Trang 687# 2
Chương 1375: Thu hoạch bất ngờ
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
Nếu không, thằng ranh này cũng sẽ không có ý đồ giả chết ngay khi vừa bước lên tàu để Vương Vũ ném ông ta xuống biển, sau khi bị nhận ra còn định lừa gạt Vương Vũ, nếu trên người ông ta không có con dấu, hành động lừa gạt Vương Vũ này sẽ chẳng có ý nghĩa gì cả.
"Ha ha!"
Nghe thấy lời giải thích của Vô Kỵ, Carl cười ha ha một tiếng, đồng thời chậm rãi lùi về phía sau hai bước, lùi ra đến mép tàu sau đó đắc ý nói: "Ngươi rất thông minh đấy, thảo nào có bản lĩnh cứu được ta từ trong địa lao ra ngoài, có điều ở trên biển các ngươi cho rằng đám các ngươi có thể bắt được ta ở lại hay sao?"
Vừa dứt lời, Carl vươn người về phía sau nhảy xuống khỏi tàu.
Đã từng là thành chủ của hai tòa thành chính Hải Cảng, bản lĩnh khác thì Carl không có nhưng kỹ năng bơi thì không thể nghi ngờ cũng khá tốt, đối với các vị vịt lên cạn ở trên tàu, chuyện để Carl nhảy xuống nước thật sự chẳng khác nào như thả hổ về rừng, rồng về biển lớn, nếu còn muốn bắt lại ông ta chắc chắn không phải chuyện dễ dàng nữa rồi.
Thấy Carl nhảy khỏi tàu, Vương Vũ hơi sững sờ, không đợi ông ta chạm xuống nước đã vươn người định đuổi theo, lại bị Vô Kỵ vươn tay ngăn cản: "Đừng gấp, ông ta không chạy thoát được đâu..."
"Rào rào!"
Trong khi họ đang nói chuyện, Carl đã nhảy xuống biển, sau khi giơ ngón giữa với đám người Vương Vũ trên boong tàu, một hơi lặn xuống chìm hẳn vào trong nước.
Ký Ngạo đứng bên cạnh vội vàng hét lên: "Bà mẹ nó, ông ta định bỏ chạy kìa!"
Nhưng mà Ký Ngạo vừa dứt lời, đột nhiên nước biển cuộn sóng rào rào, một cái càng khổng lồ kẹp theo Carl từ dưới nước ngoi lên, ngay sau đó Râu Đen trồi lên trên mặt biển.
"Ha ha ha! Ngươi định đi đâu hả?"
Râu Đen cười một tiếng quái dị, xách theo Carl nhảy lên tàu, nhẹ buông tay ném Carl nặng nề ngã xuống đất, khiến ông ta ngã đến mức đầu óc choáng váng.
Carl lật mình lăn mấy vòng trên boong tàu, sau đó mới tỉnh hồn lại được, hoảng sợ nhìn Râu Đen độc ác và mấy người Toàn Chân Giáo, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc không nói nên lời.
Đều lăn lộn trên biển, hai người Carl và Râu Đen đương nhiên sẽ không xa lạ gì nhau, mặc kệ ông ta làm thế nào cũng chẳng nghĩ ra nổi, Râu Đen danh tiếng lẫy lừng tung hoành ngang dọc trên biển Quên Lãng thế mà lại cấu kết với người chơi xuống tay với ông ta.
"Hừ hừ!" Vô Kỵ cười lạnh một tiếng nói: "Lần này tuyệt vọng rồi đấy à? Còn không mau giao con dấu ra đây?"
"Ha ha!" Carl cũng không cam lòng tỏ ra yếu thế, vẻ mặt vô lại nói: "Ta không đưa ra thì các ngươi định làm gì chứ? Có bản lĩnh các ngươi cứ giết ta đi, con dấu thành chủ này, đừng ai mơ có được."
Không nhận ra đấy, Carl này bản lĩnh chẳng ra sao, nhưng cũng là một nhân vật độc ác, phiêu bạt giang hồ sợ nhất chính là loại keo da chó mềm không được cứng không xong này, ỷ vào việc người khác chẳng dám làm gì mình, được gọi là một tên lưu manh.
Đương nhiên rồi, hôm nay coi như Carl xui xẻo rồi, đụng phải đám người Toàn Chân Giáo, người của Toàn Chân Giáo lại vô cùng có kinh nghiệm trong việc đối phó với lưu manh, dù sao đám người Toàn Chân Giáo này cũng giống như Carl... Câu nói kia nói thế nào ấy nhỉ, chỉ có người còn vô liêm sỉ hơn nữa mới có thể đối phó được với những kẻ vô liêm sỉ.
Đối mặt với sự đe dọa của Carl, tất cả mọi người Toàn Chân Giáo đều nở nụ cười, chỉ riêng Vương Vũ chỉ vào Râu Đen ra lệnh: "Bắt ông ta lại!"
Mặc dù Râu Đen không phải là thuộc hạ của Vương Vũ, nhưng bất cứ khi nào hắn ta cũng không thể quên được tại sao mình lại sa sút đến mức phải đi làm tùy tùng cho người chơi, nào dám làm trái lời Vương Vũ, vì vậy đi tới bên cạnh Carl, nắm chặt ông ta trong tay.
Lúc này, không đợi Vương Vũ phải nói, Danh Kiếm Đạo Tuyết đã chạy ra từ trong đám người, đi tới bên cạnh Carl tiện tay vỗ một cái, vỗ lên ngực Carl.
Vừa bị Danh Kiếm Đạo Tuyết sờ một cái, toàn thân Carl run lên, giật mình một cái, chiếc mũ màu xanh lục trên đỉnh đầu đã xuất hiện trong tay Danh Kiếm Đạo Tuyết.
"Ồ... Chiếc mũ của tù trưởng Tà Mã Thai... Trang bị Hoàng Kim, màu sắc rất độc đáo đó, Bao Tam cho ngươi nè! Rất thích hợp với ngươi!" Danh Kiếm Đạo Tuyết nhìn thoáng qua chiếc mũ trong tay, vung tay ném cho Bao Tam.
"Cút!"
Bao Tam vẻ mặt phẫn nộ hất chiếc mũ đang bay đến xuống đất.
Mà Carl nhìn thấy chiếc mũ trong tay Danh Kiếm Đạo Tuyết, gương mặt theo đó cũng tái đi rồi, giãy giụa kêu lên: "Thả ta ra, các ngươi không thể đối xử với ta như vậy!"
Thế nhưng Râu Đen lại chính là BOSS hệ sức mạnh, so với tên bỏ đi như Carl thì không biết khỏe mạnh hơn đến mấy lần, mặc kệ Carl có hoa chân múa tay đến mức nào cũng thể giãy thoát được chút nào.
Danh Kiếm Đạo Tuyết không thèm quan tâm đến việc Carl kêu gào ầm ĩ, tự mình bước đến sờ soạng trên người Carl.
Mấy người Toàn Chân Giáo khoanh tay đứng bên cạnh nhìn xem...
Không thể không nói, Carl này rốt cuộc cũng đã từng làm thành chủ, trên người tích trữ không ít đồ vật, chỉ chốc lát sau đã bị Danh Kiếm Đạo Tuyết móc ra một đống đồ đã giấu.
Cái gì mà áo jacket da thành chủ A Lâu Căn đã từng mặc, giày mà thành chủ thành Xuất Vân từng đi đến áo lót nhỏ bó sát của nữ vương Tà Mã Thai vân vân, cái gì cũng có cả.
"Chậc chậc chậc!"
Nhìn thấy việc giấu đồ của tên này, mấy người Toàn Chân Giáo thật sự được mở rộng tầm mắt, dựa vào hoạt động não của đám súc sinh Toàn Chân Giáo này, thì dựa vào mấy thứ này bọn họ đã nghĩ ra sử thi đồ sộ không kém gì Kim Bình Mai rồi.
Những thứ ở trên người Carl càng ngày càng ít đi, sắc mặt Carl theo đó cũng càng ngày càng khó coi, cuối cùng ông ta cũng không nhịn được nữa, cao giọng cầu xin tha thứ: "Các vị đại gia, ta đã biết sai rồi, ta nhận thua rồi còn không được hay sao, thả ta xuống, để ta tự mình giao con dấu cho các ngươi!"
Danh Kiếm Đạo Tuyết nhân cơ hội này tự rót vào miệng mình một bình dược tề khôi phục, sau đó quay đầu hỏi Vương Vũ và Vô Kỵ: "Ông ta định tự mình giao ra kìa, còn trộm tiếp nữa không?"
"Đừng để ý đến ông ta!" Vô Kỵ quyết đoán nói: "Thằng khốn này lòng dạ đen tối, không thể để cho ông ta có một chút xíu cơ hội nào cả, tiếp tục sờ đi!"
"Được rồi!" Danh Kiếm Đạo Tuyết quay đầu tiếp tục ra tay, không biết lại sờ soạng thêm bao nhiêu lần nữa, đột nhiên trong tay chìm xuống, một con dấu hình vuông xuất hiện trong tay Danh Kiếm Đạo Tuyết.
Nhìn thấy Danh Kiếm Đạo Tuyết lấy con dấu ra, trên mặt Carl lộ ra vẻ mặt tuyệt vọng.
"Mẹ nó! Cuối cùng cũng sờ thấy rồi!" Danh Kiếm Đạo Tuyết sờ được con dấu, thở phào nhẹ nhõm ném cho Vương Vũ.
Vô Kỵ đang định bảo Râu Đen để Carl xuống, nhưng Vương Vũ lại cau mày nói: "Không đúng."
"Sao vậy? Chẳng lẽ là giả à?" Mấy người Toàn Chân Giáo nghe thấy vậy thì kinh hãi.
"Không... Đây không phải con dấu thành chủ của thành Hải Cảng." Vương Vũ vừa nói vừa cho mọi người xem thuộc tính của con dấu.
Con dấu thành chủ (thành Tá Hạ): Đồ vật quý giá, nắm được con dấu này có thể có được thành Tá Hạ.
"Đệt!" Nhìn thấy thuộc tính của con dấu, tất cả mọi người đều kinh hãi kêu lên: "Cái này... cái này thế mà lại là con dấu của thành Tá Hạ!"
Mọi người chẳng qua chỉ muốn tìm thấy con dấu của thành Hải Cảng mà thôi, không thể tưởng tượng được còn có thu hoạch bất ngờ như vậy.
Mẹ kiếp, thảo nào Hội Hắc Long liều mạng như vậy, hóa ra trong tay Carl không chỉ có con dấu của thành Hải Cảng, lão già khốn kiếp này lừa gạt nhiều năm như vậy mẹ nó cũng đạt được thành tựu, bây giờ ngay cả con dấu của thành Tá Hạ cũng móc ra được rồi, không chừng còn có thể lấy thêm được cái gì nữa thì sao.
"Tiếp tục sờ đi!"
Nghĩ đến đây, Vô Kỵ hưng phấn chỉ vào Carl ra lệnh cho Danh Kiếm Đạo Tuyết.
Danh Kiếm Đạo Tuyết cũng vô cùng hăng hái tiếp tục sờ soạng.
Sự thật chứng minh, loại chuyện như trời sập này có xác suất rất thấp, liên tục xảy ra hai lần lại càng vô cùng vô cùng hiếm có.
Đám người Toàn Chân Giáo bao vây xung quanh Carl, Danh Kiếm Đạo Tuyết cũng không biết đã sờ soạng bao nhiêu lần, mãi đến tận khi lột đến mức Carl chỉ còn lại cái quần lót, cuối cùng ngoại trừ con dấu thành chủ của thành Tá Hạ và thành Hải Cảng ra, cũng không hề phát hiện được con dấu của những thành chính khác.
Có điều đối với mấy người Toàn Chân Giáo mà nói đã vô cùng thỏa mãn rồi, cũng đã tặng một phần lễ vật hậu hĩnh đến như vậy rồi, còn có yêu cầu gì hơn được nữa chứ?