Trang 697# 2
Chương 1395: Vô Ngân Tử ngu xuẩn mất khôn
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
"Hì! Đồ chơi này của ngươi cũng không tệ nhỉ!"
Nhìn thấy dao găm trong tay Vô Ngân Tử, hai mắt Vương Vũ tỏa sáng, thuận tay vung lên nắm chặt dao găm của Vô Ngân Tử trong tay.
"A!"
Dao găm bị người ta bắt được, Vô Ngân Tử không nhịn được chấn động trong lòng.
Đừng thấy con dao găm quái dị này của Vô Ngân Tử vẻ ngoài xấu xí, đây chính là một trang bị Ám Kim cực phẩm, có gia tăng tốc độ đường đạn, còn nhanh hơn cả mũi tên trong kỹ năng đánh lén của Cung thủ.
Sở dĩ vừa nãy bị Bao Tam bắt được là vì ở khoảng cách xa hơn nữa khi rẽ hướng sẽ khiến tốc độ di chuyển của dao găm giảm mạnh, lúc này khoảng cách của Vô Ngân Tử cùng lắm cũng chỉ cách Vương Vũ có ba bước, lại bị Vương Vũ dễ dàng bắt được, bất kể là tốc độ ra tay hay là năng lực phản ứng, đều khiến Vô Ngân Tử cảm thấy không thể tin tưởng nổi.
Tốc độ phản ứng của Vô Ngân Tử cũng không chậm, thấy dao găm bị Vương Vũ bắt được, tay trái của Vô Ngân Tử lật lên, có một con dao găm xuất hiện trong tay, cùng lúc đó tay phải kéo một sợi dây thừng nháy mắt xông đến trước mặt Vương Vũ, nâng tay đâm xuống.
Vương Vũ không hoang mang chút nào, dao găm trong tay giơ lên.
"Keng!"
Một âm thanh nhỏ nhẹ nhàng vang lên, Vương Vũ vừa ngăn chặn tấn công của Vô Ngân Tử đồng thời đẩy cô ta ra xa, Vô Ngân Tử là Thích khách thêm toàn bộ điểm vào mặt nhanh nhẹn, thuộc tính sức mạnh không cao, thiết lập tấn công đương nhiên kém hơn Vương Vũ, lần này bị Vương Vũ hất ra suýt nữa đứng không vững.
Lúc này thân hình Vương Vũ hơi nghiêng, hai chân đạp ngang di chuyển một cách kỳ dị đến một bên khác của Vô Ngân Tử.
Dao găm trong tay Vương Vũ thế nhưng còn mang theo dây thừng, một đầu khác của dây thừng còn ở trong tay Vô Ngân Tử, Vương Vũ vọt đến bên cạnh Vô Ngân Tử, dây thừng đương nhiên cũng đi theo, cánh tay Vương Vũ vung nhẹ, dây thừng trên dao găm vừa vặn chui qua dưới chân đứng không vững của Vô Ngân Tử, chuẩn xác quấn lên đùi Vô Ngân Tử.
Ngay sau đó, Vương Vũ đột ngột kéo một cái.
"Bịch bịch!"
Vô Ngân Tử trực tiếp bị kéo ngã xuống đất.
Mà Vô Ngân Tử lúc này dường như không hề cảm giác được cô ta đã bị kéo ngã xuống đất, mà chẳng qua chỉ mở to hai mắt, một bàn tay cầm dao găm chỉ vào Vương Vũ, trên mặt cô ta tràn đầy vẻ hoảng sợ, hoàn toàn không biết phải diễn đạt như thế nào.
Một lúc lâu sau, Vô Ngân Tử mới hơi hơi tỉnh táo lại, chỉ vào Vương Vũ hoảng sợ nói: "Cái này... Không! Chuyện này không thể nào xảy ra được, làm sao ngươi lại biết Đạp Tuyết Vô Ngân được?"
Không sai, thân pháp mà Vương Vũ vừa mới sử dụng, chính là độc môn tuyệt học của Nguyệt Ảnh Phái, Đạp Tuyết Vô Ngân, cũng chính là tuyệt kỹ khinh công mà Vô Ngân Tử vừa mới sử dụng để đùa giỡn mấy người Toàn Chân Giáo trong lòng bàn tay.
"Học!"
Vương Vũ lạnh nhạt đáp lại một câu, đồng thời hơi vung tay, dây thừng quấn lên cổ Vô Ngân Tử, buộc cổ và mắt cá chân của Vô Ngân Tử lại với nhau.
Vương Vũ cũng không tin, đã buộc đến mức như vậy rồi mà Vô Ngân Tử vẫn còn có thể chạy được.
"Không thể nào!"
Lúc này Vô Ngân Tử cũng không để ý đến việc Vương Vũ đang trói mình, chỉ vào Vương Vũ lớn tiếng nói: "Nguyệt Ảnh Phái mỗi thế hệ chỉ truyền cho một đệ tử! Ta không nhớ có người sư huynh đệ như ngươi!"
"Ta biết!"
Vương Vũ đưa tay lên thản nhiên nói: "Đưa móng vuốt cho ta!"
"Á..."
Vô Ngân Tử cúi đầu nhìn nhìn móng vuốt ở một đầu dây thừng khác trong tay mình, thành thật đưa cho Vương Vũ.
Vương Vũ rút móng vuốt ra, buộc hai đầu sợi dây thành một nút chết, sau đó nói: "Ta học từ ngươi thôi!"
"Nói láo! Ta còn chẳng quen biết gì ngươi, làm sao có thể dạy ngươi được?"
"Thôi stop đê..." Vương Vũ khinh thường nói: "Loại công phu mèo cào này còn cần ngươi dạy nữa hay sao? Nhìn hai lần là biết thôi!"
"Nhìn hai lần đã học được rồi sao?"
Vừa nghe thấy Vương Vũ nói như vậy, Vô Ngân Tử nhất thời choáng váng ngay tại chỗ...
Đạp Tuyết Vô Ngân thế nhưng là võ công mà Vô Ngân Tử học được từ khi còn nhỏ, học mười mấy năm khó khăn mới ra trường được... Bây giờ lại bị Vương Vũ nhìn hai lần đã học được... Tâm trạng của Vô Ngân Tử lúc này tuyệt đối là khó có bút mực nào tả xiết được, cái này không chỉ đơn giản là tuyệt chiêu bị người ta đánh cắp.
Thật giống như chương trình mà ngươi khổ sở tu luyện mười năm, kết quả người ta vừa nhìn một cái đã thông suốt tất cả... Là một chuyện khiến mọi người vô cùng nghi ngờ cuộc đời này.
Vô Ngân Tử đương nhiên không bằng lòng tin tưởng lời nói của Vương Vũ, nhưng Vương Vũ lại thật sự làm được rồi kìa, hơn nữa không hề dài dòng, còn gọn gàng dứt khoát hơn Vô Ngân Tử, mặc dù Vô Ngân Tử có không bằng lòng với cách nói của Vương Vũ hơn chăng nữa, nhưng thực tế lại chẳng lừa gạt ai cả.
Thật ra, lời này từ miệng Vương Vũ nói ra, thật sự không khoa trương chút nào.
Người tập võ chúng ta, một đường võ học đều là trăm sông đổ về một biển, bất kể học cái gì, cuối cùng vẫn sẽ đi tới một hướng ấy!
Vương Vũ chính là Tông Sư võ học đứng đầu, tu vi võ học của bản thân hắn đã đạt đến cảnh giới cực kỳ cao, loại thân pháp rườm rà như Thất Đạp Tinh Cương, Vương Vũ cũng có thể chỉ nhìn một lần là học được, luyện tập một lúc là thành thục, nếu học Đạp Tuyết Vô Ngân của Vô Ngân Tử, đương nhiên cũng là nước chảy thành sông vô cùng thuận lợi.
Vô Ngân Tử không nên lấy bản thân mình ra so sánh với loại cao thủ cấp Tông Sư như thế này, bản thân cô ta chính là tìm một vật tham chiếu sai lầm rồi.
"Ngươi là đồ khốn! Ngươi là đồ khốn!"
Vô Ngân Tử nghi ngờ cuộc đời dường như đầu óc cũng không được ổn lắm, cô ta nằm trên mặt đất vừa lăn vừa đập gào thét, cực kỳ giống trẻ con không được người lớn mua đồ chơi và quà vặt trong siêu thị.
Vương Vũ đương nhiên sẽ không nuông chiều cô ta, đã thấy trong tay hắn lôi ra một sợi dây thừng, chân của Vô Ngân Tử đã bị kéo lên đầu, Vương Vũ một tay kéo dây thừng, kéo Vô Ngân Tử trên mặt đất đi về phía phủ thành chủ.
Ngay khi đám người chơi lần lượt đăng nhập, vì thành Dư Huy đóng cửa thành nên nhóm người chơi đều nán lại trong thành, đương nhiên trên đường phố chật kín người chơi.
Vô Ngân Tử ít nhiều gì cũng coi như là một cô gái xinh đẹp, người chơi nữ trong game vốn dĩ cũng không quá đông, cô gái dáng người đẹp như vậy thì lại càng ít, nhìn thấy Vô Ngân Tử bị người ta kéo như chó chết đi diễu phố, đám người chơi lòng đầy căm phẫn hận không thể xông lên thay trời hành đạo.
Song khi bọn họ nhìn rõ người đang kéo Vô Ngân Tử là ai thì lập tức bình tĩnh lại, thậm chí còn định chủ động kéo giúp Vương Vũ, có điều Vương Vũ cũng rất uyển chuyển từ chối ý tốt của mọi người.
Hôm sau, tin tức ham mê biến thái của thành chủ thành Dư Huy lan nhanh khắp nơi, mỗi người chơi nữ của thành Dư Huy đều cảm thấy lo lắng, rối rít chạy trốn sang những thành chính khác, khiến cho người chơi giới tính nữ thành Dư Huy trôi mất hơn một ngày, lịch sử gọi là sự thay đổi (biến thái) của thành Dư Huy.
Đương nhiên, đây cũng chỉ là mấy câu nói để câu số lượng chữ thôi, không nhắc đến cũng không sao.
Vương Vũ làm việc, tất cả mọi người Toàn Chân Giáo đều vô cùng yên tâm, trong phủ thành chủ, đám người đã kính cẩn chờ đợi từ lâu.
Khi người chơi Hội Thứ Vương đã bị lính canh bắt giữ nhìn thấy lão đại Vô Ngân Tử của mình giống như một con chó chết bị kéo vào cửa, tất cả mọi người đều tuyệt vọng.
Vương Vũ thuận tay ném Vô Ngân Tử xuống chân người chơi Hội Thứ Vương, sau đó nói với Vô Ngân Tử: "Có chơi có chịu, bây giờ ta đã bắt được ngươi rồi, có thể trả lại con dấu cho ta chưa?"
"Hừ!"
Vô Ngân Tử vẻ mặt ngu xuẩn mất khôn chơi xấu nói: "Nhưng mà ta là phụ nữ mà, mẹ ngươi không dạy cho ngươi biết không thể tin được lời phụ nữ à?"
Trong Trọng Sinh, tỷ lệ rơi của người chơi cũng không cao, đồ vật quý giá lại càng có tỷ lệ rơi thấp đến mức khiến người ta giận sôi, Vô Ngân Tử cũng không tin nếu mình không giao con dấu ra, Vương Vũ còn có thể ép buộc làm nó rơi ra được! Cùng lắm thì sau khi chết lại tìm một chỗ an toàn để trốn tránh thôi!
Vương Vũ ghét nhất là kẻ khác nói không giữ lời, thấy Vô Ngân Tử thân là người tập võ nhưng lại không tự giác, sắc mặt tối sầm lại: "Ngươi cho rằng ngươi không trả lại cho ta thì ta thật sự không có cách nào đúng không?"
"Thì sao? Ngươi còn có thể lục soát trên người ta nữa sao?" Vô Ngân Tử bộ dạng lưu manh hỏi lại.
Thảo nào nói người học khinh công không được mọi người coi trọng, quả nhiên phẩm chất quá hèn hạ.