Trang 697# 1
Chương 1394: Ngươi chạy, ta đuổi, đuổi được rồi thì sẽ...
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
"Lão Ngưu!"
Nghe thấy giọng nói này, trong lòng mấy người Toàn Chân Giáo vui mừng đến phát hoảng vội vàng ngẩng đầu, đã thấy Vương Vũ vươn người từ trên nóc nhà nhảy xuống, vững vàng hạ xuống trước mặt mọi người.
"!!"
Nhìn thấy Vương Vũ, trong lòng Vô Ngân Tử đột nhiên kinh hãi.
Vô Ngân Tử cũng đã từng được chứng kiến bản lĩnh của Vương Vũ rồi, trước đây trong quán rượu, tất cả mọi người của Hội Thứ Vương cùng xông lên đều không thể làm gì được Vương Vũ, có thể thấy được thực lực của Vương Vũ, Vô Ngân Tử còn xa mới là đối thủ được, huống chi bên cạnh Vương Vũ còn có một đám trợ thủ vừa đẩy Vô Ngân Tử vào bước đường cùng.
Đương nhiên rồi, Vô Ngân Tử cũng đã từng quen biết Vương Vũ, biết rõ nhược điểm của Vương Vũ là gì, cho nên sắc mặt chỉ hơi thay đổi, sau đó vẻ mặt cười cười nhướn mày trêu chọc Vương Vũ nói: "Ôi chao, ta còn tưởng là ai cơ, hóa ra là chồng ta đã đến rồi đấy à?"
"Chồng á?"
Nghe thấy lời nói của Vô Ngân Tử, đám người Toàn Chân Giáo trừng to mắt nhìn, đồng loạt quay sang nhìn Vương Vũ, trên mặt tràn đầy kinh hãi, vô cùng ngạc nhiên, thậm chí còn mang theo chút khâm phục.
Mẹ kiếp, Toàn Chân Giáo đương nhiên cũng đã từng nghe thấy lời đồn đãi nhà họ Vương tuyển rất nhiều vợ chưa cưới này, nhưng mà tuyệt đối không thể ngờ đến được cô gái này cũng là một trong số đó, tổ sư...
Mọi người nhìn Vương Vũ lại nhìn sang Vô Ngân Tử ngực nở mông cong, đều cực kỳ hâm mộ vô cùng, loại chuyện ép gả tốt đẹp như thế này, tại sao lại không rơi xuống đầu mình chứ?
Có điều cho dù thật sự rơi xuống đầu mình, có lẽ mình cũng không nuốt trôi được đâu, phải biết, đoàn đội vợ chưa cưới của Vương Vũ có khả năng phá hoại cao hơn BOSS rất nhiều...
Dương Na đó, Băng Thanh Ngọc kiệt nhé, hơn nữa còn có con nhóc đứng trước mặt này nữa, ba người cũng đủ để Toàn Chân Giáo cả đoàn bị diệt...
"Cái rắm ấy!"
Quả nhiên, nhìn thấy mấy người Toàn Chân Giáo có phản ứng như vậy, Vương Vũ trực tiếp nóng nảy, hoảng hốt vội vàng luống cuống tay chân kêu to: "Đừng nghe cô ta nói linh tinh, ta căn bản không hề quen biết cô ta!"
Cơm có thể ăn bừa nhưng tuyệt đối không thể nói nhăng nói cuội được đâu nhé, nhỡ lời nói như vậy mà bị Mục Tử Tiên nghe thấy, còn không phải sẽ gây ra tai nạn chết người hay sao?"
"Thật không đấy? Tại sao cô ta không gọi ta là chồng nhỉ?" Mọi người gãi gãi cằm như đang suy nghĩ, vẻ mặt nghi ngờ, khiến Vương Vũ khóc không ra nước mắt.
"Một đám ngu ngốc!"
Thấy mấy người Toàn Chân Giáo quả thật quay ra nhắm vào Vương Vũ, Vô Ngân Tử cười lạnh một tiếng thi triển Tiềm Hành, xoay người định bỏ chạy.
Nhưng Vô Ngân Tử còn chưa chạy được hai bước, đột nhiên ngay đằng trước xuất hiện một bức tường bằng đất, chặn đường đi của Vô Ngân Tử.
Ngay sau đó, một luồng phấn vôi màu trắng từ trên trời giáng xuống rơi xuống người Vô Ngân Tử, thân hình Vô Ngân Tử lại xuất hiện lần nữa.
Lúc này đã nghe thấy Minh Đô thản nhiên nói: "Ngươi định làm gì thế hả? Đã cho ngươi đi chưa?"
Hành động này của Minh Đô cũng hấp dẫn tất cả lực chú ý của mọi người từ phía Vương Vũ chuyển sang Vô Ngân Tử, đám người đen mặt bao vậy chặt chẽ Vô Ngân Tử.
Vô Ngân Tử thấy mánh khóe của mình bị chọc thủng, không nhịn được kinh hãi, lập tức nghĩ ra thêm một kế, khích tướng nói: "Các ngươi một đám đàn ông cao to, lại đi bắt nạt một cô gái, có còn biết xấu hổ không hả?"
"Không đâu... Xấu hổ là cái gì vậy?" Mấy người Toàn Chân Giáo trả lời chém đinh chặt sắt.
"Ta..." Vô Ngân Tử nghe thấy vậy suýt nữa phun ra một ngụm máu, trừng mắt nhìn Vương Vũ nói: "Ngươi cũng là người tập võ, cũng giống như đám rác rưởi này hay sao?"
Không thể không nói, Vô Ngân Tử cũng là một người thông minh, mỗi chiêu đều trực tiếp đánh thẳng vào điểm yếu của Vương Vũ.
Người tập võ, kỵ nhất là bắt nạt người già trẻ em, nhà họ Vương nói thế nào cũng là nhân vật được mọi người kính trọng trong giới võ công, hành động cách làm mặc dù có cổ quái nhưng loại ranh giới cuối cùng này cũng vấn không dám vượt qua, Vương Vũ không biết xấu hổ chẳng nhẽ nhà họ Vương cũng không biết xấu hổ luôn sao?
Tuy Vô Ngân Tử tự biết đánh không thắng được Vương Vũ nhưng mà cô ta vẫn rất tự tin vào bản lĩnh chạy trối chết của mình, dù sao học nghề gì cũng phải có tinh thông, một người đánh nhau chuyên nghiệp như Vương Vũ làm thế nào chạy thắng được một người có khinh công chuyên nghiệp, huống hồ về nghề nghiệp, Võ sư chạy trốn vẫn kém Thích khách một bậc.
Miễn là Vương Vũ và Toàn Chân Giáo không đối phó Vô Ngân Tử cùng một lúc, cô ta vẫn rất tự tin có thể chạy thoát được.
Tất cả mọi người Toàn Chân Giáo đều là tay già đời, đương nhiên nhận ra được ý đồ của Vô Ngân Tử, đều nhao nhao kêu lên: "Lão Ngưu, ngươi đừng bị cô ta lừa! Cô ta chạy nhanh lắm đấy, chúng ta phải cùng xông lên mới được!"
"Không cần phiền toái như vậy!"
Vương Vũ cười tủm tỉm phất tay áo với mấy người Toàn Chân Giáo nói: "Loại chuyện nhỏ nhặt này chỉ cần một mình ta xông lên là được! Lão Lý, tránh đường đi."
"Cái này... cũng được thôi!"
Minh Đô không bằng lòng liếc nhìn Vương Vũ một cái, thuận tay bỏ đi tường đất.
Tường đất biến mất, con đường lại xuất hiện trước mặt Vô Ngân Tử, Vương Vũ đưa tay chỉ ra đằng trước lạnh nhạt nói với Vô Ngân Tử: "Miễn là ngươi có thể chạy trốn khỏi tay ta, ta sẽ từ bỏ con dấu, hơn nữa còn mở cửa thành tiễn các ngươi đi, nếu người không chạy thoát được, hãy trả con dấu lại cho ta, ta không đánh nhau với phụ nữ!"
"Ha ha!" Vô Ngân Tử híp mắt cười nói: "Đây chính là ngươi nói đấy nhé! Tạm biệt!"
Vừa nói, Vô Ngân Tử lập tức xoay người bỏ chạy.
Vô Ngân Tử thế nhưng xuất thân từ người luyện khinh công, mặc dù ở trong game cũng thêm hết điểm vào phần nhanh nhẹn, sau khi thi triển Tật Hành thì dốc hết sức lực chạy đi, sau lưng còn mang theo một luồng ảo ảnh, một mình nhanh chóng rời đi, trong nháy mắt đã đi tới gần ngã rẽ.
Nhìn thấy ngã rẽ, Vô Ngân Tử mừng rỡ trong lòng.
Thích khách là nghề nghiệp biết ẩn thân, chạy đương nhiên phải nhìn chằm chằm, nếu không chỉ cần liếc mắt ra chỗ khác một chút là hoàn toàn mất đi mục tiêu, ngã rẽ này quanh co như vậy, chính là cộng sự che chắn tốt nhất.
Ngay khi Vô Ngân Tử sắp rẽ vào ngã rẽ, đột nhiên Vô Ngân Tử cảm thấy sau lưng chợt lạnh, ngay sau đó, một bàn tay lớn từ đằng sau vồ đến!
"Đệt! Sao có thể như thế được?"
Cảm thấy tấn công đến từ sau lưng, trong lòng Vô Ngân Tử không nhịn được kinh ngạc giật nảy người, thân hình nghiêng sang bên trái, hai chân liên tục đạp xuống mặt đất, lúc này thân thể lấy góc độ lạ lùng rẽ sang bên trái.
"Xoẹt!"
Cùng lúc đó, một bóng người khôi ngô từ phía sau Vô Ngân Tử lướt lên.
Vô Ngân Tử liếc mắt nhìn rõ dáng vẻ của bóng người kia, nhất thời kinh hãi chảy mồ hôi lạnh khắp người.
Vô Ngân Tử là Thích khách thêm hết điểm vào hệ nhanh nhẹn, sau khi thi triển Tật Hành thì tốc độ của Vô Ngân Tử nhanh đến mức nào cũng có thể hiểu được.
Trong tình hình bản thân cô ta đã chạy trước mà trong vòng mấy giây lại bị Võ sư phi thân đuổi theo, tốc độ của Võ sư này khủng bố đến mức độ nào chứ?
Không ngờ rằng, dù Vương Vũ không phải thêm hết điểm vào nhanh nhẹn, nhưng cũng thêm không ít điểm vào phương diện này, hơn nữa Vương Vũ còn có Khinh Công tăng cường, đây là kỹ năng chạy trốn chuyên dụng của Võ sư được hệ thống công nhận, Cung thủ thêm hết điểm vào nhanh nhẹn sải chân hết cỡ cũng không chạy thoát nổi Vương Vũ... Đuổi theo một Thích khách thêm hết điểm vào nhanh nhẹn như Vô Ngân Tử đương nhiên không đáng kể gì.
May mà kỹ xảo khinh công của Vô Ngân Tử cực kỳ cao siêu, trong khi di chuyển với tốc độ cao vẫn còn có thể đột nhiên thay đổi được, nếu không phải Vương Vũ ở dưới tác dụng quán tính không chịu phanh lại, e rằng Vô Ngân Tử một hiệp đã bị Vương Vũ đè chặt xuống đất rồi.
Tránh thoát tấn công của Vương Vũ, Vô Ngân Tử không dám dừng lại một giây phút nào, xoay người lại chạy như điên cuồng, nhưng mà cô ta còn chưa chạy đi được mấy bước, đột nhiên trước mặt tối sầm, Vương Vũ lướt qua đỉnh đầu Vô Ngân Tử, rơi xuống trước người Vô Ngân Tử, ép buộc chặn đứng cô ta lại.
"Sao hả? Ta đuổi kịp ngươi rồi, có thể trả con dấu lại cho ta chứ?" Vương Vũ vươn tay hỏi.
"Đuổi kịp ta thì có ích lợi gì?"
Vô Ngân Tử chơi xấu nói: "Có thế bắt được ta mới tính!"
Trong lúc đang nói chuyện, Vô Ngân Tử nhấc tay lên, dao găm bay về phía mặt Vương Vũ.