Ta Là Võ Học Gia (Dịch Full)

Chương 1377 - Chương 1379: Vô Ngân Tử

Trang 689# 2

 

 

 

Chương 1379: Vô Ngân Tử
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===




Mục sư là nghề nghiệp công kích tầm xa, hơn nữa còn là một nghề nghiệp phụ trợ, mấy chuyện như đánh giáp lá cà đương nhiên Vô Kỵ không giỏi, nhưng dù thế nào thì Vô Kỵ vẫn là một cao thủ, lăn lộn với Vương Vũ lâu như vậy đương nhiên cũng học được một chút mánh khóe.

Thấy Nam Thiên Cự Thần nhào tới, Vô Kỵ lập tức che pháp trượng ở trước ngực.

"Bịch!"

Một tiếng trầm đục phát ra, dao găm của Nam Thiên Cự Thần bị Vô Kỵ đỡ được.

Nếu xét về thuộc tính cùng lực lượng, Mục sư dĩ nhiên không phải là đối thủ của Nam Thiên Cự Thần, lần này tuy là chặn được đòn nhưng Vô Kỵ cũng phải chịu dư chấn từ lực của Nam Thiên Cự Thần, bị đẩy lùi về phía sau mấy bước.

Thân thủ của Nam Thiên Cự Thần rất nhanh nhẹn, thấy một đòn của mình không trúng thì ngay lập tức hóa thành tàn ảnh, trong nháy mắt lao tới bên người Vô Kỵ, nâng dao găm lên, chọc thẳng vào người hắn ta.

Lúc này, Vô Kỵ đã nhân cơ hội thi triển ma pháp lên chính mình, một luồng ánh sáng xuất hiện, mở ra trạng thái vô địch, chặn lại công kích của Nam Thiên Cự Thần.

"Gặp lại!"

Vô Kỵ khẽ mỉm cười, pháp trượng hướng xuống đất một chút, tung người nhảy lên, thi triển thuật Phi Hành, ngay lập tức, cả người hắn ta được nâng lên, bay về phía nóc nhà.

Vóc người của Nam Thiên Cự Thần cực kỳ thấp bé, lúc này liền lâm vào hoàn cảnh xấu, độ cao sau khi Vô Kỵ nhảy lên thi triển thuật Phi Hành cũng chỉ tới hai thước, nếu đổi thành người thường thì chỉ cần giơ tay là có thể kéo Vô Kỵ xuống, nhưng Nam Thiên Cự Thần thì cho dù có nhảy lên hết cỡ cũng vẫn cách Vô Kỵ một chút, vì vậy hắn ta chỉ có thể trơ mắt nhìn Vô Kỵ bay lên trời.

"Biết ngay là ngươi sẽ chạy trốn mà!"

Nhưng mà ngay tại thời điểm Vô Kỵ sắp trốn thoát, đột nhiên hắn ta nghe thấy một giọng nói vang lên ở phía trên đầu mình, theo giọng nói, một bóng đen trước lồi sau vểnh từ trên trời hạ xuống, hai chân đạp về phía Vô Kỵ.

"Cái gì?!!"

Vô Kỵ vẫn còn đang đắc ý, vì vậy hoàn toàn không có phòng bị đối với địch nhân trên đầu của mình. Thời điểm hắn ta tỉnh hồn lại, bóng đen kia đã rơi xuống trước mặt Vô Kỵ.

Vô Kỵ theo bản năng lắc mình một cái về đằng sau để né tránh, kết quả là bóng đen kia đá trượt, nhưng cái mông của nàng ta lại đè lên mặt Vô Kỵ.

"Ầm!"

Hiện tại Vô Kỵ đang ở trong trạng thái vô địch, bị dính đòn như vậy cũng không nhận một chút sát thương nào, chẳng qua là gương mặt bị một vật gì đó ép xuống, xúc cảm mềm mại, ngay sau đó, hắn ta liền bị bóng đen kia đè xuống mặt đất, bất quá bởi vì một cước đạp không trúng nên tên kia cũng bị mất thăng bằng, nằm lên người Vô Kỵ.

"Ai da..."

Bị đập rơi trên đất, Vô Kỵ lật đật nâng tay phải lên muốn đẩy người phía trên ra, kết quả, hai tay của hắn ta nắm chặt lại, chụp được một vật thể mềm mại.

"Hạ lưu!"

Ngay sau đó, chỉ nghe thấy một tiếng thét chói tai của phụ nữ vang lên, Vô Kỵ vẫn đang không hiểu là chuyện gì vừa xảy ra thì…

"Bốp bốp bốp!"

Một chuỗi những cái tát liên tục quất vào mặt Vô Kỵ, cô nương kia xuất thủ vừa nhanh vừa độc, ba bàn tay Vô Kỵ không tránh nổi dù chỉ một, hơn nữa còn bị đánh tới nỗi dính trạng thái choáng váng 0.8 giây.

Mẹ, một tên Thích khách dùng tay không đánh người gây ra trạng thái choáng váng, có thể thấy cô nương này tức giận tới mức nào.

Suy nghĩ một chút thì cũng hợp tình hợp lý, bị thua thiệt lớn như vậy, trừ Vô Kỵ ra, trong lòng ai cũng không hề thoải mái...

Sau khi tát Vô Kỵ xong, cô nương kia lộn một cái về phía sau, đứng dậy, tức giận chỉ Vô Kỵ đang nằm trên mặt đất, ra lệnh cho Nam Thiên Cự Thần: "Đánh, đánh chết hắn cho ta!"

Nam Thiên Cự Thần thấy một màn này cũng ngơ ngác, trong ánh mắt tràn đầy vẻ hâm mộ, sau khi nhận được lệnh, Nam Thiên Cự Thần lau nước miếng ở khóe miệng một cái, nhảy người lên, hai tay giơ dao găm từ trên xuống dưới cắm vào người Vô Kỵ.

Cùng lúc đó, trên đầu Nam Thiên Cự Thần sáng lên một hàng chữ.

Thức tỉnh · Hàng Thần Thứ Sát!

Mẹ nó, không biết là tên lùn này căm hận việc Vô Kỵ chơi đùa với mình, hay là hắn ta đố kỵ với việc Vô Kỵ có thể tiếp xúc thân mật cùng cô gái kia, ra tay thật đúng là không lưu lại đường sống, trực tiếp thi triển kỹ năng thức tỉnh.

Mục sư là một nghề nghiệp không giỏi trong việc đánh cận chiến, pháp trượng đương nhiên sẽ không ngăn được kỹ năng thức tỉnh của Thích khách, vì vậy Vô Kỵ đang nằm dưới đất vội lăn qua một bên, dao găm của Nam Thiên Cự Thần trực tiếp lướt qua bả vai của Vô Kỵ, đâm lút cán xuống mặt đất.

Không đợi Nam Thiên Cự Thần quay đầu, Vô Kỵ lăn một vòng sang bên cạnh, hai cánh tay dang rộng ra, ôm lấy Nam Thiên Cự Thần, ngay sau đó, trên người Vô Kỵ toát ra những tia sáng chói mắt.

"Là Tự Bạo!"

Thấy luồng ánh sáng trên người Vô Kỵ, con mắt của Nam Thiên Cự Thần cùng cô nương kia co rút một cái, đồng loạt lộ ra thần sắc kinh hãi, hiển nhiên là đã bị lối đánh liều lĩnh của Vô Kỵ dọa sợ.

Không có biện pháp, kỹ năng có lực sát thương cường đại của Mục sư chỉ có mỗi cái này, đối mặt với một Thích khách, Vô Kỵ không cảm thấy mình có phần thắng nào, lúc này lại tới thêm một người lợi hại hơn, đương nhiên Vô Kỵ sẽ không cho là mình còn có thể sống trở về.

Đám người Toàn Chân Giáo mặc dù có tính cách đa dạng nhưng đều có một điểm giống nhau, đó chính là cách làm người luôn mang theo một luồng khí phách ngạo nghễ.

Đám khốn kiếp này chưa bao giờ chịu ăn nửa điểm thua thiệt, ông đây không sống được thì ngươi cũng đừng mong sống, sắp chết cũng phải kéo một tên chết cùng, giảm thiểu tổn thất xuống mức thấp nhất.

Thời điểm Nam Thiên Cự Thần cảm nhận được nguy hiểm, kỹ năng của Vô Kỵ đã được thi triển, bây giờ nữa muốn tránh đã không còn kịp rồi.

"Uỳnh! ~ "

Một tiếng nổ thật lớn vang lên, thanh máu của Vô Kỵ chạm đáy, còn Nam Thiên Cự Thần thì trực tiếp bị nổ thành một luồng ánh sáng.

Sau khi nổ chết Nam Thiên Cự Thần, Vô Kỵ lật người về phía sau, nhấc tay thi triển vài cái thuật Trị Liệu đối với bản thân, tăng thanh máu lên tới 30%, sau đó lui về phía sau mấy bước, kéo giãn khoảng cách với cô nương đối diện.

Cô nương kia thấy Vô Kỵ lui về phía sau cũng không hề đuổi theo mà chỉ ôm bả vai, nói: "Giáo chủ Vô Kỵ của Toàn Chân Giáo cũng chỉ tới mức đó mà thôi, vẫn phải dựa vào loại thủ đoạn hạ lưu để đả thương người khác."

Đối mặt với sự sỉ vả của cô nương, Vô Kỵ không hề tức giận mà cũng dùng giọng giống hệt để đáp trả: "Hội trưởng Vô Ngân Tử của hội Thứ Vương cũng chỉ tới mức đó mà thôi, vẫn phải dựa vào loại thủ đoạn hạ lưu để đả thương người khác."

Vừa nói, Vô Kỵ vừa sờ gò má của mình, sau đó lại nghiêng ánh mắt nhìn cái mông của cô nương đối diện, lắc đầu một cái, tặc tặc lưỡi xúc động.

"Bá!"

Nghe được lời của Vô Kỵ, sắc mặt của Vô Ngân Tử ngay lập tức tối sầm, nàng ta tức giận giơ dao găm nói: "Khốn kiếp! Im miệng! Có tin bà làm thịt ngươi ngay tại chỗ không?"

"Hắc hắc! Chỉ bằng ngươi?"

Vô Kỵ nhấc pháp trượng lên, ném một đóa Thần Thánh Hỏa Diễm về phía Vô Ngân Tử, sau đó hai tay hắn ta giương một cái, đôi cánh sau lưng mở ra, một lần nữa bay lên trời.

Vô Ngân Tử thấy vậy cả kinh, vội vàng vọt tới.

Sau khi Vô Kỵ nổ chết Nam Thiên Cự Thần thì ngay lập tức kéo giãn khoảng cách với Vô Ngân Tử, bây giờ Vô Ngân Tử đã dính câm lặng của Vô Kỵ, không thể thi triển được kỹ năng, thời điểm nàng chạy đến chỗ Vô Kỵ vừa đứng, Vô Kỵ đã bay đến giữa không trung.

Hội Thứ Vương cũng giống như Toàn Chân Giáo, đều là đoàn thể được dựng lên từ cao thủ, Vô Ngân Tử có thể trở thành lão đại của một đội ngũ có vô số những con người âm hiểm, thủ đoạn đương nhiên sẽ không ít.

Mắt thấy Vô Kỵ sắp bay lên, tay phải của Vô Ngân Tử hất một cái, một sợi giây thừng lập tức phóng lên cao, buộc vào đùi của Vô Kỵ.

"Xuống đây đi!"

Ngay sau đó, Vô Ngân Tử kéo một cái, thân hình Vô Kỵ hơi chao đảo, lần thứ hai bị đánh rơi xuống đất.

Trải qua trận chiến vừa rồi, Vô Ngân Tử cũng hiểu được nếu cãi vã chắc chắn nàng không phải là đối thủ của Vô Kỵ, hơn nữa đám người Toàn Chân Giáo kia quả nhiên giống như chó điên trong truyền thuyết vậy, nếu hơi lơ là thì chắc chắn sẽ bị cắn ngược một cái.

Vì vậy Vô Ngân Tử đương nhiên sẽ không nói nhảm với Vô Kỵ nữa, lập tức giơ tay lên công kích.


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment