Trang 698# 1
Chương 1396: Có một kết thúc
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
Túi của người chơi trong game cũng không phải muốn lật là lật ngay như trong thực tế vậy, nếu người trong cuộc không đồng ý, cho dù ngươi có lợi hại hơn nữa thì cũng không có quyền lục lọi đồ đạc trong túi người khác.
Không thể không nói, cô nàng Vô Ngân Tử này tính toán rất chi li cẩn thận, cho rằng cứ tiếp tục thà chết không chịu khuất phục như vậy thì Vương Vũ cũng chẳng thể có cách gì với cô ta được.
Nhưng mà khi mấy người Toàn Chân Giáo nghe thấy lời nói của Vô Ngân Tử thì đều đồng loạt bật cười.
Nhìn thấy nụ cười bỉ ổi trên mặt đám người Toàn Chân Giáo kia, vẻ mặt Vô Ngân Tử mơ hồ.
Lúc này, chỉ nghe thấy Vương Vũ nói: "Lão Tuyết, cho cô ta biết thế nào là lễ độ đi."
"Tiện tay mà thôi!"
Danh Kiếm Đạo Tuyết cười hì hì đi tới trước mặt Vô Ngân Tử, không thèm liếc nhìn Vô Ngân Tử một cái mà chỉ thuận tay vỗ xuống, sờ soạng trên bộ ngực của Nam Thiên Cự Thần bên cạnh Vô Ngân Tử.
Đám người Hội Thứ Vương nhìn thấy thế thì toàn thân chấn động.
Trong lòng thầm nói: Mẹ kiếp, chẳng lẽ đám khốn kiếp Toàn Chân Giáo này còn có sở thích như vậy nữa sao?
"Xoẹt!"
Ngay khi Hội Thứ Vương đang thốn đến mức siết chặt cúc hoa, Nam Thiên Cự Thần chợt cảm thấy trên người mát lạnh, lập tức cúi đầu xuống, quần áo trên người hắn ta vậy mà đã không còn nhìn thấy đâu nữa.
Lúc này đã nghe thấy Danh Kiếm Đạo Tuyết hưng phấn nói: "Áo Choàng Bí Ẩn, lại còn là trang bị Hoàng Kim nữa cơ à..."
Đám người Hội Thứ Vương vội vàng nhìn sang, đã thấy Danh Kiếm Đạo Tuyết cầm một bộ quần áo trong tay đứng ở đó lật xem thuộc tính.
Đám người Toàn Chân Giáo kia tuy bỉ ổi, nhưng vẫn còn có ranh giới cuối cùng, cho dù là ở trong game nhưng Danh Kiếm Đạo Tuyết cũng không làm ra được những chuyện như sàm sỡ phụ nữ kia, huống chi người chơi giới tính nữ ở trong game được hệ thống bảo vệ, nếu Danh Kiếm Đạo Tuyết thật sự động vào Vô Ngân Tử, chỉ e rằng tính chất sẽ lập tức thay đổi... Danh Kiếm Đạo Tuyết sờ soạng Nam Thiên Cự Thần chẳng qua chỉ để giết gà dọa khỉ, để Vô Ngân Tử biết khó mà lui, đừng để đến mức người ta cho thể diện mà không cần.
Thật sự không sai, một tay kỹ năng này của Danh Kiếm Đạo Tuyết, cũng rất có tác dụng.
"Chuyện này..."
Thấy cảnh tượng như vậy, đám người chơi Hội Thứ Vương không nhịn được da đầu tê dại, mồ hôi lạnh chảy xuống cổ.
Trang bị có ý nghĩa như thế nào đối với những người chơi game có lẽ không cần bản tác giả phải nói nhiều nữa, người chơi phấn đấu trong game cả đời, phần lớn chính vì một thân trang bị này.
Trong lịch sử game dài đằng đẵng từ xưa đến nay, không biết bao nhiêu người chỉ vị trang bị mất đi, tài khoản trống rỗng mà dưới cơn giận dữ bỏ chơi game, đủ thấy trang bị quan trọng với người chơi đến mức nào.
Cho nên trong phần lớn thời gian, người chơi tình nguyện, chết trước mấy lần chứ cũng không muốn bị người ta cướp mất trang bị, dù sao trang bị là tài sản cố định, chỉ cần có trang bị thì có thể làm lại cuộc đời bất cứ lúc nào, những thứ như cấp bậc mà chỉ cần cố gắng cày một chút sẽ lại tăng lên này, thật sự không đáng nhắc tới.
Nhưng Danh Kiếm Đạo Tuyết này vừa vươn tay ra đã lột luôn quần áo của Nam Thiên Cự Thần, khả năng uy hiếp của chuyện này đối với mấy người Hội Thứ Vương đương nhiên không cần nói cũng biết.
Oh fuck, mẹ nó đây cũng là đạo cụ ăn trộm trong game online đấy nhé, còn là loại được hệ thống công nhận nữa cơ...
Đối mặt với tên này, đám người này giống như cầm theo tiền bước thẳng về phía những kẻ trộm vậy, không cảm thấy có chút cảm giác an toàn nào hết.
Đối với phản ứng của mấy người Hội Thứ Vương, Danh Kiếm Đạo Tuyết vô cùng hài lòng, vì vậy cười tủm tỉm quay đầu đe dọa Vô Ngân Tử: "Sao hả? Lão đại Vô Ngân Tử, bây giờ ngươi giao con dấu ra đây hay là để lát nữa ta lột sạch quần áo của ngươi?"
"..."
Vô Ngân Tử không nói gì, có điều vẻ sợ hãi trên mặt đã bán đứng cô ta.
Ngay khi Vô Ngân Tử đang định thỏa hiệp, Nam Thiên Cự Thần kêu ầm lên: "Lão đại đừng sợ, ngươi là phụ nữ, có hệ thống bảo vệ, hắn ta không dám ra tay với ngươi đâu!"
Hừ, thằng lùn này, khi nên thông minh thì không thông minh, khi không nên thông minh thì lại nói quá nhiều.
Nam Thiên Cự Thần vừa dứt lời, lập tức nhắc nhở Vô Ngân Tử!
"Hừ!" Vô Ngân Tử hừ lạnh một tiếng, trừng mắt nhìn Danh Kiếm Đạo Tuyết, vô lại nói: "Có bản lĩnh thì ngươi cứ sờ ta đi!"
"Đệt!"
Danh Kiếm Đạo Tuyết hoàn toàn thua trận... Người của Toàn Chân Giáo không sợ mềm không sợ cứng, nhưng vẫn sợ loại lưu manh như vậy.
Bà cô này, không giết được không cướp được, thật sự phải dông dài với cô ta mãi như vậy sao?
Ngay khi Danh Kiếm Đạo Tuyết còn đang buồn bực, Vô Kỵ cười nói: "Lão đại Vô Ngân Tử nói không sai, chúng ta không thể lột quần áo của ngươi được!"
"Hừ!" Vô Ngân Tử xoay đầu sang một bên vẻ mặt khinh thường.
Ngay sau đó Vô Kỵ lại nói: "Có điều những người khác thì sao nhỉ, chúng ta vẫn có thể lột được, để ta nghĩ xem nào, mười bốn người, thì đó chính là mười bốn bộ trang bị, cũng đáng giá không ít tiền đâu, không biết có thể đổi được một con dấu của thành chủ hay không?"
"Ngươi!!"
Nghe thấy lời nói của Vô Kỵ, sắc mặt Vô Ngân Tử đột ngột thay đổi.
Hoặc là nói Vô Kỵ sở trường chiến tranh tâm lý, chẳng qua chỉ nói bừa mấy câu nhưng Vô Kỵ đã nắm được nhược điểm của Vô Ngân Tử không trượt chút nào.
Bà cô này không ăn mềm không ăn cứng, chỉ biết một chữ tiền, bàn điều kiện với cô ta chắc chắn phải đưa ra một vật đủ giá trị.
Những người trong Hội Thứ Vương này đều là cao thủ, một thân trang bị thật sự không rẻ, mười bốn bộ trang bị cộng thêm các đạo cụ trong túi, bán một thứ với giá mấy trăm nghìn vàng tuyệt đối là chuyện nhỏ nhặt không đáng kể.
Lấy mấy thứ này đến bàn điều kiện với Vô Ngân Tử, Vô Ngân Tử chắc chắn phải cân nhắc một chút rồi.
Không nói đến vấn đề giá trị của trang bị cực kỳ cao, nếu Vô Ngân Tử thật sự vì một con dấu mà ném hết tất cả trang bị trên người thuộc hạ, vậy tổ chức Hội Thứ Vương này qua hôm nay cũng sẽ không còn tồn tại nữa... Mẹ nó ai lại cần một lão đại như vậy làm gì chứ?
Lời nói của Vô Kỵ không thể nghi ngờ là giáng cho Vô Ngân Tử một cái tát.
Bây giờ trong lòng Vô Ngân Tử đang vô cùng mâu thuẫn.
Giao con dấu ra? Vô Ngân Tử cũng coi như là người có sĩ diện, cứ giao ra như thế thì oan uổng quá rồi.
Nhưng nếu không giao con dấu ra? Vậy thì đợi bị chúng bạn xa lánh luôn đi!
Ngay khi Vô Ngân Tử còn đang chần chừ, Vương Vũ đứng bên cạnh chỉ lính canh nói: "Ngươi chẳng có gì để do dự để, cho dù ngươi không giao ra, ta cũng có thể khiến ngươi rơi ra, cứ tin ta đi, khu vực an toàn trong thành Dư Huy không có hiệu lực gì với ta hết!"
"..."
Nghe thấy lời nói của Vương Vũ, trong lòng Vô Ngân Tử không nhịn được chấn động.
Quả thật, Vương Vũ là thành chủ của thành Dư Huy, trong một mẫu ba phần đất này, Vương Vũ có quyền uy tuyệt đối... Giết người trong khu vực an toàn chắc chắn cũng là chuyện nói được làm được.
Giờ này khắc này, Vô Ngân Tử đương nhiên hiểu rõ nên lựa chọn như thế nào.
"Ai, được rồi... Lần này Hội Thứ Vương chúng ta nhận thua rồi!"
Vô Ngân Tử ngẩng đầu liếc nhìn Vương Vũ một cái, sau đó cực kỳ không bằng lòng lầm bầm một câu, móc con dấu ra đưa cho Vương Vũ.
Vương Vũ nhận được con dấu thì cẩn thận xem xét thuộc tính, xác nhận không có sai sót gì thì ném vào túi.
Sau đó Vương Vũ cúi thấp đầu nói với Vô Ngân Tử: "Được rồi, ngươi đã trả lại con dấu, nể mặt ngươi cũng là người tập võ, lần này đến đây thôi, các ngươi đi đi!"
Nói xong, Vương Vũ vẫy vẫy tay với đám lính canh, đồng thời lại mở cổng thành một lần nữa.
Đám lính canh nhận được mệnh lệnh tiện tay ném đám người Nam Thiên Cự Thần xuống đất.
Nếu đổi lại là người khác, với tính cách của Toàn Chân Giáo, thế nào cũng phải dạy cho một bài học gần chết mới được, nhưng Vô Ngân Tử là người tập võ... Ở thời đại này, người tập võ chính là quần thể yếu đuối cần được ôm ấp bảo vệ, cuộc sống gian khổ đến mức nào, Vương Vũ cũng coi như là người từng trải, Vương Vũ quả thật không đành lòng xuống tay quá nặng với Vô Ngân Tử.
Huống chi Hội Thứ Vương một chuyến này giày vò như vậy, bồi thường một trăm năm mươi nghìn vàng cũng coi như đã nhận được một bài học rồi.
Nam Thiên Cự Thần rơi xuống đất, luống cuống tay chân giúp đỡ Vô Ngân Tử cởi dây thừng, Vô Ngân Tử ấn xuống mặt đất một cái, nhảy người lên.