Trang 698# 2
Chương 1397: Người anh em tốt nói chuyện nghĩa khí không?
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
Vô Ngân Tử đứng dậy, sắc mặt phức tạp liếc nhìn Vương Vũ một cái, vô cùng phẫn nộ nói: "Hừ, chúng ta đi thôi!"
Nói dứt lời, Vô Ngân Tử dẫn theo đám người Hội Thứ Vương đi ra khỏi phủ thành chủ.
Khi ra đến cửa phủ thành chủ, Vô Ngân Tử đột nhiên xoay người lại, sắc mặt dịu dàng nói với Vương Vũ: "Nếu ngươi chưa kết hôn, ta không ngại làm vợ ngươi đâu!"
"..."
Mấy người Toàn Chân Giáo nghe thấy vậy, đều dùng ánh mắt kỳ dị nhìn về phía Vương Vũ.
Nhưng Vương Vũ mặt không đổi sắc quay đầu đi, dùng hành động thực tế từ chối Vô Ngân Tử, giống như thái độ của trọng tài Nam Hải năm đó của nước ta, vừa khinh thường tham gia những vấn đề như thế này, lại càng không thèm đáp lời.
Dù sao Vương Vũ và Mục Tử Tiên chính là vợ chồng từ ngày còn hoạn nạn, tính chất của tình cảm này từ lâu đã biến thành tình thân không thể chia lìa được nữa rồi.
Tục ngữ có câu, đã từng trải qua những biến cố to lớn thì làm sao còn để mắt đến những chuyện nhỏ nhặt được nữa, tình yêu ấy à, chẳng qua chỉ là thứ đồ chơi của đám trẻ con mà thôi...
"Hừ! Đồ đàn ông khốn kiếp!" Vô Ngân Tử thấy Vương Vũ có thái độ như vậy, oán giận bĩu môi, xoay người dẫn theo Hội Thứ Vương biến mất bên ngoài cửa phủ thành chủ.
"Chậc chậc chậc..."
Thấy đám người Vô Ngân Tử đi xa, mấy người Toàn Chân Giáo không nhịn được chậc chậc cảm thán: "Thật ra thì dáng người của cô ta cũng rất khá, hì hì."
Vẻ mặt Vô Kỵ còn bỉ ổi hơn nói: "Quan trọng nhất là, cô ta còn có thể thay đổi gương mặt!"
"Thật sao?" Đám người kia càng kích động hơn: "Thật đáng tiếc mà... Có cô ta chẳng khác nào có được cả thế giới rồi... Ngươi nói bảo cô ta thay đổi thành gương mặt của Đồng Lệ Á có được không?"
"Đám lạc hậu đầu óc tối dạ các ngươi! Nếu là ta, ta sẽ bảo cô ta..."
"Được rồi, đừng nói hươu nói vượn nữa đi!" Vương Vũ xạm mặt lại cắt ngang bệnh hoang tưởng của đám người: "Đã nói hết chưa hả?"
Vương Vũ biết rõ đám khốn kiếp Toàn Chân Giáo này chẳng qua chỉ lấy chuyện này ra đùa giỡn mà thôi, dựa vào cách suy nghĩ của đám thiểu năng trí tuệ này, nếu còn tiếp tục thảo luận không biết chừng còn nói nhăng nói cuội cái gì đâu.
Mọi người khoác lác với nhau thì chẳng sao, nhưng nếu để Mục Tử Tiên biết được thì lại thành có vấn đề rồi... Phụ nữ mà, dù sao cũng không phải là sinh vật lý trí cho lắm, đối mặt với những chuyện như vậy đương nhiên sẽ có suy nghĩ của mình, Vương Vũ cũng không muốn để Mục Tử Tiên cảm thấy khó chịu trong lòng.
Hơn nữa hành vi bắt nạt phụ nữ để giành được sự chú ý của phụ nữ, cũng như dựa vào mối quan hệ với những người khác phái để cho vợ mình ghen, qua đó khiến cho bản thân có cảm giác tồn tại, đó là chuyện ấu trĩ chỉ có mấy anh bạn nhỏ mới làm.
"Ha ha ha!" Mấy người Toàn Chân Giáo cười ha ha nói: "Ngưu này, quả nhiên ngươi sợ vợ như sợ hổ, xem ra cao thủ đứng đầu giới game này hẳn phải là Thiết Ngưu phu nhân mới đúng!"
"Các ngươi thì biết cái gì?" Vương Vũ khinh bỉ liếc nhìn mấy người Toàn Chân Giáo một cái, dùng giọng điệu thành thục của Xuân Tường nói: "Trên thế giới không có người đàn ông sợ vợ, chỉ có người đàn ông yêu thương vợ mình."
"Thật sao?" Đám người liếc xéo Vương Vũ.
"Đương nhiên! Còn có người đàn ông không có vợ nữa!" Vương Vũ hời hợt nói thêm vào.
"Đéo đỡ được!"
Mọi người buồn bực.
Sau khi đùa giỡn xong, mấy người Vương Vũ cũng rời khỏi phủ thành chủ, đám người Minh Đô đương nhiên đi quét phụ bản thường ngày, mà Vương Vũ và Vô Kỵ thì lại quay về quán rượu.
Trong quán rượu, Huyết Sắc Chiến Kỳ đã cung kính chờ đợi từ lâu.
Mặc dù trong quá trình bao vây bắt được Hội Thứ Vương, mấy người Toàn Chân Giáo là lực lượng chủ yếu, nhưng Huyết Sắc Chiến Kỳ cuối cùng cũng đã giúp được không ít việc, không những chết mất mấy người chơi nòng cốt, bản thân hắn ta còn phải đi làm mồi nhử, tổn thất đương nhiên không đáng bao nhiêu, nhưng vẫn phải bồi thường tinh thần chứ.
Không thể không nói, hiệu quả làm việc của NPC cũng rất nhanh, bây giờ mới bao nhiêu đâu, quán rượu bị Hội Thứ Vương làm cho hỗn loạn thành bảy tám mảnh cũng đã được sửa chữa xong xuôi.
Huyết Sắc Chiến Kỳ ngồi ở vị trí nổi bật nhất trong quán rượu, bên cạnh hắn ta là mấy thành viên nòng cốt của Liên Minh Huyết Sắc như Huyết Sắc Tu La và Huyết Sắc Phong Ngữ.
Nhìn thấy Vương Vũ và Vô Kỵ bước vào cửa, mọi người liên tục đứng dậy đón chào nói: "Ngưu thần, lão đại Vô Kỵ, bên này."
Nói xong, Huyết Sắc Tu La còn vô cùng nịnh nọt kéo ghế ra cho Vương Vũ ngồi xuống.
Người khiến cho những lão đại của Liên Minh Huyết Sắc đều phải một mực cung kính như vậy, ngoại trừ Vương Vũ ra có lẽ cũng chỉ có ông chủ của Liên Minh Huyết Sắc.
Sau khi hai người Vương Vũ và Vô Kỵ ngồi xuống, Huyết Sắc Chiến Kỳ cẩn thận hỏi Vương Vũ: "Ngưu thần, ngươi bảo ta ở đây đợi ngươi có chuyện gì vậy?"
Tính cách của Vương Vũ từ trước đến nay vẫn là ngươi kính ta một thước, ta kính ngươi một trượng, thấy Huyết Sắc Chiến Kỳ cung kính như vậy, Vương Vũ cũng hơi ngượng ngùng nói: "Hôm nay có thể tìm lại được con dấu, rất cảm ơn lão đại Huyết Sắc đã giúp ta rất nhiều việc."
"Ngưu thần, chuyện này..." Huyết Sắc Chiến Kỳ khách sáo nói: "Công hội của ta và ngươi là anh em, đương nhiên phải giúp đỡ rồi, ngài nói câu này khách sáo quá."
"Đúng thế đúng thế!" Mấy người Huyết Sắc Tu La cũng phụ họa bên cạnh: "Sau này có chuyện gì, miễn là Ngưu thần nói một câu, Liên Minh Huyết Sắc chúng ta đương nhiên sẽ đến ủng hộ."
Có nhìn thấy không, dù sao cũng là lãnh đạo, cho dù là kẻ ngốc như Huyết Sắc Tu La trong tình huống này cũng nói ra được những lời người ta rất thích nghe.
"Ha ha!" Vương Vũ cười nói: "Anh em ruột còn phải tính toán rõ ràng, lão đại Huyết Sắc, các ngươi cũng tổn thất không ít, chút tiền lẻ này, không được từ chối lòng thành đâu đấy!"
Nói xong, Vô Kỵ ngồi bên cạnh Vương Vũ móc ra năm túi tiền nhỏ, chất lên trên bàn, sau đó đẩy đến trước mặt Huyết Sắc Chiến Kỳ.
Túi tiền này là loại một túi mười nghìn vàng, tổng cộng năm mươi nghìn vàng.
"Cái này..."
Ngày thường Toàn Chân Giáo vẫn thích chiếm lợi nhỏ không sai, nhưng vẫn rất nghĩa khí, khi phải chia tiền tuyệt đối sẽ không chia ít cho ngươi!
Đã từng hợp tác với Toàn Chân Giáo mấy lần, mấy người Huyết Sắc Chiến Kỳ cũng đã từng chứng kiến được sự ra tay hào phóng của Toàn Chân Giáo, nhưng lần này Liên Minh Huyết Sắc cùng lắm cũng chỉ chết mấy người mà thôi, Vương Vũ đã lấy ra năm mươi nghìn vàng để cảm ơn, quả thật khiến cho đám người Huyết Sắc Chiến Kỳ vô cùng kinh ngạc, trong lòng thậm chí còn có chút khủng hoảng.
Mẹ kiếp, hai tên này không phải là bị hỏng hóc ở đâu rồi đấy chứ?
Nghĩ đến đây, Huyết Sắc Chiến Kỳ cuống quýt từ chối nói: "Ngưu thần, lần này chúng ta không có tổn thất gì cả, có phải ngươi đưa nhiều quá rồi hay không?"
"Không nhiều đâu!" Vô Kỵ tiếp lời nói: "Toàn Chân Giáo chúng ta tung hoành thiên hạ lâu như vậy, không có bạn bè gì, lần này lão đại Huyết Sắc có thể đứng ra giúp đỡ, nhất định là đã coi chúng ta là anh em, phần cảm tình này không chỉ đáng ngần này tiền, nếu không phải vì đám Toàn Chân Giáo khốn kiếp kia quá tham tiền, một trăm vàng kia ta cũng có thể lấy về cho ngươi."
"Cái này..." Nghe thấy Vô Kỵ nói như vậy, trong lòng Huyết Sắc Chiến Kỳ hơi bình tĩnh hơn một chút, lúc này mới yên tâm nói: "Nếu lão đại Vô Kỵ đã nói như vậy, vậy ta đây từ chối lại thành không cung kính rồi."
Vừa nói, Huyết Sắc Chiến Kỳ vừa thu túi tiền vào.
Thấy Huyết Sắc Chiến Kỳ lấy tiền, Vô Kỵ cười khẽ nói: "Đây mới là anh em tốt chứ! Đúng rồi, ta có hạng mục rất hay, lão đại Huyết Sắc có làm hay không?"
"Hạng mục hay?" Huyết Sắc Chiến Kỳ giật thót trong lòng, sau đó hỏi: "Hạng mục gì vậy?"
"Hì hì!" Vô Kỵ cười hì hì nói: "Lão đại Huyết Sắc có từng nghe nói đến tuyến đường đi trên biển hay không?"
"Đương nhiên rồi!" Huyết Sắc Chiến Kỳ nói: "Ngày hôm qua không phải còn thông báo toàn server đó sao? Ồ, Ngưu thần thật sự rất lợi hại, kẻ hèn này vô cùng khâm phục!"
"Vậy cũng chỉ là một tòa thành trống." Vô Kỵ híp mắt nói: "Nếu không có chuyện gì bất ngờ xảy ra, tuyến đường trên biển chính là một con đường phát tài, đáng tiếc, Toàn Chân Giáo chúng ta mười mấy miệng người, địa bàn rộng lớn như vậy chúng ta không quản lý hết được!"
"Cái này..." Huyết Sắc Chiến Kỳ nghe vậy vui vẻ nói: "Lão đại Vô Kỵ, ngài đang có ý gì vậy?"
"Lạch cạch!"
Lúc này, Vương Vũ nhấc tay lên, đặt con dấu thành Tá Hạ lên bàn.