đừng đừng... Ta không chơi nữa... Ta vẫn còn sống mà."
"Sống kìa!"
Nghe thấy tiếng kêu của Carl, Vương Vũ chấn động trong lòng, cuống quýt thu tay lại, bàn tay cố gắng hết sức dừng lại ngay đằng trước Carl...
Chưởng phong sắc bén thổi lên mặt Carl, Carl sợ đến mức sắc mặt tái nhợt, thằng ranh này thật sự không biết mình đã dạo qua một vòng ở Quỷ Môn Quan rồi.
Giả chết biến thành chết thật, vậy cũng coi như chơi hơi quá lố rồi.
"Hừ!"
Vô Kỵ đứng bên cạnh nhìn thấy cảnh tượng như vậy cũng không bất ngờ chút nào, ngược lại hừ lạnh một tiếng nói: "Ta đã biết ngay là ngươi đang có âm mưu mà!"
Đối với hành động của Carl, Vương Vũ cũng khá phẫn nộ, mặt lạnh hỏi: "Còn sống thì là còn sống, tại sao lại phải lừa gạt người khác?"
"Hì hì!" Carl cười hì hì, đê tiện nói: "Đùa giỡn một chút thôi mà, đừng có tưởng thật như vậy chứ, ta cũng không nói là ta chết rồi, là chính các ngươi cho rằng như vậy đấy chứ."
"Mẹ nó ai đùa với ngươi hả?" Nghe thấy giải thích của Carl, Vô Kỵ không nhịn được quất một trượng lên lưng Carl.
Không biết vì sao, Vô Kỵ nhìn thấy NPC này thì lại vô cùng khó chịu, có điều Vương Vũ cũng nhìn thấy bóng dáng của Vô Kỵ từ trên người NPC này.
Ồ... Xem ra câu nói người ghét mình nhất là chính mình này cũng vẫn có thể tin tưởng được.
"Ha ha!"
Carl cười ha ha nói: "Không thể ngờ được các ngươi cũng thật lợi hại, lại có thể cứu được bản thành chủ ra ngoài, đi thôi, chúng ta quay về thành Hải Cảng, sau khi quay về bản thành chủ nhất định phải tặng cho các ngươi những phần thưởng thật hậu hĩnh!"
"Ha ha!" Nghe thấy Carl nói như vậy, Vương Vũ thản nhiên cười cười, rồi sau đó hỏi tiếp: "Ta cứu ngươi ra đây cũng không phải để nghe ngươi nói nhảm đâu, mời ngươi nói cho ta biết con dấu thành chủ của thành Hải Cảng đang ở đâu đi."
Mẹ kiếp, trong game này thật sự là chỗ nào cũng có bẫy, vừa nãy những câu nói của Carl rõ ràng thể hiện được là ông ta đang lén lút tráo đổi khái niệm.
Phải biết rằng, bây giờ Vương Vũ mới thật sự là thành chủ được hệ thống công nhận, chỉ thiếu một con dấu nữa là có thể hoàn toàn trở thành một thành chủ chính thức, mà trong tay Carl thì lại nắm giữ con dấu của thành Hải Cảng, chỉ còn thiếu một danh hiệu nữa thôi.
Nếu vừa nãy Vương Vũ thuận miệng đáp lời Carl như vậy thì rất rõ ràng đã trúng phải bẫy của Carl rồi, thử nghĩ một lát xem, Vương Vũ là thành chủ của thành Hải Càng, nhưng lại chấp nhận thân phận thành chủ của người khác, như vậy chẳng phải chắp tay nhường thành Hải Cảng cho người khác hay sao?
E rằng vị trí thành chủ của thành Hải Cảng này, ngay tại chỗ sẽ đổi thành Carl.
Người xưa có câu nói rất hay, mỗi lần ngã là một lần bớt dại, Vương Vũ đã chịu thiệt trong tay NPC nhiều lắm rồi, cũng coi như đã có kinh nghiệm phong phú, cũng đã rèn luyện được sự tỉnh táo vô cùng nhanh nhạy, gặp được NPC bình thường, Vương Vũ cũng có sự đề phòng cẩn thận, huống hồ lại là Carl, tên lừa đảo vừa nãy đã lấy cái chết của chính ông ta ra lừa gạt.
Quả nhiên, thấy Vương Vũ không mắc mưu, trên mặt Carl lộ ra vẻ mặt thất vọng, lập tức con ngươi xoay chuyển, nói tiếp: "Con dấu ấy à... Bị ta giấu đi rồi, đợi đến khi về thành Hải Cảng, ta sẽ nói cho ngươi biết ta đã giấu ở đâu."
"Không cần phải về đến thành Hải Cảng!" Vô Kỵ đứng bên cạnh tiếp tục tra hỏi: "Ta biết ngươi chỉ giấu trên người thôi, mau mau lấy ra đi."
Nghe thấy lời nói của Vô Kỵ, Carl đột nhiên sững sờ, sắc mặt tái nhợt nhìn Vô Kỵ nói: "Tại... Tại sao lại nói như thế?"
"Ha ha!" Vô Kỵ nhìn chằm chằm Carl cười lạnh một tiếng, sau đó gằn từng câu từng chữ: "Bởi vì ngươi là một người từ trước đến giờ chưa từng để cho người khác tin tưởng!"
Ánh mắt của Vô Kỵ từ trước đến giờ tin tường đến mức nào chứ, loại người như chó mất chủ như Carl chắc chắn sẽ không dễ dàng tin tưởng người khác, thứ quý giá như con dấu thành chủ nếu không mang theo bên người chắc chắn sẽ không yên tâm.
Chỗ nguy hiểm nhất cũng là chỗ an toàn nhất, dù sao ý nghĩa sự tồn tại của Carl cũng chính là con dấu thành chủ, có vốn liếng hùng hậu như vậy làm thẻ đặt cược, mọi người vì có được thứ này, chắc chắn sẽ không tùy tiện giết chết ông ta.