Trang 689# 1
Chương 1378: Hội Thứ Vương
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
Cảnh vật của thành Dư Huy từ lúc mở server đến nay vẫn chưa hề thay đổi, đương nhiên Vô Kỵ sẽ không có quá nhiều hứng thú, hắn đi bộ ở trong thành cũng chỉ để nhìn một chút xem có NPC nào mới xuất hiện không, sau đó nhận nhiệm vụ, phải biết rằng trò chơi vừa mới được cập nhập, NPC ẩn cùng với nhiệm vụ ẩn vẫn còn chưa được người chơi phát hiện ra hết đâu!
Lần cập nhập này thành Dư Huy xuất hiện thêm không ít NPC, bất quá tuyệt đại đa số đều là NPC chức năng, loại NPC này không có nhiệm vụ, chỉ có những xó xỉnh rất hiếm người qua lại mới là địa điểm có tỷ lệ xuất hiện NPC với nhiệm vụ ẩn cao nhất.
Nào ngờ, ngay tại thời điểm Vô Kỵ đang đi bộ, một đội người chơi xuất hiện ở truyền tống trận của thành Dư Huy.
Đội ngũ này mặc một lớp áo giáp trên người, toàn bộ đều đeo dao găm bên hông, nhìn thật là kỳ quái.
Mọi người đều biết, nghề nghiệp sử dụng dao găm trong Trọng Sinh chỉ có duy nhất Thích khách mà thôi.
Tuy nói Thích khách có ưu thế khá lớn khi PK, nhưng toàn bộ đều là Thích khách giống cái đội ngũ này thì quả thực rất hiếm thấy.
Dẫu sao Trọng Sinh cũng là một trò chơi rất chú trọng vào sự phối hợp giữa các nghề nghiệp, trang bị chênh lệnh còn có thiếu sót, huống chi là phối trí cực đoan như vậy.
Người cầm đầu của đội Thích khách này che mặt, không nhìn thấy tướng mạo.
Người chơi nghề nghiệp Thích khách trong Trọng Sinh có một loại trang bị tương đối đặc thù tên là Che Mặt, cho nên người chơi Thích khách che mặt là chuyện rất bình thường, không hề hiếm lạ, bất quá mặc dù không thấy được khuôn mặt của Thích khách áo đen, nhưng tên Thích khách áo đen kia trước lồi sau vểnh, rất dễ dàng thấy được đó là một phụ nữ.
Sau khi xuất hiện ở truyền tống trận của thành Dư Huy, nữ Thích khách cầm đầu nhìn chung quanh một vòng, ánh mắt nghiêm túc, hỏi đồng đội: "Lần này đối thủ là ai chắc chắn mọi người đều biết rồi chứ."
"Biết biết!!" Đám Thích khách mặt đầy kích động.
"Biết thì tốt!"
Nữ Thích khách gật đầu một cái, nói: "Đối với chúng ta, đây không chỉ là một lần làm nhiệm vụ mà còn là một lần khiêu chiến, là một lần chúng ta nổi danh khắp chốn. Những người này thực lực cao tới mức nào không cần ta phải nói, mọi người nhất định phải cẩn thận, ngàn vạn lần không nên ham chiến, không đánh được thì chạy, hiểu chưa?"
"Hiểu!"
"Vậy thì hành động theo kế hoạch đi!"
Nói xong, cả đội đồng thời thi triển Tiềm Hành, biến mất khỏi điểm sống lại.
Cùng lúc đó, Vô Kỵ cũng đi vào một cái hẻm nhỏ. Thời điểm hắn vừa đi vào hẻm nhỏ liền cảm thấy có chuyện gì đó không ổn, đúng lúc này, một bóng người từ phía bên kia hẻm nhỏ chạy lại gần Vô Kỵ.
Tên kia cũng chỉ cao chừng một thước hai, nhìn giống một đứa trẻ bảy tám tuổi, tuổi giới hạn của Trọng Sinh là 12, cho nên Vô Kỵ không hề hoài nghi thân phận của đứa trẻ kia, hắn ta vẫn còn tưởng đấy là NPC, trong lòng vui mừng, vội vàng tiến đến nghênh đón.
Ai ngờ sau khi tiểu tử kia chạy đến trước người Vô Kỵ thì không nói hai lời, lật tay móc ra một cây dao găm, đâm thẳng về phía trước.
"Con bà nó!!!"
Vô Kỵ có thể trở thành lão đại của đám người điên Toàn Chân Giáo, năng lực phản ứng có thể không bằng Vương Vũ nhưng đương nhiên cũng sẽ cực kỳ bén nhạy, thấy đứa bé kia móc ra dao găm, Vô Kỵ thất kinh, vội vàng thi triển một thuật Thánh Quang lên chính mình trước khi dao găm đâm tới, mở ra trạng thái vô địch.
"Keng!!"
Dao găm đâm vào người Vô Kỵ, phát ra một tiếng vang nhỏ, tuy Vô Kỵ không bị thương nhưng hắn ta cũng bị lực đâm cường đại đẩy lùi về sau mấy bước.
Hệ thống nhắc nhở: [Ngươi bị người chơi Nam Thiên Cự Thần ác ý công kích, trong 180 giây có thể tự vệ phản công].
Lúc này, Vô Kỵ đã thấy rõ mặt mũi của người đứng ở trước mặt, tên tiểu tử dáng người trẻ con này lại có khuôn mặt của một người đàn ông trung niên.
Mẹ, lớn lên xấu xí như vậy, ai cho hắn dũng khí để đặt tên là Nam Thiên Cự Thần vậy?
"Khoan đã, Nam Thiên Cự Thần?"
Thấy danh tự này, Vô Kỵ đột nhiên cảm thấy có chút quen tai, hơi suy tư một chút, sau đó hắn ta kinh ngạc chỉ Nam Thiên Cự Thần, nói: "Ngươi là người của "Hội Thứ Vương"?"
"Hắc hắc!!"
Nam Thiên Cự Thần cười hắc hắc, lau lau dao găm một chút, ngoài ý muốn nói: "Không thể ngờ đường đường là Vô Kỵ tiên sinh của Toàn Chân Giáo cũng biết tới hội Thứ Vương chúng ta!"
"Ha ha!" Vô Kỵ cười lạnh, nói: "Tiếng xấu vang dội, đương nhiên cũng có nghe qua, cũng không phải cái danh tiếng tốt lành gì!"
Chơi trò chơi nhiều năm như vậy, phàm là người có chút danh tiếng Vô Kỵ đều có hiểu biết, huống chi cái hội Thứ Vương này cũng không phải là cái đoàn thể nhỏ vô danh.
Giống như Toàn Chân Giáo, hội Thứ Vương cũng là một đoàn thể nhỏ nổi tiếng với chơi bẩn và xấu tính.
Mọi người cũng không xa lạ gì với phong cách làm việc của Toàn Chân Giáo, lừa gạt trộm cắp không việc gì không làm, nhưng tất cả đều thành lập dựa trên cơ sở lấy trò chơi làm thú vui, khi đấu trí cùng các thế lực nhìn không vừa mắt kia mặc dù âm hiểm vô cùng, nhưng khen chê mỗi thứ một nửa, vẫn có rất nhiều người chơi tương đối thưởng thức phong cách của Toàn Chân Giáo.
Hội Thứ Vương không giống như vậy, những người này đều là người chơi cao thủ, từ tên của công hội không khó nhìn ra đây là một cái đoàn thể nhỏ lấy tiền làm việc, chỉ cần có tiền thì bất cứ chuyện bẩn thỉu nào cũng dám làm, luôn luôn bị những người chơi khác khinh bỉ.
Năm đó có một trò chơi tên là Kim Cổ Quần Hiệp Truyền Võ Hiệp Du Hí, trong trò chơi đó phân ra hai trận doanh là Kim hệ và Cổ hệ, Toàn Chân Giáo cùng hội Thứ Vương là hai đoàn thể đại diện của hai trận doanh khác nhau, tên của hai cái đoàn thể cũng đều từ đó mà ra, được gọi là bắc Toàn Chân nam Thứ Vương.
Bất quá Toàn Chân Giáo chú trọng đấu trí cùng kỹ thuật, hội Thứ Vương lại nghiêng về cướp bóc cùng bạo lực, bởi vì lý tưởng bất hòa nên hai đoàn thể vẫn luôn khinh bỉ hàm lượng kỹ thuật của đối phương, nhiều năm như vậy vẫn chưa có một lần nào đồng thời xuất hiện, luôn luôn duy trì tình trạng nước giếng không phạm nước sông.
Từ trước tới giờ hai bên luôn ăn ý như vậy, lúc này đột nhiên bị người của hội Thứ Vương công kích, chuyện này quả thực là nằm ngoài dự đoán của Vô Kỵ.
"Ha ha!" Bị Vô Kỵ châm chọc, Nam Thiên Cự Thần không hề tức giận mà cười cười đáp trả: "Như nhau! Toàn Chân Giáo cũng không cần quá mức khiêm tốn!"
Xem ra ở trong mắt Nam Thiên Cự Thần, Toàn Chân Giáo cùng hội Thứ Vương cũng đều là một giuộc.
"Bớt nói nhảm!" Vô Kỵ lạnh như băng nói: "Hội Thứ Vương Các ngươi không ngây ngốc ở trên địa bàn của mình, tới thành Dư Huy tìm ta để làm gì?"
Nam Thiên Cự Thần híp mắt một cái, nhìn Vô Kỵ chằm chằm, nói: "Ai cũng nói giáo chủ Vô Kỵ thông minh hơn người, thế nhưng hiện tại ngay cả việc ta sắp làm ngài cũng không đoán ra hay sao?"
"Chỉ bằng ngươi?"
Vô Kỵ nhìn Nam Thiên Cự Thần một cái, trên mặt lộ vẻ khinh thường.
Hội Thứ Vương tìm tới cửa trên căn bản chỉ có hai chuyện, không phải cướp bóc thì chính là giết người, Nam Thiên Cự Thần bất quá chỉ là một tiểu lâu la của hội Thứ Vương, Vô Kỵ nói thế nào đi nữa cũng là lão đại của Toàn Chân Giáo, thân phận chênh lệnh không hề nhỏ. Nam Thiên Cự Thần vẫn dám mạnh miệng cuồng ngôn như vậy, Vô Kỵ đương nhiên hết sức khinh thường.
"Hừ hừ!" Nam Thiên Cự Thần cười lạnh, nói: "Nếu là trước kia, một tiểu nhân vật như ta chắc chắn không dám tới tìm ngài, còn bây giờ, giáo chủ Vô Kỵ, đừng quên ngươi chỉ là một Mục sư! Chịu chết đi!!"
Theo lời nói của hắn ta, Thánh Quang Thuẫn trên người Vô Kỵ cũng dần dần biến mất. Nam Thiên Cự Thần lại cầm dao găm lên, một lần nữa lao về phía Vô Kỵ.