Ta Là Võ Học Gia (Dịch Full)

Chương 1391 - Chương 1393: Bó Tay Chẳng Còn Cách Nào

Trang 696# 2

 

 

 

Chương 1393: Bó tay chẳng còn cách nào
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===




Ngay khi Vô Ngân Tử sắp bị sấm sét của Minh Đô giáng trúng, Vô Ngân Tử lại giở trò cũ, thân thể nghiêng đi dưới chân đạp một bước, lại di chuyển ngang về phía trước mấy mét.

"Rầm!"

Thuật Bạo Lôi nện xuống mặt đất, tạo thành một cái hố trên nền đất, Vô Ngân Tử lại vẫn không mất một cọng lông nào như trước.

"Đệt!"

Mấy người Toàn Chân Giáo lại trợn mắt há hốc mồm thêm lần nữa.

Ma pháp hệ sấm sét từ trước đến nay vẫn luôn được xưng tụng là ra tay nhanh chóng, năng lực phán đoán của Minh Đô cũng vô cùng khủng bố, mặc dù là cao thủ chuyên nghiệp nếu bị Minh Đô đánh lén như vậy có lẽ cũng sẽ phải tan thành mây khói, thế mà người phụ nữ này lại dễ dàng tránh né được, sao có thể như vậy được?

Hết cách rồi, từ những loại chuyện này mà nói, so với những người bình thường, người tập võ hoàn toàn có thể coi là tầng lớp chuyên nghiệp được rồi.

Dù sao bất kể là năng lực phản ứng hay là kỹ xảo cận chiến, người tập võ đều đã từng chịu huấn luyện nghiêm ngặt, mạnh hơn người chơi bình thường cũng là chuyện hợp tình hợp lý, cái này về cơ bản hoàn toàn thuộc về bản năng chiến đấu.

Vô Ngân Tử được dạy dỗ từ Vô Ảnh Phái, học được chính là khinh công và thân pháp, dùng thuật ngữ game mà nói thì cô nàng này chính là chuyên gia có sở trường đặc biệt về viếc né tránh, hơn nữa kỹ năng chiến đấu mạnh mẽ của Thích khách lại bù đắp cho thủ đoạn cận chiến còn thiếu sót của bản thân, game và võ công của bản thân kết hợp lại, sinh ra phản ứng hóa học mãnh liệt, lúc này mới tạo ra được một cao thủ khiến mấy người Toàn Chân Giáo đều không làm sao được.

Đương nhiên rồi, về thân pháp thì Dương Na cũng không hề yếu hơn Vô Ngân Tử, nếu lúc này có Dương Na ở đây thì cho dù không bắt được Vô Ngân Tử, cô ta cũng không thể đi lại như chỗ không người như vậy.

Ngay khi mấy người Toàn Chân Giáo còn đang kinh hãi trước thuộc tính né tránh của Vô Ngân Tử, tay phải của Vô Ngân Tử chếch về phía trước, dao găm trong tay lại bay ra, mang theo sợi dây thừng bay thẳng về phía Minh Đô.

Minh Đô nhìn thấy thế thì giật nảy người, cuống quýt thi triển Thuấn Gian di động Thiểm Hiện né tránh dao găm của Vô Ngân Tử, ai ngờ tay trái của Vô Ngân Tử lại kéo tay phải một nhát, dao găm giữa không trung xẹt qua một đường vòng cung vòng qua Doãn Lão Nhị bay đến trước mặt Ký Ngạo.

Khi Ký Ngạo kịp thời phản ứng lại được, dao găm đã bay đến trước mặt, cho dù có muốn tránh né nhưng đương nhiên cũng không còn kịp nữa rồi.

"Phập!"

Một tiếng vang trầm đục, dây trừng vòng qua cổ Ký Ngạo một vòng, dao găm cắm phập vào cổ họng của Ký Ngạo.

Ký Ngạo rên cũng không kịp rên một tiếng đã biến thành một vệt sáng trắng.

"Đậu má!"

Thấy Vô Ngân Tử ngông cuồng như vậy, Bao Tam bên cạnh Vô Ngân Tử nhất thời nổi giận, không đợi Vô Ngân Tử kịp kéo lại dao găm quay về, đưa tay chộp một cái bắt được dao găm của Vô Ngân Tử, sau đó đột ngột kéo một nhát, kéo giật dây thừng về phía mình.

So sánh về sức khỏe, Vô Ngân Tử tự biết cô ta không phải là đối thủ của Bao Tam, Bao Tam vừa kéo, Vô Ngân Tử đã thừa cơ nhảy lên, trực tiếp bay thẳng lên trời, từ giữa không trung vạch ra một đường vòng cung bay về phía mấy người Toàn Chân Giáo.

Bây giờ phần lớn người chơi đều không có năng lực chiến đấu giữa không trung, một khi ngừng lại giữa không trung thì sẽ đầy sơ hở.

Nhìn thấy Vô Ngân Tử bay đến, trong lòng Doãn Lão Nhị vui vẻ, giơ tấm khiên lên nín thở tập trung tinh thần nhắm thẳng vào Vô Ngân Tử, bắt đầu tập trung sức mạnh, chuẩn bị khi Vô Ngân Tử rơi vào phạm vi tấn công của hắn ta thì sẽ dùng một chiêu Thuẫn Kích đánh ngất cô ta.

Nhưng mà khi kỹ năng của Doãn Lão Nhị vừa đánh ra, Vô Ngân Tử giữa không trung đã kiễng mũi chân nhún một cái, thân hình đột nhiên nâng cao hơn, lướt qua đỉnh đầu Doãn Lão Nhị tránh được Thuẫn Kích của Doãn Lão Nhị.

Là kỹ năng hiếm có của Thích khách, Nhị Đoạn Khiêu! Vô Ngân Tử đi theo motif né tránh, biết được kỹ năng này rõ ràng cũng rất hợp tình hợp lý.

"Ôi chao...'

Một chiêu của Doãn Lão Nhị thất bại, không nhịn được hơi lảo đảo về phía trước một chút.

"Ầm!"

Mà Vô Ngân Tử lại đạp một cước lên lưng Doãn Lão Nhị, mượn lực bay về phía Bao Tam đằng sau lưng Doãn Lão Nhị.

"!!"

Bao Tam nhìn thấy thế một tay rút kiếm định chém về phía Vô Ngân Tử, thế nhưng động tác của Chiến sĩ lại quá mức chậm chạp nếu đem ra so sánh với Thích khách, đại kiếm của Bao Tam còn chưa giương lên, ngón tay trên tay trái của Vô Ngân Tử đã ra tay sau nhưng trúng đích trước cắm thẳng về phía hai mắt của Bao Tam.

Trong lòng Bao Tam sợ hãi, phản xạ có điều kiện buông dao găm trong tay, vội vàng bảo vệ đôi mắt.

"Hừ!"

Vô Ngân Tử cười lạnh một tiếng, tay phải vươn ra thu lại dao găm, tay trái vươn ra tát lên mặt Bao Tam mấy cái.

"Bốp bốp!"

Âm thanh cực kỳ trong trẻo, tuy chỉ tổn thương có mười mấy điểm nhưng lại đánh cho Bao Tam mặt đỏ tía tai.

"Ở lại mau!"

Lúc này, pháp trượng của Xuân Tường đập xuống đất, một mảnh cây mây và dây leo từ dưới chân Vô Ngân Tử vươn ra, vặn vẹo quấn lên mắt cá chân của Vô Ngân Tử, Vô Ngân Tử không hoang mang chút nào thi triển Tật Hành chạy lấy đà hai bước thả người nhảy lê, ngay sau đó hai chân nhún giữa không trung lại thi triển ra Nhị Đoạn Khiêu một lần nữa, nhảy bay ra khỏi phạm vi khống chế của Xuân Tường, rơi xuống dưới chân tường.

Vô Ngân Tử còn chưa đứng vững thân hình, đột nhiên dưới chân vươn ra một đôi tay bắt được mắt cá chân của Vô Ngân Tử.

Vô Ngân Tử chợt cảm thấy dưới chân trầm xuống, không nhịn được nhướn mày, tay phải nắm lấy dao găm vung lên trên, một đầu khác của dây thừng mang theo một móng vuốt bay thẳng lên trên tường.

"Lạch cạch!"

Móng vuốt cắm thẳng vào tường, đồng thời hai tay Vô Ngân Tử nắm lấy dây thừng cố gắng lôi kéo, thân thể lên đến giữa không trung, Bắc Minh Hữu Ngư đang ôm chặt mắt cá chân Vô Ngân Tử cũng bị cứng rắn kéo lên.

Hai chân Vô Ngân Tử đột nhiên duỗi về phía trước, dạng ra khép lại, kẹp chặt cổ của Bắc Minh Hữu Ngư, cong người hất một nhát, Bắc Minh Hữu Ngư bị hất rơi xuống mặt đất.

Cũng may Bắc Minh Hữu Ngư cũng rất nhanh nhẹn, hai tay đẩy xuống đất lộn một vòng quay về trong trận hình, lúc này mới trốn được ra khỏi phạm vi tấn công của Vô Ngân Tử.

"Hít..."

Thấy bản lĩnh của Vô Ngân Tử nhanh nhẹn như vậy, mấy người Toàn Chân Giáo không nhịn được hít vào một hơi.

Đám người Toàn Chân Giáo kia cũng đều là kẻ hung dữ, chuyện lấy ít đánh nhiều cũng thường xuyên xảy ra như cơm bữa, hôm nay đông người bao vây tấn công một cô gái như vậy, không những ngay cả góc áo người ta còn không chạm được, mẹ nó còn chết mất một người, đây tuyệt đối là thành tích chiến đấu chưa từng có từ xưa đến nay...

Mấy người Toàn Chân Giáo vô cùng sợ hãi trước thực lực của Vô Ngân Tử, đồng thời Vô Ngân Tử bên này cũng không nhẹ nhàng gì.

Là một người tập võ chuyên tập luyện khinh công, những thứ khác không dám nói, nhưng thân pháp chính là thứ mà Vô Ngân Tử vô cùng kiêu ngạo, đừng nói vẻn vẻn mấy người này, cho dù là nghìn vạn quân mã, Vô Ngân Tử cũng tự tin rằng cô ta có thể đi lại tự do được.

Nhưng lúc này mới giao đấu được mấy hiệp mà đã cực kỳ nguy hiểm, vừa nãy suýt nữa bị người ta chiếm mất vũ khí không nói, còn suýt nữa bị một tên không có tên tuổi gì khống chế ngay tại chỗ, quả thật khiến Vô Ngân Tử sợ hãi đến mức mồ hôi lạnh đầm đìa, chiến đấu nguy hiểm như vậy, đây là lần đầu tiên Vô Ngân Tử trải qua từ khi chơi game đến nay.

"Hừ hừ! Các ngươi cũng rất lợi hại đấy!"

Sau khi đứng vững thân hình, Vô Ngân Tử khen ngợi từ tận đáy lòng.

Có điều lời khen ngợi này từ trong miệng Vô Ngân Tử nói ra, mấy người Toàn Chân Giáo lại cảm thấy cô ta đang giễu cợt mình... Một đám đỏ mặt không biết nên trả lời như thế nào.

Có thể ép một đám không biết xấu hổ là gì như Toàn Chân Giáo đến mức không nói năng được gì, Vô Ngân Tử cũng coi như là xưa nay chưa từng có.

"Khụ khụ!"

Dù sao da mặt Xuân Tường cũng vẫn dày hơn một chút, hắng giọng một tiếng nói: "Cái đó, lão đại Vô Ngân Tử này, thuộc hạ của ngươi đều đã bị chúng ta bắt được cả rồi, chỉ cần ngươi giao con dấu ra đây, ngươi và thuộc hạ của ngươi có thể an toàn rời khỏi đây, nếu không..."

"Xì!"

Xuân Tường còn chưa nói hết câu, Vô Ngân Tử đã xì một tiếng khinh miệt nói: "Thật sự là không biết xấu hổ! Chỉ dựa vào đám rác rưởi Toàn Chân Giáo các ngươi mà cũng muốn bắt được bà đây sao? Thành Dư Huy còn không phải nơi bà đây muốn đến thì đến muốn đi thì đi hay sao?"

"Vậy sao?"

Vô Ngân Tử vừa dứt lời, một giọng nói từ bên trên vang lên: "Nếu như vậy thật, một thành chủ như ta đây chẳng phải quá mất mặt hay sao?"


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment